Buổi chiều cùng ngày, An Lạc vẫn ở lại công ty tăng ca, mãi đến khuya mới về nhà. Có thể nguyên nhân anh về muộn là vì muốn tránh mặt An Trạch. Theo lí trí mà nói, hành động đoạn tuyệt của An Trạch quả thực là cách tốt nhất với hai người, nhưng trong lòng An Lạc vẫn có chút gì đó khó chịu. Khi vừa mới trùng sinh, chỉ có là An Trạch quan tâm đến anh, chăm sóc anh, hơn một tháng ở chung đã khiến anh dần gỡ bỏ lớp phòng ngự trong tâm với An Trạch, thậm chí coi An Trạch là người đáng tin cậy nhất giữa thế giới lạ lẫm này.
Đáng tiếc, tất cả những ấm áp đó của An Trạch vốn không thuộc về anh. Giờ An Trạch đã biết được sự thật, muốn lấy lại tất cả là điều hiển nhiên. Chẳng biết tại sao, mà An Lạc lại cảm thấy khó chịu như bị bạn bè phản bội, như bị thân nhân vứt bỏ. Có thể về mặt tình cảm, anh chưa bao giờ quyết đoán và thẳng thắn được giống như An Trạch. Kỳ thực, tận sau trong lòng mình, từ lâu anh đã xem An Trạch là người em trai tốt nhất, có lẽ, hơn cả một người em…
Hơn cả một người em? Còn có thể là gì?
An Lạc nhíu mày, nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ kỳ quái ra khỏi tâm trí.
Ngoài An Dương, chưa hề có ai gây ảnh hưởng lớn đến anh như vậy. Vì mấy lời nói của người kia mà tâm trạng lúc lên lúc xuống, lý trí gần như không kiểm soát được. An Lạc ghét cái cảm giác mất khống chế này.
Khi về đến nhà, An Quang Diệu đang ngồi xem TV trong phòng khách. Thấy An Lạc bước vào, ông cụ liền ngẩng đầu mà quan tâm hỏi han: “Tiểu Lạc, đã ăn tối chưa? Sao về muộn thế?”
An Lạc giải thích: “Công ty có vài việc cần xử lý nên cháu mới về muộn, cháu ăn cơm ở ngoài rồi ạ.”
Nhìn quanh bốn phía một lượt, thấy cửa phòng An Trạch mở toang, dường như bên trong không có ai, lại vô cùng im lặng. An Lạc không kiềm được mà hỏi: “Ông à, An Trạch đâu rồi?”
An Quang Diệu cười nói: “Chiều hôm nay nó về dọn phòng, đã chuyển đi rồi. Thằng nhóc này, nói cái gì mà nhà cách xa công ty quá, mỗi ngày đi làm không tiện. Nó mua một căn hộ trong tiểu khu đối diên công ty, chuyển vào đấy ở.”
An Lạc im lặng một chốc, rồi thấp giọng hỏi: “Nó… Mua nhà lúc nào ạ?”
An Quang Diệu trả lời: “Tuần trước. Đúng rồi Tiểu Lạc, ông quên nói với cháu, nếu cháu thấy đi làm không tiện thì dọn đến chỗ giống An Trạch gần công ty ở đi, chỗ thằng An Trạch rộng lắm, ba phòng ngủ một phòng khách.”
An Lạc vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, ông nội ạ.”
Không ngờ An Trạch đã sớm chuẩn bị đường lui, càng không ngờ rằng đầu tuần trước mua nhà là đã có ý định chuyển đi… Thật ra An Trạch à, cậu không cần vì muốn tránh mặt tôi mà vội vã chuyển đi như thế đâu, đây vốn dĩ là nhà của cậu mà, người nên đi là tôi mới đúng.
An Lạc khẽ thở dài một hơi trong lòng. Anh không nói gì nữa, xoay người đi lên phòng ngủ.
