Sáng hôm sau tỉnh dậy, An Lạc mở mắt ra, phát hiện trước mắt là một mảng da màu mật ong. Chiếc chăn mềm mại đắp trên người, tay An Trạch nhẹ nhàng đặt trên thắt lưng anh, hai người cứ nằm sát vào nhau như vậy mà ngủ, da thịt kề cận, thân mật không gì sánh được.
Nhớ lại tất cả mọi thứ của tối hôm qua, An Lạc không khỏi có chút xấu hổ. Chưa nói đến việc tối hôm qua cứ mặc cậu làm đến mấy lần, cuối cùng dưới bầu không khí quá mức ấm áp mà còn khiến anh không kiềm được mà nói ra bí mật chôn sâu dưới đáy lòng bao nhiêu năm với cậu, về sau thậm chí còn ôm chặt lấy cậu như người chết đuối vớ được cọng rơm, giờ nhớ lại thực sự là rất mất mặt.
An Lạc sắc mặt cứng ngắc xốc chăn ra ngồi dậy, cảm giác cơ thể rất thoải mái. Hiển nhiên, tối hôm qua sau khi trở về cậu đã cẩn thận làm sạch, đồng thời bôi thuốc cho phía sau. Cho dù tối qua làm mấy lần, chỗ đó có chút quá tải, nhưng sau khi được bôi thuốc thì không còn đau nhức như lúc đầu nữa. An Trạch quả nhiên là một người rất cẩn thận và chu đáo.
An Lạc muốn tìm quần áo để mặc, nhưng phát hiện đây là phòng ngủ trong nhà mới của An Trạch, căn bản không có quần áo của mình. Quay đầu lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt của An Trạch.
An Trạch cũng lật chăn ra ngồi dậy, mỉm cười lại gần hôn nhẹ lên trán anh, thấp giọng: “Tối hôm qua anh mệt như vậy, sao không ngủ thêm chút nữa mà lại dậy sớm thế này?”
An Lạc đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường chỉ mười một giờ, nghiêm mặt nói: “Không còn sớm nữa đâu.”
An Trạch cười, quan tâm hỏi: “Phía sau còn đau không? Để em xem vết thương nào.”
Nói xong liền lật chăn nhìn chỗ bị thương phía sau. An Lạc cứng mặt vội vàng ngăn cậu lại, xấu hổ nói: “Không đau…”
An Trạch thấy anh xấu hổ đỏ bừng mặt, không thể làm gì khác là bỏ ý định kiểm tra vết thương, khẽ nói: “Ăn sáng trước nhé, nhất định là anh đang đói, em đi nấu cơm cho anh.”
Vừa định xuống giường thì bị An Lạc kéo tay lại. An Trạch khó hiểu quay đầu, chỉ thấy An Lạc đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Tìm cho anh một bộ quần áo.”
An Trạch chuyển mắt, dưới tấm chăn lộ ra một phần làn da, trên làn da trắng nõn in đầy dấu hôn xanh xanh tím tím. Nghĩ đến hình ảnh anh hoàn toàn khỏa thân dưới tấm chăn, An Trạch vui sướng mà cười: “Vâng, em đi tìm cho quần áo cho anh.”
Nói xong bèn xốc chăn lên, xuống giường xỏ dép đi tìm quần áo cho An Lạc. Một lát sau, một chiếc áo sơmi màu trắng và một chiếc quần âu thường được lấy ra từ tủ quần áo, và thêm một chiếc quần lót được đưa cho An Lạc.
Thấy An Lạc cúi đầu mặc quần áo trong chăn, An Trạch không nhịn được mà thấp giọng cười nói: “Anh xấu hổ à? Không phải đêm qua đã nhìn thấy hết rồi sao? Còn che cái gì nữa.”
“…” An Lạc quyết định không thèm đùa giỡn giữa trời sáng bảnh mắt với người nào đó, mặt không biểu cảm cấp tốc mặc quần áo trong chăn.
Quần áo của cậu An Lạc mặc vào có hơi rộng, tay áo dài hơn một centimet, nhưng về tổng thể thì cũng ổn, cài cúc áo xong trông cũng không quá kỳ quái. An Lạc xuống giường xỏ dép, đứng trước gương cài cúc áo kỹ càng, cơ mà… trên cổ có một dấu hôn làm thế nào cũng không che được.
