Sáng hôm sau, An Lạc và An Trạch hẹn gặp An Dương tại một nhà hàng bí mật. Vừa gặp nhau, An Lạc liền đi thẳng vào vấn đề: “An Dương, tôi đã nhớ ra tất cả chuyện trước đây.”
An Dương kinh ngạc hỏi: “Nhớ lại tất cả?”
An Lạc gật đầu, “Đúng vậy, bao gồm cả chân tướng của việc tôi bị bắt cóc.”
***
Một tháng trước.
An Lạc đột nhiên dần dần khôi phục ký ức. Sợ mình bị tâm thần phân liệt nên anh cứ suy nghĩ mãi. Cuối cùng quyết định gửi mail tới người bạn thân là Chu Duyệt Bình đang học tâm lý học ở nước ngoài nhờ giúp đỡ. Hai người trao đổi mail qua lại. Chu Duyệt Bình bèn tới Luân Đôn tìm cha con Thiệu Trường Canh xác nhận thân phận của An Lạc. Cuối cùng kết luận, “An Lạc sinh ra đã có ký ức của kiếp trước.”
Khi vừa biết tin này An Lạc vô cùng kinh sợ. Bởi anh là một người theo chủ nghĩa duy vật, chưa bao giờ tin vào giả thuyết linh hồn, huống chi là chuyện kiếp này kiếp trước hư hư ảo ảo.
Thế nhưng với bao chứng cứ trước mặt, anh không thể không tin.
Biết những ký ức kia là của kiếp trước, tâm trạng An Lạc trở nên thấp thỏm bất an. Nhưng anh không dám nói chuyện này cho bất cứ ai biết, chỉ có thể một mình chịu đựng, khiến tâm lý bị áp lực đè nén.
Khoảng thời gian đó liên tục bị mất ngủ, An Lạc nhanh chóng sút cân.
Bắt đầu điều tra vụ tai nạn của An Chi, là vào đầu tháng Bốn, khi anh đã bình tĩnh lại.
Dựa theo điểm đáng ngờ trong trí nhớ, trước khi xảy ra tai nạn, chú hai từng có một cuộc gọi kỳ lạ với bố, thậm chí còn nhắc đến “ngục giam”. Gần như tất cả đầu mối đều chỉ về An Úc Đông. Ngay lúc đó An Lạc cũng nghi ngờ An Úc Đông có liên quan đến cái chết của An Chi. Vì vậy, anh mượn cớ vào công ty hỗ trợ, vào khách sạn Hoa An kiểm tra sổ sách của bố.
Tất nhiên, vốn là người cẩn thận nên An Lạc nhanh chóng tìm ra được vấn đề trong sổ sách của khách sạn suốt bao năm qua. Anh phát hiện mỗi tháng bố đều rút lấy một khoản tiền của công ty, khoản tiền đó hoàn toàn không biết là mang đi đâu. An Lạc nghi ngờ nên gài một chiếc máy theo dõi trong phòng làm việc của An Úc Đông. Nhưng An Úc Đông làm việc rất cẩn thận, tròn một tháng An Lạc không phát hiện được điều gì.
Cho đến đầu tháng Năm.
Vào ngày nghỉ lễ 1 tháng 5, đột nhiên có mấy phú thương từ nơi khác đến khách sạn Hoa An dự định thuê phòng VIP.
Khi biết được thông tin này, An Lạc lợi dụng cái cớ “kiểm tra phòng”, lắp máy theo dõi ở vị trí kín đáo trong phòng VIP. Lúc đó, An Úc Đông hoàn toàn không ngờ con trai mình đã bắt đầu khôi phục ký ức, hơn nữa An Lạc luôn che giấu rất giỏi, An Úc Đông không hề đề phòng An Lạc, nên mới khiến anh thuận lợi suôn sẻ như vậy.
Đêm đến, sau khi mấy vị khách đó vào ở, An Úc Đông bèn tự mình tới tiếp đãi.