Ngồi trên giường mở chiếc tablet trắng, lên mạng tra thủ thục làm visa và hộ chiếu, dù muốn rời khỏi đây cũng chỉ có thể lấy thân phận An Lạc này giải quyết những thủ tục liên quan, nếu không, một mình tồn tại ở thế giới này, sẽ trở thành một linh hồn không có thân phận.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh quyết định đến Vancouver. Dù sao kiếp trước đã từng sống ở đó mấy năm, cũng quen thuộc phong tục tập quán và ngôn ngữ người dân bên đó. Dù có qua hơn hai mươi năm, sống một mình chắc là có thể thích ứng nhanh chóng.
Nghĩ tới đây, An Lạc bèn hạ quyết tâm, tìm tư liệu cần thiết để làm hộ chiếu và visa, sau đó sẽ mang toàn bộ tư liệu đến cục quản lý xuất nhập cảnh.
Sắp xếp xong công việc, An Lạc nằm trên giường định nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng chẳng thể nào ngủ được. Rõ ràng, thói quen khó ngủ của kiếp trước lại ảnh hưởng đến anh.
Có một điều kỳ quái đó là, khoảng thời gian khi còn ở cùng An Trạch, ngày nào An Lạc cũng đều ngủ rất ngon, cho dù nửa đêm có bị giật mình tỉnh dậy bởi ác mộng, An Trạch cũng sẽ dịu dàng ôm lấy anh, nhẹ nhàng xoa dịu bên tai anh, “Anh à, không sao cả, có em ở đây rồi…”, “Anh đừng lo lắng, đừng suy nghĩ nhiều…”. Giọng nói của An Trạch trở nên ấm áp và dịu dàng. Sau đó, anh sẽ lần thứ hai chìm vào giấc ngủ sâu bên cạnh An Trạch, buổi sáng tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy cũng gương mặt của An Trạch. Đó là một cảm giác rất an tâm.
——Vì sao lại nghĩ đến An Trạch?!
An Lạc nhíu mày, lật chăn ra ngồi dậy, xuống giường.
Mặc áo ngủ xuống phòng khách rót một cốc nước, vừa xoay người thì thấy bóng lưng An Úc Đông nửa đêm dậy đi vệ sinh. An Lạc đột nhiên nảy ra một ý định trong đầu. Anh bèn bước nhanh tới, làm bộ trượt tay, đổ cả cốc nước vào người An Úc Đông.
Sau lưng An Úc Đông bị ướt sũng một mảng, ông thoáng giật mình, vội quay đầu lại, thấy vẻ mặt xấu hổ của An Lạc đang cầm cốc đứng sau. An Úc Đông nghi hoặc hỏi: “Tiểu Lạc? Khuya khoắt thế này con làm gì ở đây?”
An Lạc vội nói: “Xin lỗi bố. Con khát nước nên dậy rót cốc nước, vừa cúi đầu bước đi nên không nhận ra bố. Ừm, nước đổ hết lên người bố rồi đúng không?”
An Úc Đông cười: “Thế à, không sao, bố đi thay quần áo. Con lấy điện thoại ra mà soi đường, trong phòng tối lắm, bước đi phải cẩn thận kẻo ngã.”
“Vâng, con biết rồi… Bố đi ngủ sớm.”
An Úc Đông đáp: “Ừ, con cũng nghỉ sớm một chút.”
An Úc Đông tiếp tục đi vào phòng vệ sinh, còn An Lạc thì xoay người trở về phòng.
Khi trở về phòng, An Lạc nhẹ nhàng đóng cửa, dựa vào tường hít sâu vài hơi mới trấn định được trái tim đang đập dữ dội của mình.
Vừa nãy thực sự vô cùng mạo hiểm. Trong giây phút thừa dịp đụng vào làm đổ nước, An Lạc đã nhanh chóng vén góc áo ngủ của An Úc Đông lên. Nương theo ánh trăng êm dịu ngoài cửa sổ, anh đã tận mắt thấy dưới eo An Úc Đông có một hình xăm ngôi sao sáu cánh. Màu sắc của hình xăm kia rất đặc biệt, là một màu vàng nhạt giống màu da. Nếu nhìn vào ban ngày thì có thể thấy nó từa tựa màu da mà quên đi. Nhưng trong đêm tối, loại màu này lại tỏa ra quầng sáng nhàn nhạt, tươi sáng đối lập hoàn toàn với màu da!
