Thấy An Trạch không phản ứng, An Lạc tiếp tục nhỏ giọng: “Có lẽ chuyện này rất khó tin cho cậu, nhưng sự thật là như vậy, tôi không phải là anh trai của cậu, mà là một An Lạc xa lạ đến từ tai nạn máy bay 27 năm trước.
“Khi tỉnh lại tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện, còn tưởng rằng mình bị tai nạn mà chưa chết, sau mới biết, nơi này không phải là thời đại tôi sống. Chuyện này quá đỗi kỳ lạ, cho nên tôi phải giả vờ bị mất trí nhớ, tạm thời lấy thân phận anh trai của cậu ở lại An gia.”
An Lạc dừng lại, rồi bình tĩnh nói: “Tôi không phải là anh trai cậu, hiểu không?”
“…” An Trạch như vẫn còn chết lặng, không biết nên phản ứng thế nào.
Kéo dài im lặng một hồi, hai mắt An Trạch mới tìm lại được tiêu cự, cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai An Lạc, chăm chú nhìn vào mắt anh, khẽ nói: “Anh à, có phải anh bị áp lực quá lớn, nên mới nói với em mấy lời kỳ quái như vậy phải không?”
An Trạch hiển nhiên vẫn còn chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không để tâm đến lời giải thích của An Lạc.
“Anh là anh trai của em, anh bị mất trí nhớ, không nên lấy chuyện này ra đùa em…”
Nhìn An Trạch trước mắt mất đi bình tĩnh, thậm chí gương mặt có chút bối rối, trong lòng An Lạc cũng rất khó chịu. Anh biết chuyện này là một đả kích rất lớn với An Trạch, có điều, chân tướng này cũng không thể chôn giấu mãi mãi được, một ngày nào đó rồi cũng phải nói ra khỏi miệng thôi.
An Lạc nhẹ nhàng ngăn tay An Trạch lại, làm cho cậu nhìn thẳng vào mắt mình, gằn từng tiếng, bình tĩnh mà rõ ràng: “An Trạch, những điều tôi nói với cậu đều là sự thật, tôi không phải là anh trai của cậu.”
“…”
“An Dương có thể làm chứng cho tôi, anh ta không có lí do gì để lừa dối cậu. Nếu cậu còn chưa tin thì có thể đi tra danh sách những người bị tai nạn máy bay ở Vancouver 27 năm trước, bên trong có tên An Lạc của tôi. Tôi không phải mất trí nhớ mà không nhớ ra cậu, mà là…”
“Đủ rồi.” An Trạch rốt cục cũng khôi phục bình tĩnh, ánh mắt hỗn loạn cũng dần trở nên rõ ràng.
Đôi mắt đen thăm thẳm và sâu hun hút, giống như vô tận vô cực không nhìn thấy đáy, cậu dùng ánh mắt phức tạp ấy nhìn chằm chặp vào khuôn mặt của An Lạc, thấp giọng nói từng chữ một: “Vậy, nếu anh không phải anh trai của tôi, thì… anh ấy đâu?”
An Lạc bị ánh mắt nặng trĩu ấy nhìn mà đáy lòng phát lạnh.
“Anh ấy đâu rồi?” An Trạch cố chấp hỏi.
An Lạc im lặng một lát, rồi khẽ trả lời: “Anh của cậu… Có lẽ đã chết rồi.”
“Có lẽ?” Khóe môi An Trạch đột nhiên nhếch lên một nụ cười lạnh, “Anh dùng ánh mắt của anh ấy nhìn tôi, dùng đôi môi của anh ấy nới với tôi, rằng có lẽ anh ấy đã chết rồi?”
“…”
“Ý của anh là, anh là một linh hồn khác, mượn thân thể của anh ấy để tiếp tục sống?”
Dưới ánh mắt lạnh lẽo cực độ của An Trạch, An Lạc gian nan gật đầu.
“Anh có nhận được sự đồng ý của anh ấy không?” An Trạch đột nhiên cười rộ lên, “Anh nói anh ấy đã chết, vậy thì, thân thể của anh ấy nên phải chết theo anh ấy mới phải, tôi sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào tổn hại đến anh ấy!”
An Lạc còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị An Trạch bất thình lình vươn tay túm chặt lấy cổ họng!