Qua máy theo dõi, An Lạc chứng kiến một cảnh tượng không thể tin nổi ——
Bọn họ đang tiến hành giao dịch bí mật, hai bên trao đổi cho nhau một chiếc vali da màu đen rất mỏng, nhưng An Lạc tinh tế cấp tốc nắm được vấn đề then chốt —— Trong chiếc vali da màu đen bố đưa cho đám người kia chứa bột trắng, mà thứ có trong chiếc vali của đối phương giao lại cho bố chính là nhân dân tệ!
Ông ấy dám buôn lậu thuốc phiện?!
Người cha luôn luôn ôn hòa và từ ái lại là một kẻ buôn ma túy lớn. An Lạc quả thực không thể tin nổi vào sự thực này!
Trong lúc An Lạc đang khiếp sợ, một gã thanh niên đột nhiên đi tới trước màn hình máy theo dõi trong góc phòng, hắn khẽ híp mắt nhìn, rồi quay lại hỏi: “Đây là cái gì? Tổng giám đốc An, ông không tin tôi và Tam gia ư?”
Người đàn ông trung niên đội mũ lúc này rốt cục cũng lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo mà trầm thấp: “Úc Đông, cho tôi một mời giải thích.”
Sắc mặt An Úc Đông có phần cứng ngắc, sau một hồi im lặng, ông mới thấp giọng: “Ông yên tâm, trong khách sạn của tôi có rất nhiều phòng gắn máy theo dõi, nhưng chỉ là để trưng thôi. Máy theo dõi trong phòng này đã đã bị hỏng rồi, không tin ông có thể kiểm tra.”
Tam gia khẽ hếch cằm, bình tĩnh nói: “Duệ Nhi, kiểm tra thử xem.”
An Lạc cấp tốc rút cáp nối với máy theo dõi.
Nhưng trong nháy mắt đó…
Tuy chỉ thấy được khuôn mặt của kẻ kia trong nháy mắt khi ông ta ngẩng đầu lên, nhưng An Lạc phát hiện khuôn mặt đó rất quen thuộc. Cằm nhọn, đôi môi mỏng nhợt nhạt, sống mũi thẳng, và đôi mắt lạnh lùng.
——Vô tẫn chi thành.
Ông ta gần như giống hệ Từ Thiếu Khiêm, nhất là Từ Thiếu Khiêm trong phim Vô tẫn chi thành!
An Lạc và Từ Thiếu Khiêm từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Sau khi trở thành diễn viên, Từ Thiếu Khiêm ngày càng nổi tiếng, trở thành ảnh đế rất có quyền lực trong giới giải trí, mỗi một bộ phim y đóng đều rất được đón nhận. Mỗi lần công chiếu phim, y đều tặng vé VIP cho hai người bạn thân là An Lạc và Chu Thái Bình. Lần công chiếu đầu tiên của Vô tẫn chi thành khi ấy, An Lạc và An Trạch đã cùng đi xem.
Lễ trao giải cuối năm ngoái, An Nham nhờ Vô tẫn chi thành đã giành được giải Nam diễn viên xuất sắc nhất. Lúc đó An Lạc và An Trạch ngồi dưới bục, Từ Thiếu Khiêm cũng ngồi ở hàng ghế đầu. Khi An Nham đứng trên bục phát biểu cảm nghĩ khi giành được giải thưởng, An Trạch đột nhiên ghé sát vào tai An Lạc, khẽ nói: “Anh à, nếu anh mặc áo blouse, rồi đeo một cặp kính gọng bạc, không cần hóa trang mà có thể diễn thành một tay pháp y máu lạnh giống hệt Từ Thiếu Khiêm đấy.”
“…” Ý An Trạch là ngầm nói anh quá lạnh lùng. An Lạc bị cậu nói như vậy thì có chút khó chịu, nhíu mày nói: “Vớ vẩn.”
Thấy anh cau mày nóng giận, An Trạch vui mừng mà khẽ cười. Cậu hình như cố tình muốn làm An Lạc tức giận, bèn kề sát tai An Lạc, tiếp tục nói: “Anh à, anh là bạn thân với Từ Thiếu Khiêm, tính cách cũng rất giống anh ta. Hai người hay đi ăn cùng nhau, ai có khuôn mặt như điêu khắc hơn ai vậy?”