Cho dù chỉ vụt qua trong 0,1 giây như vậy thôi, nhưng với thị lực vô cùng tốt, An Lạc cũng thấy rất rõ. Phía sau thắt lưng An Úc Đông, xác thực có một hình xăm ngôi sao sáu cánh!
“Thành viên chủ chốt của Quang Minh Hội, phía sau thắt lưng có một dấu hiệu là ngôi sao sáu cánh…”
Giọng nói An Dương vang vọng bên tai, khiến An Lạc càng thêm tâm phiền ý loạn.
Anh vẫn luôn truy xét để tìm ra sự thật của vụ bắt cóc cậu cả An gia, cũng luôn hoài nghi An Úc Đông có liên quan đến vụ bắt cóc này, thậm chí cả cái chết năm xưa của An Chi ông ta cũng có liên quan chặt chẽ. Nhưng rốt cục giờ đây khi đã xác thực được chứng cứ, An Lạc lại phát hiện ra, bản thân mình chẳng có chút vui vẻ nào.
An Úc Đông dù sao cũng là người cha thân sinh của An Trạch. Nếu cho cậu ta biết, anh trai cậu chết bởi người cha kính trọng nhất của mình thì… Sự thật này quả thực rất buồn cười.
Rốt cuộc nên làm gì đây? Tiếp tục điều tra sự thật đến cùng? Hay dừng lại, rời xa nơi này, để An Trạch tiếp tục yên bình sống trong sự tôn kính với bố mình và nỗi hoài niệm về anh trai?
Đứng giữa những ngã rẽ, An Lạc đột nhiên không biết nên lựa chọn như thế nào.
***
Buổi chiều ngày hôm sau, phòng làm việc của phó tổng giám đốc khách sạn Hoa An.
Dư Đình Đình ôm một chồng tài liệu đứng trước cửa, vừa định vươn tay gõ cửa thì bỗng cô dừng lại. Bởi cô thấy vị phó tổng giám đốc An Lạc trẻ tuổi đang đứng ngẩn người trước cửa sổ.
Ánh mắt anh ta hướng ra ngoài cửa sổ, cũng không biết là đang ngắm phong cảnh xa xa, hay đang nhìn dòng người đông đúc nhốn nháo dưới đường. Khuôn mặt anh ta vẫn chẳng có biểu cảm gì, chỉ lạnh nhạt như vậy. Lúc này đây, trông lại có cảm giác tịch mịch khó che giấu.
Dư Đình Đình giật mình. Vốn tưởng rằng vị đại thiếu gia của An gia kia xuất thân từ con nhà giàu có, là cháu đích tôn được ông nội coi trọng nhất, từ bé tới lớn được cưng chiều trong lòng bàn tay, đáng lẽ là chẳng có gì phải phiền não mới đúng chứ. Vẻ lạnh giá trên khuôn mặt anh, Dư Đình Đình cũng tự động cho rằng là vẻ ngạo mạn của một đại thiếu gia…
Thế nhưng lúc này, nhìn một mình An Lạc yên lặng đứng ngẩn người trước cửa sổ, Dư Đình Đình đột nhiên phát hiện, người đàn ông tên An Lạc này chẳng phải là cậu ấm con nhà giàu ngạo mạn như trong tưởng tượng của cô, có thể, anh ta cũng có rất nhiều chuyện không hài lòng, có thể bên ngoài anh ta lạnh lùng chỉ là để che giấu sự yếu đuối trong lòng chăng…
Lúc này, sườn mặt cô đơn của An Lạc, dáng vẻ ngẩn ngơ trước cửa sổ, lại khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Có vẻ như đã nhận ra có ai đó, An Lạc đột nhiên quay đầu, Dư Đình Đình vội vàng đẩy cửa bước vào, làm như không có việc gì: “Phó tổng giám đốc An, em đã hoàn thành nhiệm vụ anh giao cho em, đây là sổ sách em đã tổng hợp và sắp xếp lại.”
An Lạc xoay người trở về bàn, lật xem qua một lượt tài liệu, tán thưởng gật đầu. “Không ngờ cô năng suất như vậy, tôi cho cô đến thứ Sáu mới phải nộp, vậy mà hôm nay đã làm xong rồi.”