“Ặc…”
An Lạc kinh ngạc mở to hai mắt, hô hấp hoàn toàn bị ngắt đoạn, lồng ngực dần trở nên khó thở nặng nề, xuất phát từ bản năng, An Lạc vội gắng sức nắm chặt lấy tay An Trạch bắt đầu liều mạng giãy giụa.
“An… An Trạch…” Cổ bị bóp chặt, cổ họng phát ra âm thanh như dã thú đang gào thét, hốc mắt An Lạc vì nghẹt thở mà dần đỏ ửng, thậm chí dâng lên một tầng hơi nước, “Buông… Buông ra… An Trạch…”
An Trạch kinh ngạc nhìn vào đôi mắt quen thuộc kia.
Đôi mắt đen láy ấy, luôn lạnh lùng, luôn thản nhiên và luôn tự cao tự đại, nhưng cũng có đôi khi lại toát ra vẻ dịu dàng động lòng người.
An Trạch còn nhớ như in lần mình bị ốm, anh luôn ngồi bên giường rót nước, bón cơm cho cậu, có lúc vụng về làm cơm dính lên mặt cậu, anh bèn dịu dàng đưa tay quệt đi hạt cơm dính bên môi.
Anh tận tay dạy cậu cách cầm đũa, anh dắt cậu đi dạo khắp cả phố để cậu nhớ đường, anh dạy cậu nói tiếng Trung, dạy cậu cách viết từng chữ Hán. Mỗi lần An Trạch viết đúng một từ thì anh lại nhìn cậu đầy tán thưởng, thỉnh thoảng còn mỉm cười nói: An Trạch, em là đứa trẻ thông minh nhất mà anh từng gặp.
Chưa từng có một lời khen nào có thể khiến An Trạch bé nhỏ vui mừng đến vậy. Lúc anh nói “Em rất thông minh”, cảm giác vui sướng đến cực độ giờ vẫn còn đọng lại trong trí nhớ.
“Anh…” An Trạch nhìn vào đôi mắt kia, nghẹn ngào thốt lên, “Anh ơi…”
Đôi mắt quen thuộc ấy đã khiến An Trạch nằm mơ suốt mười mấy năm qua, bao nhiêu lần mơ thấy anh mỉm cười với mình là bấy nhiêu lần đau khổ buồn bã vì sự lạnh lùng của anh khi tỉnh mộng. Anh là người dịu dàng nhất trên đời, cũng là người tàn nhẫn nhất trên đời. Anh đã từng cho An Trạch sự ấm cúng và hy vọng lớn nhất, nhưng chính lúc An Trạch đắm chìm vào đó thì lại tàn nhẫn lấy lại tất cả.
Dù vậy, mỗi lần bắt gặp ánh mắt của anh, An Trạch vẫn không thể kiểm soát nổi trái tim đập liên hồi, lúc nào cũng muốn gần gũi anh, muốn nói chuyện với anh, muốn gọi anh một tiếng “Anh ơi”, muốn hỏi anh gần đây có khỏe không…
Vậy mà lúc này đây, đôi mắt quen thuộc ấy đang dần mất đi sức sống, hàng lông mi dài không ngừng rung động, giống như cánh bướm vũng vẫy hấp hối, hốc mắt phiếm hồng thậm chí còn chảy ra một giọt nước mắt, chất lỏng trong suốt ấy rơi xuống bàn tay An Trạch, lạnh ngắt. (vô lý, nc mắt mà lạnh à!)
“Buông… Tôi… Ra…”
Giọng nói khàn khàn cầu xin, như con dã thú cận kề cái chết phát ra tiếng cầu cứu cuối cùng.
Ngón tay An Trạch đột nhiên bắt đầu run rẩy dữ dội.
Làn da, đôi mắt, giọng nói, thậm chí cả hơi thở, rõ ràng là thân thể đó, tất cả đều quen thuộc đến thế. Vậy mà giờ đây, An Lạc trước mặt không còn là người anh cậu hằng yêu thương nữa.
Anh của cậu đã chết rồi, vậy mà cậu hoàn toàn không biết gì cả…
Thậm chí, cậu còn không thể làm cho anh một đám tang…
Cho dù lúc này đã biết chân tướng, đã biết thân thể của anh bị người khác chiếm cứ, cậu cũng không thể tàn nhẫn mà hủy hoại kẻ trước mặt, bởi cậu không nỡ thương tổn thân thể này một chút nào. Nhất là cặp mắt quen thuộc đang ngấn lệ kia, trái tim An Trạch còn đau hơn cả so với việc bị kẻ khác bóp cổ.