An Lạc nhíu mày, lạnh mặt, quay sang nhìn An Trạch: “Lần sau đừng để lại vết ở chỗ cao như thế này, sẽ bị người khác nhìn thấy…”
An Trạch giật mình, chậm chạp hỏi: “Lần sau? Lần sau cái gì?”
“…” An Lạc thấy mình nói sai, xấu hổ đỏ mặt.
An Trạch rốt cục cũng phản ứng với ý nói của anh, vội vàng gật đầu: “Vâng, lần sau em nhất định sẽ chú ý!”
“…” Cuộc đối thoại quả thực cứ như là một đôi vợ chồng mới cưới. Để tránh chủ đề ngày càng phát triển theo hướng nguy hiểm, An Lạc vội vàng lảng sang chuyện khác, “Đúng rồi, cái vòng trên cổ em là sao vậy? Trông có vẻ rất cũ. Bùa hộ mệnh ư?”
Thực ra đêm hôm qua lúc làm tình, An Lạc mới chú ý trên cổ cậu có đeo một chiếc vòng trông rất cũ kỹ. Có lẽ là đeo nhiều năm nên ngay cả màu sắc cũng không còn rõ, cũng chẳng biết nó có ý nghĩa đặc biệt gì.
An Trạch khẽ cười, tiến gần đến tai An Lạc: “Đây là món quà rất quan trọng với em.”
Ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt trìu mến của cậu, An Lạc không quen với bầu không khí mờ ám này, liền vội vàng xoay người vào phòng tắm dùng nước lạnh rửa mặt, làm cho mình nhanh chóng tỉnh táo lại.
Trước đây chỉ biết trốn trong góc yên lặng chờ đợi, chưa bao giờ có kinh nghiệm yêu đương, đột nhiên lại gặp được tình yêu ấm áp ngọt ngào này, An Lạc bỗng trở nên lúng túng. Sáng sớm tỉnh dậy, đối diện với ánh mắt mỉm cười của An Trạch khiến anh cảm thấy tim đập nhanh đến nỗi gần như không thể kiểm soát. Nhìn vào mắt cậu, anh cảm thấy trong lòng có cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Cái cảm giác đó vô cùng xa lạ, nhưng cũng khiến người ta trầm mê.
Có thể, do vừa rời khỏi vũng bùn An Dương, nên mình mới bất tri bất giác mà rơi vào ràng buộc dịu dàng của An Trạch.
Thế nhưng, lần này, An Lạc không muốn chạy trốn nữa.
***
Hai người ngồi đối diện nhau ăn bữa sáng. An Lạc lúc này mới có thời gian quan sát kỹ lưỡng nhà mới của An Trạch.
Kỳ thực trước đây anh đã từng tới đây ở một tối, đúng tối An Úc Đông và Chu Bích Trân qua đời. Lúc đó bởi vì quá vội vàng mà cũng chưa quan sát kỹ bố cục trong nhà.
Căn nhà của An Trạch được dọn dẹp rất sạch sẽ, rất chỉnh tề. Sô pha trong phòng khách có màu trắng sữa, bàn trà trắng thuần, TV được ốp lên tường, giấy dán tường màu vàng xung quanh có hoa văn thanh lịch. Căn nhà ba phòng nhỏ hai phòng lớn, phòng khách lẫn phòng ăn đều có phong cách rất ấm áp, làm cho người khác cảm nhận được mùi vị “gia đình”.
Trong phòng ngủ chính kê một chiếc giường đôi cực đại, khăn trải giường màu cà phê, thảm lót sàn đồng màu. Tối qua An Lạc ngủ trên chiếc giường này một đêm, giường rất mềm, nằm ở trên vô cùng thoải mái.
Phòng đọc sách kê một giá sách chiếm toàn bộ một bên bức tường, trên giá sách là một vài cuốn mà An Trạch thích đọc, bàn máy vi tính bên cạnh đặt một chiếc laptop. Phòng nhỏ sát vách đươc sắp xếp thành phòng tập thể thao, bên trong có một máy chạy bộ, và đủ loại dụng cụ tập thể hình.
An Trạch thấy ánh mắt anh di chuyển khắp căn nhà, cậu không nhịn được mà mỉm cười: “Anh có thấy hài lòng với chỗ này không?”
“Sao?” An Lạc khó hiểu quay đầu lại, “Thỏa mãn cái gì?”
“Ý em là, nếu sau này lấy chỗ này làm nhà của anh, anh sẽ thích chứ?”