“… Cậu im miệng.” An Lạc không thể nhịn được nữa, quay sang trừng mắt An Trạch.
Từ Thiếu Khiêm cũng quay sang, lạnh lùng nhìn An Trạch.
An Nham đúng lúc phát biểu xong cảm nghĩ, hội trường liền bùng nổ một tràng vỗ tay nhiệt liệt. An Trạch mỉm cười nhún vai, không nói nữa.
Đó cũng là mẩu chuyện An Lạc xem qua TV sau khi mất trí nhớ.
Hóa ra, lúc đó An Trạch kề sát bên tai anh là muốn cố ý làm anh tức giận. Máy quay phát sóng trực tiếp cũng không quay được phản ứng của Từ Thiếu Khiêm. Chỉ là lúc này nhớ lại, ánh mắt lạnh băng khi đó của Từ Thiếu Khiêm và ánh mắt khi ngẩng đầu lên của người đàn ông trung niên kia, quả thực là hai bản sao giống hệt nhau.
Ánh mắt khi tức giận của Từ Thiếu Khiêm, cũng chính là ánh nhìn nổi giận của Tam gia.
An Lạc không tin trên đời lại có hai người giống nhau như vậy, trừ phi giữa hai người có quan hệ huyết thống cực kỳ thân cận.
Buổi tối hôm đó, sau một hồi do dự rất lâu, cuối cùng An Lạc quyết định gọi điện cho Từ Thiếu Khiêm.
“An Lạc?” Giọng nói của Từ Thiếu Khiêm mang theo nghi ngờ, giọng điệu vẫn vô cùng lạnh nhạt, “Tìm tôi có việc gì?”
“Mai đi ăn cơm nhé, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
“Mai tôi có lịch rất bận, chín giờ tối mới có chỗ trống.”
“Vậy chín giờ tối mai tôi đặt chỗ ở nhà hàng lần trước chúng ta tới nhé.”
“Được.” Từ Thiếu Khiêm dứt lời liền cúp điện thoại.
*
Tối hôm sau, An Lạc đến chỗ hẹn sớm, đợi anh ta.
Từ Thiếu Khiêm là một người rất đúng giờ, nhưng hôm nay y lại đến muộn nửa tiếng. Khi đến nhà hàng nơi An Lạc hẹn, y đang mặc một chiếc áo khoác toàn thân màu xám nhạt, quần jeans màu xanh nhạt, đeo cặp kính râm che mất nửa khuôn mặt, mái tóc hơi dài có phần rối bời, đôi môi vẫn mím chặt như mọi khi, trên gương mặt là biểu cảm vô cùng lạnh lùng. Vừa ngồi xuống đối diện với An Lạc, y bèn nhàn nhạt mở miệng: “Vừa gặp phải một đám chó săn, tôi phải vòng đường xa để tránh bọn chúng nên mới đến muộn, xin lỗi.”
An Lạc nói: “Không sao.”
Đúng lúc này, một cô bồi bàn xinh đẹp bước tới, mỉm cười: “Thưa, hai vị dùng gì ạ?” Sau khi nhìn thấy Từ Thiếu Khiêm, cô kinh ngạc mà kích động nói: “Anh là Từ Thiếu Khiêm đấy ư? Em rất thích xem phim của anh, nhất là Vô tẫn chi thành anh đóng chung với đối thủ An Nham của anh, quả đúng là quá đỉnh! Anh có thể ký tên cho em được không ạ? Em gái em cũng rất thích…”
Từ Thiếu Khiêm nhíu mày nói: “Cô nhận lầm rồi, tôi không phải là Từ Thiếu Khiêm.”
Nữ bồi bàn ngẩn người, có chút xấu hổ nhìn về phía An Lạc. An Lạc bèn mở miệng giải vây: “Cho tôi một tách cà phê, một cốc trà sữa, hai suất ăn A, cảm ơn.”