Rốt cục An Trạch cũng buông tay ra, trầm mặc nhìn người trước mặt.
“Khụ khụ… Khụ khụ…”
Nhìn An Lạc liều mạng ho khan, vỗ ngực lấy lại không khí, ngực An Trạch ngập tràn đau đớn.
Nếu trước mặt là anh cậu, cậu nhất định sẽ ôm chặt anh vào lòng, nói với anh một tiếng: Xin lỗi, em chưa bao giờ muốn tổn thương anh, em sao có thể làm hại anh được, em chỉ là quá xúc động mà thôi…
Nhưng hôm nay, người trước mặt lại không phải là anh cậu. Ai có thể nói cho cậu biết, cậu nên đối mặt như thế nào đây?
Trong phòng ngủ yên lặng, chỉ còn lại tiếng ho của An Lạc.
Cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng ho dần thấp xuống, rốt cục An Lạc cũng điều chỉnh được hô hấp, ngẩng đầu nhìn An Trạch, lẳng lặng nói: “An Trạch, chấp nhận hiện thực đi. Cho dù cậu có giết tôi, anh cậu cũng không thể trở về.”
An Trạch không nói gì, lặng lẽ đứng dậy, nhìn thật sâu vào An Lạc trong chớp mắt, sau đó xoay người rời đi.
“Cậu đi đâu vậy?”
Câu hỏi của An Lạc không có lời hồi đáp.
An Trạch yên lặng đi ra cửa, chỉ để lại một bóng lưng cứng ngắc.
***
Lúc này là 5h sáng, An Trạch một mình đi giữa đường phố trống trải. Ánh đèn đường ảm đạm hai bên kéo dài cái bóng của cậu, giày da nện xuống đường, tiếng bước chân lộp bộp vang rõ ràng bên tai. Ban đêm vắng vẻ, chàng thanh niên khoác lên mình một cảm giác lạnh lẽo đến đáng sợ.
An Trạch đút tay vào túi quần, cảm nhận cơn gió mát lạnh đặc biệt trong đêm thổi tới. Cậu muốn cơn gió lạnh giữ cho đầu óc mình tỉnh tảo, nhưng phát hiện tâm trí đang rối bời, căn bản không tìm được đầu mối.
Trên vai đột nhiên xuất hiện cơn đau bứt rứt, An Trạch không chịu được mà nhíu mày, lấy tay đè chặt lại chỗ bị thương.
Kỳ thực vừa nãy tại biệt thự, vì bảo vệ An Lạc mà cậu đã bị trúng một viên đạn vào bả vai, lúc đó tình hình nguy cấp nên An Trạch không nói cho An Lạc biết, sau An Dương lại bị thương ở cánh tay, An Trạch bèn chịu đựng đau đớn lái xe.
An Trạch nôn nóng muốn thoát khỏi khốn cảnh nên hoàn toàn tập trung vào việc lái xe, hơn nữa hình như không bị bắn trúng vào mạch máu nên không bị chảy máu nhiều, vết máu loang lổ trên chiếc áo đen nhìn không rõ, bởi vậy cả An Lạc lẫn An Dương đều không để ý An Trạch đã bị thương.
Đương nhiên, lúc đó An Lạc chú ý nhiều hơn tới vết thương của An Dương, anh chỉ lo băng bó vết thương cho An Dương, hoàn toàn không để tâm tới An Trạch ngồi ở phía trước đang chịu đựng đau đớn.
Lúc đó, trong lòng An Trạch có chút ghen tị, cậu cảm thấy An Lạc quan tâm An Dương còn hơn mình gấp bội.
Sau khi tới nhà của An Dương, vết thương của An Trạch trở nên vô cùng đau đớn, mà An Lạc lại đang dồn chú ý vào đồ vật trong nhà, An Trạch không muốn mở miệng nói mấy câu vớ vẩn: “Anh ơi em bị thương rồi, anh có thể băng bó giúp em được không”, cậu không thể làm gì khác hơn là đành vào phòng vệ sinh tự xử lý vết thương, vì vết thương sau lưng không rõ lắm nên máu chảy không nhiều, An Trạch cũng không để ý.
Vết thương nhỏ ấy với cậu không đáng kể chút nào, điều khiến cậu đau buồn, là thái độ của An Lạc.