Bấy giờ An Lạc mới hiểu ý của cậu. Hiển nhiên, cậu muốn anh chuyển tới ở chung với cậu. Nếu coi đây là nhà, phong cách trang trí cũng không phải màu lạnh An Lạc thích, nhưng sống trong căn nhà ấm áp như thế này hình như cũng không tệ, có thể xem là một trải nghiệm mới?
An Lạc suy nghĩ một hồi, rồi mới gật đầu: “Ừ.”
Anh ấy đồng ý rồi!
Anh ấy thực sự đồng ý rồi?!
An Trạch sung sướng đến mức suýt chút nữa là nhảy dựng lên. Sợ anh đổi ý, cậu vội vàng cầm lấy tay anh đang đặt trên bàn, nói: “Vậy hôm nào anh chuyển đồ sang đây với em nhé. Có chỗ nào không hài lòng thì cứ sửa lại theo ý thích của anh là được.”
An Lạc thoáng dừng lại, nghi ngờ: “Ba gian phòng, thế nào mà chỉ bố trí một phòng làm phòng ngủ?”
An Trạch nói: “Không sao, giường rộng lắm, anh ngủ cùng em là được rồi.”
An Lạc ngẩng đầu nhìn cậu, đối diện với nụ cười trong sáng vô hại của cậu, anh nhẫn nhịn, vẫn còn biết ngượng mà không nói nữa.
Có một cái giường không phải quá tiện cho em gây án sao?
Nhớ lại trận kịch liệt tối hôm qua, An Lạc thấy mình lưng tê dại.
***
Cơm ăn đươc một nửa, điện thoại của An Trạch đột nhiên vang lên. An Trạch nhìn tên người gọi, rồi nhận cuộc gọi: “Alo, An Dương?”
“An Trạch, cậu đang ở đâu? Sao tối hôm qua gọi điện cho cậu mà toàn tắt máy?” Bên tai quả nhiên vang lên giọng nói của An Dương, có thể là do quá mệt mỏi mà nghe có chút khàn khàn, “Cậu với anh cậu sau đó xảy ra chuyện gì?”
Xảy ra chuyện gì? Đương nhiên là một chuyện tốt khó mà hình dung được. Đêm qua ở trong xe làm tình rất kịch liệt, chắc không cẩn thận nên đụng phải nút tắt nguồn điện thoại.
An Trạch liếc nhìn An Lạc, ho nhẹ một tiếng, nói: “Không có gì, sau đấy tôi đưa anh tôi về nhà, anh ấy mệt quá nên ngủ luôn, tôi sợ điện thoại đánh thức anh ấy nên mới tắt máy.”
“Thế à. Vậy hiện tại An Lạc thế nào? Sau khi bị bắt cóc có bị thương không?”
An Trạch đáp: “Không sao, anh ấy vẫn ổn.”
An Dương im lặng một chốc, rồi nói: “Thành thật xin lỗi, lần này là do sơ suất của tôi. Tôi không ngờ Tô Tây lại là nội ứng do Quang Minh Hội cài trong đội cảnh sát. Cô ta đã từng theo tôi phá án nhiều năm, rất có năng lực, chúng tôi đều rất tin tưởng cô ta. Sáng sớm hôm qua cô ta đã cho thuốc ngủ vào nước trà của chúng tôi, khi tỉnh lại thì đã là buổi chiều rồi.”
An Trạch thấp giọng: “Đây cũng không phải là lỗi của anh, chúng tôi cũng không ngờ cô ta lại là nội gián.”
“… Ừ, An Lạc không có việc gì là tốt rồi.”
Hai người im lặng một hồi qua chiếc điện thoại, đột nhiên An Dương nói: “Đúng rồi, hôm qua tôi nhận được điện thoại của Vu Càn Khôn, cậu ta đã dẫn mọi người cùng bắt mấy kẻ kia từ vùng ngoại thành về sở cảnh sát. Ngoại trừ Tô Tây phải chịu trừng phạt của đội cảnh sát, mấy kẻ khác tối đa chỉ là phạm tội bắt cóc.” Thoáng dừng lại, anh nói tiếp, “ Vấn đề hiện tại là, người tên Trần Duệ kia căn bản không chịu nhận tội, hắn nói rằng đó không phải là bắt cóc, An Lạc là bạn cũ của hắn, hắn muốn dùng cách kích thích để mời bạn đến ôn chuyện. Chuyện này khó giải quyết, cậu đưa điện thoại cho anh cậu đi, tôi hỏi anh ta chuyện gì đang xảy ra.”