“Vâng, xin hai vị chờ ạ.”
Nữ bồi bàn nhiệt tình nhanh chóng mang thức ăn lên cho hai người. Sau khi đặt hết món xuống bàn, cô vừa nghi hoặc vừa liếc nhìn Từ Thiếu Khiêm, phát hiện đối phương vẫn lạnh mặt không để ý tới ai, cô đành phải để lại một câu “Mời hai vị dùng bữa ạ” sau đó xoay người rời đi.
Cho đến khi cô đi rồi, An Lạc mới thấp giọng hỏi: “Thiếu Khiêm, cậu với An Nham có chuyện gì vậy? Từ lúc kết thúc lễ trao giải cuối năm tới giờ, truyền thông tung một loạt tin đồn bất hòa giữa hai người.”
Sắc mặt Từ Thiếu Khiêm thoáng cứng đờ. Sau một hồi im lặng, y mới bình tĩnh mà nói: “Chuyện của An Nham không cần cậu quan tâm, cậu ta vô tâm vô phế, bị tổn hại mới là chuyện lạ. Ngược lại, tôi nghĩ cậu nên quan tâm một chút tới An Trạch thì hơn. Cậu không cảm thấy, cậu em kia của cậu mới là người đáng được chú ý nhất à? Ánh mắt nó nhìn cậu, cậu không mảy may cảm nhận được có chỗ nào đó bất thường sao?
An Lạc nghi hoặc hỏi: “Cậu nói An Trạch? Từ trước đến nay nó là đứa hiểu chuyện nhất. Đối với nó, tôi chẳng cần phải bận tâm nhiều.”
Từ Thiếu Khiêm nhìn An Lạc, nói: “Gặp phải một tên tình cảm trì độn, cũng chỉ đành tự trách là xui xẻo thôi.”
“Cái gì?”
Từ Thiếu Khiêm nói sang chuyện khác: “Hôm nay tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?”
An Lạc im lặng một hồi, sau mới nói: “Thiếu Khiêm, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, chuyện trong nhà cậu tôi lại chẳng biết nhiều. Trừ hai bác gái và chú tư ở nước ngoài của cậu, cậu còn thân nhân nào khác hay không?”
Từ Thiếu Khiêm nói: “Hỏi cái này làm gì?”
An Lạc đáp: “Mấy hôm trước tôi thấy một người trông rất giống cậu. Tôi nghĩ, ông ta có thể là thân nhân của cậu.”
“Giống tôi?” Từ Thiếu Khiêm khó hiểu nhìn An Lạc, “Từ gia chúng tôi, hiện tại chỉ có hai bác gái và chú tư của tôi thôi. Các chú và họ hàng khác cũng chẳng có ai là giống tôi cả. Cậu không nhìn lầm chứ?”
An Lạc khẽ nhíu mày.
Từ Thiếu Khiêm cũng nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Cậu nhìn thấy người kia ở đâu?”
“Trong khách sạn.” An Lạc im lặng một chốc, trong đầu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, anh lập tức ngẩng đầu hỏi, “Đúng rồi, đầu năm ngoái, lúc quay Vô tẫn chi thành thì đoàn phim có gặp vấn đề về tài chính, suýt chút nữa thì phải đóng máy giữa đường. Sau đó đột nhiên có người bỏ vốn vào, giải nguy khẩn cấp cho đoàn phim. Vị đầu tư thần bí kia, cậu có biết đó là ai không?”
Từ Thiếu Khiêm suy nghĩ một hồi rồi nói: “Người đó rất thần bí, chỉ gặp mặt với đạo diễn. Đạo diễn nói rằng ông ta thấy bộ phim này rất khả quan nên mới đầu tư vào, đạo diễn gọi ông ta là “Tam gia”, cụ thể là ai tôi cũng không biết.”
An Lạc nhìn y: “Tôi nhớ hai người bác gái của cậu, và chú tư nuôi cậu, bố cậu đứng hàng thứ ba trong Từ gia, đúng không?”
“Đúng.”