Vốn định cùng An Lạc trò chuyện đôi chút, không ngờ, sau khi xử lý xong vết thương rồi vào phòng ngủ gặp anh, lại được nói cho hay chân tướng nực cười như vậy.
Trước đây, quả thực An Trạch có chút hoài nghi An Lạc, ví dụ như, thái độ của An Lạc sau khi mất trí nhớ đột nhiên tốt lên rất nhiều, anh mỉm cười với cậu, không khó chịu khi bị cậu ôm, còn có thể kiên trì ăn hết cơm cậu nấu. Nếu là trước đây, đến tưởng tượng An Trạch cũng không dám nghĩ rằng cuộc sống ở chung lại ấm áp đến vậy.
Nhưng cũng có rất nhiều thứ không thay đổi, như lúc ngủ thì thích cuộn chăn lại, vẫn thích ăn mấy món kia, tuy ghét đồ ngọt nhưng vẫn thích ăn bánh mạt trà.
An Trạch nghĩ rằng đó chỉ là do mất trí nhớ, khiến tính cách của anh trở nên ôn hòa hơn, An Trạch vẫn cực kỳ thích một An Lạc dịu dàng như hiện giờ. Nhưng thật không ngờ, An Lạc hiện tại và An Lạc trước đây căn bản không phải là một người.
Sự thật đáng sợ như vậy quả thực rất khó tiếp nhận, mà An Trạch lại càng khó hơn.
Bởi vì ngay trước đó, An Lạc đã sử dụng kỹ năng bắn súng cao siêu của mình biến nguy thành an ngay trong hoàn cảnh nguy hiểm. Giây phút đó, anh không hề sợ hãi chút nào, phán đoán chuẩn xác, bình tĩnh ra tay, nếu là anh trước đây thì không thể làm được. An Lạc của khoảnh khắc đó, hoàn toàn là một người khác, đối với An Trạch, là một người vô cùng xa lạ.
Người anh mình hết mực yêu thương, kỳ thực đã chết rồi…
Anh đã chết, mãi mãi, không tồn tại nữa.
An Trạch mờ mịt đi giữa đường phố đêm khuya, lồng ngực như bị móc mất thứ gì đó mà trống rỗng. An Trạch cũng chẳng biết mình muốn đi đâu, nên về đâu, chỉ là bước chân cứ thế mà đi, cố gắng làm cho tâm trạng hỗn loạn bình tĩnh trở lại.
Cánh cổng trước mặt có chút quen thuộc. An Trạch dừng bước, ngẩng đầu nhìn tấm biển Bệnh Viện Trung Tâm Thành Phố.
Trong đêm khuya, phòng cấp cứu của bệnh viện vẫn sáng đèn, có mấy y bác sĩ đang đi đi lại lại bận rộn. An Trạch nhớ ra viên đạn trên vai chưa được lấy ra, vì vậy tiến bước vào khu điều trị khẩn.
Vừa vào đã đụng phải một ánh mắt quen thuộc. Chu Thái Bình mặc áo blouse trắng kinh ngạc: “An Trạch?”
An Trạch gật đầu, “Hôm nay anh trực ca đêm à?”
An Trạch mặt không cảm xúc, toàn thân bao quanh một cảm giác lạnh lẽo kỳ quái, cứ như vừa mới chui ra từ kẽ nứt trên băng.
Chu Thái Bình hoảng sợ, vội vàng đi tới quan sát cậu kỹ càng, “Chú làm sao vậy? Muộn thế này đến bệnh viện làm gì?”
An Trạch đáp: “Bị thương chút, anh xử lý giúp em.”
“Được, vào phòng trị liệu đi.” Chu Thái Bình kéo An Trạch vào phòng trị liệu, vào đến nơi thì bắt cậu ngồi xuống giường, Chu Thái Bình vừa lấy bao tay dùng một lần vừa hỏi: “Bị thương ở đâu?”
“Trên vai.” An Trạch nói xong thì cởi áo.
Chu Thái Bình thấy vết thương phía sau thì hít sâu một hơi.
Phía sau lưng gần vai, máu chảy ri rỉ, vì không xử lý đúng lúc nên máu đông cứng lại, dính vào áo. An Trạch vừa cởi áo thì động tới vết thương, một mảnh da bị tượt theo, vết máu đỏ thẫm dính vào làm rách miệng vết thương, dưới ánh đèn trông cực kỳ ghê rợn.