“…” An Trạch quay đầu nhìn về phía An Lạc, sắc mặt có phần cứng ngắc.
Kỳ thực tối hôm qua lúc đi cứu An Lạc, khi thấy tên kia cúi người cưỡng hôn An Lạc, trong lòng An Trạch cực kỳ tức giận, tưởng là hắn đang làm nhục anh nên cậu không ngẫm nghĩ gì mà đấm luôn cho hắn một cú. Về sau lúc đưa An Lạc ra ngoài, anh lại bảo thả hắn ra. An Trạch cũng không suy nghĩ nhiều, trói hắn lại giao cho cảnh sát xử lý…
Thế nhưng lúc này, An Dương vừa nói như vậy, ngực An Trạch lại đột nhiên có chút bất an. Cậu nghĩ tên kia với An Lạc có quan hệ không đơn giản, cậu thậm chí có một chút ghen tị, bởi vì anh hiển nhiên rất để ý đến hắn. Nghe thấy tên của hắn từ điện thoại, anh lập tức ngẩng đầu, thấp giọng hỏi: “Là điện thoại của An Dương ư? Anh ta nói gì?”
An Trạch tâm tình phức tạp mà chuyển điện thoại cho An Lạc.
An Lạc cầm điện thoại hỏi: “Sao vậy An Dương? Hình như tôi vừa nghe anh nhắc đến Trần Duệ?”
“An Lạc, hôm qua anh không bị làm sao chứ?”
“… Không sao.” An Lạc vội nói sang chuyện khác, “Trần Duệ làm sao vậy?”
An Dương nói: “Là như thế này, tối hôm qua sau khi anh được An Trạch cứu, tôi nhận được điện thoại của Vu Càn Khôn. Cậu ta cùng đồng đội đưa nhóm người Trần Duệ về sở cảnh sát, bởi vì không có chứng cứ về việc buôn lậu thuốc phiện hoặc giết người, nên lần này chỉ có thể xử lý theo tội bắt cóc.”
An Lạc khẽ nhíu mày: “Hình phạt cho tội bắt cóc có nghiêm trọng lắm không?”
An Dương giải thích: “Căn cứ theo luật hình sự, bắt cóc với mục đích tống tiền người khác, hoặc bắt cóc người khác làm con tin sẽ bị xử mười từ năm năm tù giam trở nên hoặc tù chung thân. Nếu có tình tiết giảm nhẹ thì sẽ bị xử từ năm năm đến mười năm. Anh không bị thương, bọn chúng cũng không tống tiền, tình huống cuối cùng tương đối nhẹ. Nếu xử lý theo tội bắt cóc, Trần Duệ có lẽ sẽ bị phán năm năm tù giam.”
Năm năm tù giam…
Bởi vì sơ sẩy của mình mà nó phải chịu hai mươi năm đau khổ, nếu lại ngồi tù năm năm nữa… An Lạc quả thực không thể tưởng tượng Trần Duệ sau khi ra tù sẽ là bộ dạng gì nữa.
An Lạc khẽ nắm chặt điện thoại, thấp giọng hỏi: “Còn khả năng khác không?”
An Dương nói: “Điều mấu chốt hiện tại là khẩu cung của anh. Bởi vì Trần Duệ một mực khẳng định không phải là bắt cóc, hắn nói anh là bạn cũ nhiều năm không gặp, nên hắn mới dùng cách kích thích một chút mời anh về nhà hắn ôn chuyện. Về phần còng tay anh lại, thậm chí là cột vào giường, đó cũng chỉ là một trò đùa giữa bạn bè thôi.”
An Lạc không nói gì.
An Dương tiếp tục nói: “Bởi vì Trần Duệ vẫn không chịu nhận tội, bởi vậy chỉ có anh ra tòa làm chứng, hơn nữa còn An Dương và Vu Càn Khôn là nhân chứng mục kích, tội danh bắt cóc mới có thể thành lập.”
WebTru yenOn line. com
An Lạc trầm mặc chốc lát, rồi đột nhiên nói: “Thả nó ra.”
“… Cái gì?!”
Không chỉ có An Dương khiếp sợ suýt chút nữa là đánh rơi điện thoại, ngay cả An Trạch ngồi ở bàn ăn đối diện cũng giật mình, cậu không thoải mái mà nhíu mày.