Dư Đình Đình cười nói: “Em khá quen thuộc với đối số theo tập hợp, hồi còn học đại học cũng hay làm những việc này.”
“Tốt, vất vả rồi.”
“Việc phải làm mà.” Dư Đình Đình dừng lại một chốc, rồi không kiềm được mà hỏi, “Ngài An có muốn uống chút cà phê không ạ? Tinh thần anh trông có vẻ không tốt lắm.”
An Lạc thấp giọng nói: “Cảm ơn, tôi không uống cà phê.” Vài giây trôi qua, anh ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: “Còn việc gì chăng? Nếu không cô có thể ra ngoài.”
“Vâng…” Dư Đình Đình có chút mất mát mà xoay người rời đi. Thực ra cô còn muốn nán lại một lúc, xem rốt cuộc anh có chuyện thương tâm gì mà đứng ngẩn người trước cửa sổ như thế. Người đàn ông lạnh như băng ấy để lộ sự thương tâm, hình ảnh đó quả thực rất hiếm thấy…
Sau khi trợ lý đi khỏi, lúc này An Lạc mới cúi đầu, xem kỹ chồng tài liệu dày cộm trên bàn.
Bất tri bất giác mà đã hết một buổi chiều, tài liệu trong tay ngày càng ít dần, hai đầu lông mày An Lạc cũng ngày càng nhăn chặt hơn.
Sổ sách của công ty cũng không có lỗ thủng, nhưng hết chỗ này lại tới chỗ khác có vấn đề, sổ sách này quả thực quá hoàn hảo, kiểu như dựa theo sách giáo khoa mà làm ra. Công trạng vài năm gần đây của khách sạn Hoa An thực sự không xấu, liên tục có lợi nhuân, lợi nhuận…
Thế nhưng, nếu An Lạc nhớ không lầm thì tháng Bảy năm ngoái, chính phủ thành phố Tây lâm dốc sức đầu tư tổ chức lễ hội du lịch lần thứ nhất, để thu hút du khách khắp nơi, vào mùa du lịch hoàng kim mùa hè còn sắp xếp triển lãm hoa cảnh lần thứ nhất, lễ bế mạc được tổ chức với quy mô giải trí khá hoành tráng.
Sự kiện long trọng như vậy, hiển nhiên thu hút được rất nhiều du khách trong và ngoài nước, trong đó lữ khách giàu có và danh nhân khắp nơi chắc chắn sẽ chọn những khách sạn năm sao có môi trường thư thái. Khách sạn năm sao của thành phổ chỉ có bốn cái, khách sạn Hoa An ở trung tâm thành phố, vị trí chiếm ưu thế, hẳn sẽ có một lượng lớn du khách thuê phòng… Nhưng kỳ lạ là, tháng Bảy năm ngoái, doanh thu của khách sạn chỉ tăng trưởng chưa được 5%.
Nhìn từ bên ngoài, lợi nhuận của khách sạn vẫn không hề thấp chút nào, nhưng trên thực tế, một phần được viết trong sổ sách này có lẽ chỉ là một nửa thu nhập thật sự. Tính lại, An Lạc cẩn thận hơn để phát hiện ra lỗ thủng, gần như lợi nhuận hàng tháng đều ít hơn so với tính toán của anh, nếu một tháng thì không có vấn đề gì, nhưng cứ một tháng rồi lại một tháng, một năm rồi thêm một năm, tích tiểu thành đại, nó sẽ trở thành một con số thiên văn* cực kỳ lớn.
*天文数字 – thiên văn sổ tự: là những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên.
An Quang Diệu tuổi đã nhiều, thân thể không tốt, có lẽ từ trước đến nay không kiểm tra kỹ lưỡng sổ sách của công ty con mình…
An Úc Đông mỗi tháng lại lấy đi một khoản tiền từ khách sạn, qua thời gian dài, số tiền không được ghi vào trong sổ sách đã trở thành tài sản tư nhân của ông ta. Ông ta lấy nhiều tiền của công ty như vậy, hiển nhiên là vì buôn bán ma túy…
An Lạc không nhịn được mà nhíu chặt mày, muốn báo cho An Dương Biết chứng cứ vững chắc này, nhưng lại lo cho tâm tình của An Trạch, đột nhiên có chút do dự… Dù sao trong lòng An Trạch, An Úc Đông vẫn luôn là một người cha tốt. Anh tới thế giới này là đã thay thế vị trí của anh trai cậu, hôm nay lại còn định phá hủy hình ảnh người cha của cậu, việc này chẳng khác nào đánh sập thế giới của cậu.