Chu Thái Bình sợ run một hồi, mới mở miệng: “Bị súng bắn đúng không? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
An Trạch bình tĩnh nói: “Không có gì, lấy đạn ra giúp em.”
Chu Thái Bình muốn hỏi nữa, nhưng thấy sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng của An Trạch nên đành nuốt hết nghi vấn xuống cổ họng.
Phải xử lý vết thương đúng lúc, nếu không để dẫn đến nhiễm trùng thì càng nghiêm trọng. Chu Thái Bình cau mày, xoay người lấy đồ khử trùng và dụng cụ phẫu thuật, dùng miếng bông thấm cồn nhẹ nhàng lau đi vết máu còn đọng lại.
Khi vết thương tiếp xúc với chất cồn lạnh lẽo, An Trạch đột nhiên cứng người.
Chu Thái Bình biết chắc là cậu rất đau, nhưng với tích cách của An Trạch, cho dù có đau đến đâu cậu cũng sẽ không kêu một tiếng. Chu Thái Bình cố gắng thật nhẹ nhàng, lau sạch sẽ vết máu xung quanh, mềm mỏng nói: “Chú chịu khó nhịn một chút, lúc lấy đạn ra anh sẽ tiêm chút thuốc mê cho chú.”
“Vâng.” An Trạch cắn chặt răng, khẽ nhắm mắt lại.
Phòng trị liệu yên lặng tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được. Không biết trải qua bao lâu, rốt cục Chu Thái Bình cũng lấy nhíp gắp ra được viên đạn, đặt nó xuống khay.
Dùng bông ngăn lại máu đang chảy ra, chờ cho nó ngừng lại rồi cẩn thận lấy vải băng bó vết thương.
Cho đến khi xử lý xong hoàn toàn vết thương, Chu Thái Bình mới nhẹ giọng hỏi: “Chú khuya khoắt chạy tới bệnh viện, lại còn bị thương, thế có chịu nói cho anh biết rốt cuộc có chuyện gì không?”
An Trạch đáp: “Không có gì, anh đừng hỏi.”
“An Trạch…”
“Em muốn yên tĩnh một lát.” An Trạch khẽ nhíu mày, “Thái Bình, chuyện này xin anh đừng nói cho bất cứ ai.”
“Ơ…”
“Kể cả bố mẹ em, em không muốn họ lo lắng.”
Đối diện với ánh mắt không hề ấm áp của An Trạch, tuy trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng Chu Thái Bình vẫn gật đầu: “Ừ.”
Đúng lúc này, một y tá trẻ tuổi gõ cửa, nhỏ giọng: “Bác sĩ Chu, bệnh nhân giường 17 đột nhiên tăng huyết áp, đầu đau vô cùng, anh có thể đến xem ngay được không?”
Chu Thái Bình đáp: “Biết rồi, tôi đến ngay đây.”
An Trạch quay lại nói: “Anh đi mau đi, không cần để ý đến em.”
Chu Thái Bình vẫn không yên tâm, nhưng tình hình bệnh nhân tương đối khẩn cấp, y cũng không thể ở đây cùng An Trạch được, vì vậy bèn đưa cậu vào phòng trực sát vách: “Chú vào phòng trực của anh nghỉ một lát, trong đó có một cái giường trống đấy.”
An Trạch gật đầu: “Em biết rồi.”
“Uống ít nước sôi đi, anh đi xem bệnh nhân thế nào.” Chu Thái Bình tiện tay rót cho cậu một cốc nước sôi, sau đó liền vội vội vàng vàng xoay người rời đi.
Sau đó, vì có mấy bệnh nhân tình hình đột nhiên trở nên khá nghiêm trọng, nên Chu Thái Bình bận bịu suốt cho tới 7h sáng hôm sau.
Bầu trời phía Đông dần sáng rõ, nhân viên bệnh viên cũng lần lượt rời giường, bắt đầu chuẩn bị công việc, một buổi sáng bận rộn lại bắt đầu mở màn cho một ngày mới.
Chu Thái Bình tranh thủ trở lại phòng trực, nhưng không còn thấy bóng dáng An Trạch đâu nữa.
Chăn màn trên giường vẫn gọn gàng như cũ, không hề có vết tích sử dụng qua. Trên bàn bên cạnh có duy nhất một cốc nước sôi, giờ đã lạnh tanh, nước vẫn còn đầy, tựa như chưa được đụng vào.
_________________