An Lạc nói: “Tôi sẽ không ra tòa làm chứng.”
An Dương kinh ngạc nói: “An Lạc, có phải anh bị hắn nắm thóp không? Sao anh lại quay sang bảo vệ cho hắn?!”
“Không có gì.” An Lạc bình tĩnh nói, “Nó nói không sai, lần này không phải là bắt cóc, tôi đích thật là bạn của nó, nó mời tôi tới ôn chuyện. Tôi với nó có chút hiểu lầm.”
An Dương im lặng một hồi lâu rồi mới khẽ thở dài, bất đắc dĩ mà nói: “Tôi không biết cậu với hắn có quan hệ gì, nhưng An Lạc này, anh muốn bảo vệ hắn nhưng không thể bảo vệ cả đời đâu. Thân phận thật sự của Trần Duệ là con nuôi của lão đại Quang Minh Hội, cha nuôi của hắn buôn lậu thuốc phiện, hắn tuyệt đối cũng không thoát được liên can đâu. Anh phải suy nghĩ rõ ràng.”
“Tôi rất rõ ràng.”
An Lạc cúp điện thoại, ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt thâm trầm của An Trạch.
Ánh mắt như hiểu rõ tất cả khiến đáy lòng An Lạc hơi căng thẳng. Anh muốn tránh khỏi đường nhìn của An Trạch, đột nhiên bị cậu cầm tay.
“Anh, anh có chuyện gạt em.” Ngữ điệu của cậu rất khẳng định.
An Lạc cúi đầu nhìn cái bát trống trơn trước mặt, một hồi lâu không nói lời nào.
An Trạch khẽ nói: “Em biết, lần này anh cứu hắn nhất định là anh có lý do, nếu anh không muốn nói, em cũng sẽ không ép anh. Nhưng anh à, em rất lo, em lo anh xảy ra chuyện. Tuy lần này em kịp thời chạy tới cứu anh, thế nhưng lần sau có thể sẽ không gặp may như thế nữa…
“Anh không biết, khi thấy anh bị bắt đi lúc ở sân bay, em như phát điên… Trên đường đi cứu anh, em rất sợ, sợ khi em chạy tới nơi thì anh đã…
“Em không muốn anh gặp bất cứ chuyện gì, anh có hiểu không?
“Anh có tâm sự gì, không thể nói cho em ư?”
Giọng nói của cậu rất thấp, rất dịu dàng, như dòng nước ấm từng tấc từng tấc thấm đẫm đáy lòng.
Còn có tâm sự gì mà chưa nói với em? Ngay cả cái bí mật thầm mến An Dương bị đè nén bao nhiêu năm kia cũng kể cho em nghe, kỳ thực An Trạch đã trở thành người đáng tin cậy nhất rồi. Bởi vậy, chuyện của Tiểu Duệ cũng chẳng cần phải dấu giếm An Trạch làm gì, để tránh cho cậu phải lo lắng lung tung.
Nghĩ tới đây, An Lạc bèn ngẩng đầu nhìn An Trạch, nhẹ giọng nói: “Em đừng suy nghĩ nhiều, thật ra Trần Duệ là em trai anh.”
“Cái gì?” An Trạch khiếp sợ nhìn anh, “Em trai?! Anh còn có em trai khác?”
An Lạc gật đầu, giải thích: “Sau khi ly hôn với bố, mẹ kết hôn với một thợ nhiếp ảnh tên là Trần Dịch, mẹ sợ bị ông nội phản đối nên mang theo anh tới một biệt thự cách nhà rất xa. Sau đó, mẹ sinh thêm một đứa nữa, tên là Trần Duệ. Năm anh bảy tuổi, anh cùng mẹ ra ngoại ô ăn thịt nướng, để rmột mình Tiểu Duệ ở nhà học với gia sư. Không ngờ mẹ bị tai nạn xe, anh mất trí nhớ, còn ông nội đau lòng cùng cực cũng quên mất sự tồn tại của Tiểu Duệ… Đến khi tang lễ xong xuôi, ông nội mới nhớ ra là phải đến đón Tiểu Duệ thì thẳng bé đã mất tích rồi.”