“Năm mẹ tôi gặp tai nạn, đầu tôi cũng bị trọng thương nên được đưa vào bệnh viện. Lúc tỉnh lại thì đúng lúc cậu ở ngay phòng bệnh bên cạnh, đó lần đầu tiên chúng ta gặp nhau tại bệnh viện. Lúc đó, tôi với cậu bảy tuổi. Tôi còn nhớ cậu ngồi khóc rất đau buồn ở hành lang. Hôm đó là ngày bố cậu qua đời?”
Từ Thiếu Khiêm trầm mặc một hồi lâu, sau đó với vẻ mặt cứng ngắc, y nói: “An Lạc, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”
An Lạc cau mày, không trả lời.
Năm đó có rất nhiều chuyện trùng hợp, giờ liên kết lại với nhau thì lại chẳng trùng hợp chút nào.
Người đứng hàng thứ ba trong Từ gia, bố của Từ Thiếu Khiêm, sau khi bộ phim y tham gia gặp vấn đề tài chính thì một nhà đầu tư thần bí ra tay giúp đỡ, Tam gia – thủ lĩnh của Quang Minh Hội bị cảnh sát bí mật phát lệnh truy nã… Có thể, đây là cùng một người.
Năm đó, ông ta cố ý tạo ra vụ tử vong giả do tai nạn xe, sau đó mai danh ẩn tích thành lập Quang Minh Hội, nhiều năm tham dự vào việc buôn bán ma túy trên khắp châu Á, nhưng bởi vì thân phận “đã chết” nên cảnh sát không điều tra ra được bất cứ manh mối nào. Nếu năm năm trước cảnh sát không cử người nằm vùng điều tra trong Quang Minh Hội, có thể ngay cả cái biệt hiệu “Tam gia” này cũng không tra ra đươc.
Nhìn vẻ nghi ngờ của Từ Thiếu Khiêm ngồi trước mặt, tâm tình An Lạc vô cùng phức tạp, anh thậm chí không biết giải thích ra sao với y.
Nếu anh đoán không sai, thì người đàn ông trông giống hệt Từ Thiếu Khiêm kia, và thủ lĩnh của tổ chức tội phạm bị cảnh sát liệt vào hàng đầu trong sổ đen, chính là người cha đã “qua đời” năm y bảy tuổi ấy.
Từ Thiếu Khiêm âm tình bất định nhìn An Lạc, rốt cuộc y không thể nhịn thêm được nữa, thấp giọng nói: “An Lạc, hôm nay cậu gọi tôi ra đây, hỏi tôi một đống vấn đề quái lạ như điều tra hộ khẩu, nể tình quen biết lâu năm, tôi không tính toán với cậu. Có điều, hạ bất vi lệ*.” Nói xong liền đứng dậy, “Tôi còn có việc, đi trước.”
*Nguyên văn: 下不为例, có nghĩa là sẽ không có lần sau cho một chuyện như thế này nữa.
“…” An Lạc cũng không mở miệng gọi lại Từ Thiếu Khiêm.
*
Cũng từ ngày đó, một thời gian Từ Thiếu Khiêm không nghe điện thoại của An Lạc. Quan hệ giữa An Lạc và Từ Thiếu Khiêm cũng bắt đầu đứt gánh. Bởi vậy ở thọ yến của An Quang Diệu, người bạn vốn thân thiết là Từ Thiếu Khiêm sau khi gặp lại An Lạc đã phản ứng như vậy.
*
Buổi tối hôm đó, sau khi ra khỏi nhà hàng, An Lạc tâm phiền ý loạn, định một mình ra bờ sông hứng gió để làm bản thân bình tĩnh lại.
Đột nhiên, có một đám người cao to bước xuống từ một chiếc xe tư gia màu đen đỗ ở phía sau xuất hiện, khi An Lạc chưa kịp phản ứng thì cấp tốc bắt anh lên xe,
“Các người làm gì vậy?!” An Lạc vừa hoảng sợ vừa tức giận, tung một nắm đấm trúng vào sườn mặt của một tên, “Buông ra!”