… Cậu ta không nên biết thì tốt hơn.
An Lạc khẽ thở dài trong lòng, cho tập tài liệu vào máy hủy giấy, ném vào thùng rác.
Muốn tất cả đều kế thúc, nên để An Dương điều tra vụ án, để cảnh sát bọn họ tự tìm kiếm, anh không muốn nhúng tay vào chuyện này, lại càng không muốn tiếp tục hủy hoại cuộc sống của An Trạch.
***
Tan tầm, An Lạc mang tư liệu đến cục xuất nhập cảnh làm thủ tục, chụp ảnh, điền thông tin, sau đó việc anh cần phải làm là chờ nửa tháng nữa để visa tới tay, rồi vĩnh viễn rời khỏi đây.
Sắc trời dần tối, An Lạc không muốn quay về An gia, giữa thành phố đông đúc, đi không mục đích.
Sau hơn một tháng sinh sống tại đây, anh vẫn cảm thấy rất xa lạ với thành phố này, những nơi đi qua cũng rất ít, chẳng có mấy. Bất tri bất giác đi tới một chiếc cầu xa lạ, đứng trên cầu hướng tầm mắt ra xa, anh đột nhiên phát hiện thành phố này có cảnh đêm rất đẹp, ánh đèn rực rỡ của những tòa nhà cao tầng xa xa, cùng đèn đường hai bên phố móc nối nhau như hai chuỗi vòng trang sức ánh kim.
An Lạc một mình đứng ở đầu phố giữa đêm khuya, gió đêm lạnh lẽo, những suy nghĩ của anh cũng dần lắng xuống.
Cũng không biết trải qua bao lâu, điện thoại di động đột nhiên vang lên. An Lạc nhận điện thoại, chợt nghe tiếng An Dương vang lên bên tai: “An Lạc, anh giờ đang ở đâu? Tôi có chút việc gấp muốn nói chuyện với anh.”
An Lạc im lặng một hồi rồi mới nói: “Được, tôi đến tìm anh nhé?”
“Anh không quen ở đây, anh nói chỗ mình đang ở đi, tôi tới đón an.”
***
Nửa giờ sau, xe An Dương chạy tới mép cầu nơi An Lạc đứng. Nhìn anh đứng hóng gió lạnh ở đầu cầu, An Dương không kiềm được mà mỉm cười, bước lên nói: “Nửa đêm đứng ở đây, không phải anh bị lạc đường chứ?”
“…” An Lạc bị An Dương một câu vạch trần, có chút xấu hổ.
Quả thực là lạc đường, kết quả của việc đi lung tung khắp nơi là chẳng phân nổi phương hướng, cững chẳng biết đi đến chỗ nào, không có trạm xe buýt gần đó, cũng không có trạm tàu điện ngầm, thậm chí cả xe taxi đi ngang qua cũng không có. An Lạc tạm thời không muốn về nhà, càng chẳng muốn gọi điện kêu tài xế tới đón vì lạc đường, vì vậy cứ đứng bên cầu, buồn chán ngắm phong cảnh.
An Dương nhìn anh bị gió đêm thổi khiến cả người run rẩy, nghĩ bụng người này có đôi khi thực sự cố chấp đến mức khiến người khác bất lực, bèn vội vàng mở cửa xe: “Nhanh lên xe đi, cẩn thận bị lạnh rồi cảm.”
An Lạc ngồi vào trong xe, được hệ thống sưởi làm ấm, sắc mặt bấy giờ mới khá hơn chút. Anh cúi đầu cẩn thận cài dây an toàn, sau đó mới quay sang nhìn An Dương, khó hiểu mà hỏi: “Anh tìm tôi có việc gấp gì vậy?”