Nhận thấy đầu ngón tay An Lạc cứng đờ, An Trạch bèn nhẹ nhàng cầm lấy tay anh, khẽ an ủi: “Anh à… Đừng buồn, Trần Duệ mất tích cũng không phải lỗi của anh. Đó chỉ là một tai nạn …”
An Lạc sắc mặt khó coi ngắt lời cậu, “Tuy không phải là lỗi của anh, nhưng Tiểu Duệ mất tích là do anh. Nếu này đó anh dẫn nó cùng đi ăn, có lẽ, nếu lúc đó anh không mất trí nhớ, nó cũng sẽ không trở thành cô nhi không ai cần, thậm chí nó còn bị lão đại xã hội đen nhận nuôi.”
An Lạc khẽ nhắm mắt lại, cưỡng chế nỗi đau đớn trong lòng, nắm chặt tay An Trạch, “An Trạch, em không biết đâu, là chính anh đồng ý sẽ mang đồ ăn về cho nó, cũng chính là anh bảo nó ở nhà đợi anh… Anh và mẹ không để lại cho nó một đồng tiền nào, một mình Tiểu Duệ ở nhà chờ đợi tròn một tuần, sau đó đói đến mức phải ăn cả rau xà lách trong tủ lạnh… Lúc đó thẳng bé mới có năm tuổi, một đứa bé nhỏ như vậy, lại bị anh và mẹ bỏ mặc đơn độc ở nhà…
“Sau đó nó được Tam gia nhận nuôi, trở thành người của xã hội đen. Nhất định mấy năm nay nó chịu rất nhiều đau khổ, nó rất hận anh, nó thậm chí còn muốn trả thù… Anh…”
“Anh, đừng buồn.” An Trạch đứng dậy, bước tới bàn ăn đối diện, ôm chặt An Lạc sắc mặt tái nhợt vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng anh, “Đừng buồn…”
An Lạc thở sâu: “Bởi vậy, lần này anh phải cứu nó, anh không thể để nó lại ngồi tù.”
An Trạch gật đầu, khẽ vuốt tóc anh, “Em hiểu…”
“Em có thể hiểu là tốt rồi.” An Lạc nhẹ nhàng trút ra một hơi, ngẩng đầu nhìn cậu, nghiêm túc nói: “An Trạch, anh muốn đến Quang Minh cứu Tiểu Duệ.”
An Trạch biến sắc, “Không được! Như vậy quá nguy hiểm!”
An Lạc nghiêm túc nói: “Nếu anh không đi, Tiểu Duệ nhất định sẽ ngày càng lún sâu, cuối cùng khi người của Quang Minh Hội bị cảnh sát bắt, Tiểu Duệ tuyệt đối cũng không thể trốn thoát. Anh không thể trơ mắt nhìn nó tự hủy hoại mình.”
“Anh…”
“Đừng khuyên anh.” An Lạc đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh, “Anh đã quyết định rồi.”
An Trạch nhìn vẻ ung dung trên mặt anh, biết tính anh một khi đã hạ quyết định là sẽ không thay đổi. Lòng cậu chỉ biết bất dắc dĩ và lo lắng vô vàn. Dù sao Quang Minh Hội cũng là một tổ chức vô cùng bí mật, những kẻ đó lòng dạ độc ác, vào thì dễ mà ra thì khó. An Lạc muốn vào, nói không chừng là hữu khứ vô hồi.
Thế nhưng, An Trạch cũng rất hiểu cảm giác của An Lạc. Sự tồn tại của Trần Duệ tựa như một cái cây đã cắm rễ sâu trong lòng anh, nếu cuối cùng Trần Duệ xảy ra chuyện gì, đời này An Lạc sẽ áy náyy bất an. Là anh trai của Trần Duệ, An Lạc phải đi cứu cậu ta.
Nhưng là em trai của An Lạc, tâm trạng của An Trạch cực kỳ phức tạp. Cậu hiểu cảm giác và cách làm của An Lạc, lý trí của cậu cũng đồng ý, nhưng về mặt cảm tình thì cậu không nỡ để anh mạo hiểm.
Sau một hồi lặng im, An Trạch mới thấp giọng nói: “Nếu đây là quyết định của anh, em sẽ hỗ trợ anh.”
An Lạc khẽ cảm động, nhẹ nhàng ôm lấy An Trạch, “Cảm ơn em, An Trạch.”
An Trạch ôm lại anh chặt hơn, đặt cằm gác lên vai anh, khẽ nói: “Có điều, chuyện này phải cho bên An Dương biết, chúng ta phải sắp xếp nghiêm mật, tuyệt đối không để cho anh đơn độc mạo hiểm. Thêm nữa, anh à, anh phải đồng ý với em, nhất định phải bảo vệ mình thật tốt, không được bị thương.”
An Lạc gật đầu, “Yên tâm, anh sẽ cẩn thận.”
—— Ngay cả là vì em, anh cũng sẽ không để bản thân xảy ra chuyện đâu. Bởi vì anh biết, nếu một ngày anh gặp chuyện, em sẽ rất đau khổ.
Cảm giác được An Trạch lưu luyến không rời, An Lạc vươn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc An Trạch, khẽ nói: “Được rồi, đừng lo lắng, anh sẽ an bình trở về gặp em. Anh đảm bảo đấy.”
An Trạch gật đầu.
Hai người im lặng ôm nhau một hồi, An Lạc nhẹ giọng mở miệng: “Em đã ủng hộ quyết định của anh, vậy chúng ta đi tìm Duyệt Bình nhé. Anh ta có cách làm cho anh khôi phục toàn bộ ký ức. Chỉ có như vậy, anh mới có thể biết rõ trước đây đã xảy ra chuyện gì.”
An Trạch giật mình, vẻ mặt phức tạp: “Nếu anh khôi phục ký ức rồi, anh sẽ phát hiện hồi trước anh rất ghét em, không hề muốn ở cùng với em…”
Dáng vẻ thấp thỏm bất an của An Trạch làm An Lạc không nhịn được mà mềm lòng. Anh im lặng một hồi, rồi mới bất đắc dĩ nói: “Đừng nghĩ lung tung, chỉ cần anh không quên đoạn ký ức trong khoảng thời gian này, anh vẫn sẽ bằng lòng với em…” Nói đến đây thì im lìm, An Lạc không quen bày tỏ cảm xúc trong lòng trực tiếp bằng lời nói.
“Ý của anh là, trong trí nhớ của khoảng thời gian này, anh đã… thích em?” An Trạch chờ mong nhìn An Lạc.
“…”
Đâu chỉ là thích, đã đến mức luyến tiếc, không thể từ bỏ được nữa rồi. Nếu không, với tính cách kiêu ngạo và lạnh nhạt như thế này, làm sao mà có thể để em ôm, còn đồng ý ở cùng em, thậm chí còn ngủ chung giường chứ? An Trạch đúng thật là đầu chỉ để trồng cây, tự nhiên lại hỏi cái này.
“Em nói đúng không?” An Trạch tiếp tục mặt dày mày dạn mà truy hỏi. Dù sao trước đây anh cũng rất lạnh lùng với cậu, An Trạch không cho rằng trong một khoảng thời gian ngắn anh sẽ yêu mình, nói không chừng là sau khi anh khôi phục trí nhớ, anh sẽ phát hiện chỉ đối với cậu như tình anh em, vốn không nên ở chung. Như vậy thì bi kịch quá!
An Lạc nhìn vẻ mặt phức tạp của cậu, đành phải bất đắc dĩ gật đầu, nói: “Đúng.”
“Thật?” An Trạch nén giọng hỏi, “Trong khoảng thời gian này, anh thực sự thích em?”
An Lạc không tự nhiên mà gật đầu, “Ừ… Có thể…”
“Không được có thể.” An Trạch lập tức nâng cằm An Lạc lên, điên cuồng hôn lên môi anh.
An Lạc giật mình, sau đó nhắm mắt lại, cũng bắt đầu trúc trắc đáp lại nụ hôn.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, lâu đến mức tim hai người đều đập nhanh hơn, đến khi thở hổn hển mới buông ra.
An Trạch nhìn vệt ửng đỏ trên mặt và vẻ kiên định trong mắt An Lạc, rốt cục cũng yên lòng mà cầm tay anh, nghiêm túc nói: “Được rồi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách khôi phục ký ức. Anh phải nhớ kỹ… Em từ đầu đến cuối đều yêu anh, dù anh là anh trai em hay là An Lạc.”
An Lạc thấp giọng nói: “Em đã nói rất nhiều lần rồi.”
Tuy trên mặt vẫn giả bộ bình tĩnh, nhưng trong lòng An Lạc đã tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
Thật là tốt, con người trước mặt này, từ đều đến cuối đều yêu anh, cũng không vì kiếp trước hỗn loạn, ký ức thiếu khuyết mà thay đổi bất cứ điều gì.