An Dương cũng chưa khởi động xe, anh im lặng một hồi, rồi nói: “Nghi ngờ của anh không sai.”
“Cái gì?”
“An Úc Đông quả thực có liên quan đến tập đoàn buôn lậu thuốc phiện.”
Sắc mặt An Lạc thoáng thay đổi, “Tìm được chứng cứ rồi?”
An Dương gật đầu, “Vào tháng Bảy năm ngoái, trong khoảng thời gian diễn ra lễ hội du lịch lần thứ nhất, số lượng du khách bản địa lẫn ngoại lai tăng vọt, các khách sạn nổi danh đều chật kín khách, nhưng chỉ có duy nhất tầng 50 của khách sạn Hoa An có một vài phòng từ đầu đến cuối là không hề có khách đến ở, có người nói mấy phòng đó là dành cho khách quý đến nghỉ.”
An Lạc im lặng một hồi, nói: “Khách sạn giữ lại phòng cho khách quý, đó không phải là điều rất bình thường sao?”
“Giữ lại phòng cho khách VIP là điều rất bình thường. Chỉ là, một người khách trong số khách được giữ phòng tại khách sạn Hoa An đột ngột chết tại nhà ngày hôm qua, nguyên nhân cái chết là do hít quá liều thuốc phiện dẫn đến tim đột nhiên ngừng đập, điều này là không bình thường.”
“…”
“Tôi tin rằng đây không phải trùng hợp ngẫu nhiên. Chúng tôi hoài nghi An Úc Đông lợi dụng khách sạn làm nơi che đậy, một vài phòng trong khách sạn được âm thầm tiến hành làm nơi giao dịch ma túy. Bên trong khách sạn Hoa An, có thể đã bị ông ta biến thành một cứ điểm lưu thông ma túy.”
“…”
An Dương quay đầu nhìn vào anh mà nói: “An Lạc, tôi hy vọng anh có thể hiệp trợ chúng tôi điều tra chuyện này. An Úc Đông vẫn nghĩ anh mất trí nhớ, hiện tại không có nhiều phòng bị với anh, anh có thể tìm cơ hội tiếp cận ông ta, xem trên người ông ta rốt cục có hình xăm ngôi sao sáu cánh nào không, sau đó tìm ra danh sách khách quý bí mật tối cao kia.”
“…” An Lạc vẫn im lặng suốt từ đầu đến giờ, cho đến khi An Dương nói ra yêu cầu này, anh mới khẽ nhíu mày, thấp giọng nói, “Tôi không muốn tham gia vào chuyện này nữa.”
An Dương kinh ngạc: “Không phải lúc trước anh muốn điều tra ra chân tướng sự việc sao? Tại sao giờ lại thay đổi chủ ý?”
“…” An Lạc không thể trả lời.
Anh chỉ là không đành lòng, lại càng không muốn tự mình tìm ra sự thật xấu xí như vậy mà đả kích An Trạch. An Trạch vừa mất đi người anh trai cậu yêu nhất, đã đủ khổ sở lắm rồi, nếu như biết anh trai bị bố mình hại chết, cậu nhất định sẽ rất thống khổ. Vừa nghĩ đến hình ảnh đó, An Lạc lại cảm thấy vô cùng lo lắng.
Thấy An Lạc lạnh mặt không đáp lời, An Dương tạm thời không hỏi nhiều nữa, khởi động xe định lái đi thì điện thoại trong túi áo đột nhiên vang lên.
“Alô… Cậu nói cái gì!?” Giọng nói khiếp sợ của An Dương khiến An Lạc phải chú ý.
An Lạc quay sang hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
An Dương tắt điện thoại, khẽ thở ra một hơi, vẻ mặt phức tạp mà nói: “An Úc Đông đã xảy ra chuyện.”
“Xảy ra chuyện?”
An Dương gật đầu, nói: “Là tai nạn xe.”
“…” Đầu óc An Lạc đột nhiên trống rỗng, anh giật mình, rồi phục hồi tinh thần, không chút suy nghĩ mà mở miệng, “Lập tức đến bệnh viện! Nhanh lên!”
_________________