Mấy tên kia có lẽ không ngờ thân thủ của An Lạc lại tốt như vậy, dường như thực sự không muốn làm tổn thương đến anh, bị anh đấm mấy quyền trong xe thì nhất thời có phần chật vật.
“Tiểu Lạc, dừng tay!” An Lạc đang vung một cú đấm thì bất thình lình bị kẻ khác tóm được chuẩn xác, trên vị trí phó lái của xe vang lên một giọng nói quen thuộc.
An Lạc ngẩng đầu lên, đối diện với đường nhìn thâm trầm của An Úc Đông.
“… Bố?”
An Úc Đông không nói nhiều, quay đầu nói với tài xế: “Lái xe.”
*
Xe dừng lại trong bãi đỗ xe ngầm của khách sạn Hoa An. An Úc Đông đuổi thủ hạ của mình đi, sau đó cùng An Lạc một trước một sau vào khách sạn, đi thang máy lên phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng 21.
Đêm khuya, khách sạn Hoa An có vẻ trống trải khác thường, nhất là khu làm việc ở tầng 21, yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Xuyên qua ánh trăng có thể lờ mờ nhìn thấy cái bàn gọn gàng trong phòng làm việc.
Phòng làm việc của An Úc Đông được bày biện vô cùng đơn giản, bàn làm việc, ghế xoay, sô pha và một giá sách khổng lồ chiếm một mặt tường. Giá sách bày ngay ngắn hàng loạt quyển sách, ngoại trừ kinh tế học còn có sách chuyên về quản lý khách sạn và tạp chí, và thêm rất nhiều tác phẩm văn học nổi tiếng và sách lịch sử. Ông luôn là một người rất thích đọc sách.
An Úc Đông không bật đèn mà đi tới trước giá sách, lần lượt rút năm quyển sách dày sụ ra khỏi giá sách.
—— Ông ấy tự dưng rút nhiều sách như vậy để làm gì?
An Lạc còn đang hoài nghi thì đột nhiên một tiếng động rất nhỏ vang lên. Giá sách chiếm một mặt tường đang chia ra làm hai phần một cách lạ thường, ở giữa bức tường lộ ra một cánh cửa! Hãy vào DĐLQĐ.com để đọc truyện nhanh hơn!
An Úc Đông tiến lên, đặt tay lên cửa. Sau khi quét vân tay, tích một tiếng, cửa chậm rãi mở ra.
“…!”
Phòng làm việc của bố còn có mật thất! An Lạc khiếp sợ mà không thể biết đây là tốt hay xấu nữa!
“Vào thôi.” An Úc Đông bình tĩnh nói.
An Lạc tâm tình phức tạp mà theo sát phía sau ông bước vào mật thất. Nếu sau khi thấy mật thất là kinh ngạc, thì khi nhìn bày biện trong mật thất, An Lạc chỉ có thể thốt lên như thế này là quá đủ!
Đây không phải là một mật thất, mà là một phòng thí nghiệm đầy đủ trang thiết bị vô cùng tiên tiến!
Khác biệt với sự yên tĩnh và bóng đêm đen kịt bên ngoài của khách sạn, ở đây có ánh đèn. Một cô gái mặc áo blouse đeo khẩu trang đang nhỏ dược phẩm từ ống nghiệm vào máy thí nghiệm trên bàn, bên cạnh là một loạt công thức toán học và cấu trúc hóa học trên màn hình máy vi tính mà An Lạc không hiểu một chút nào.
Thiếu chút nữa thì quên, chuyên ngành An Úc Đông học ở đại học là hóa học…
Như vậy, có thể nghĩ, phòng thí nghiệm này dùng để…
An Lạc hãy còn đang kinh hãi thì cô gái làm thí nghiệm đột nhiên quay đầu lại.
Chiếc khẩu trang che mất một nửa khuôn mặt của cô, làn da trắng nõn và mái tóc dài đen nhánh hình thành hai mảng đối lập rõ rệt. Dưới ánh đèn huỳnh quang, sắc mặt của cô có vẻ tái nhợt, nhưng đôi mắt to sáng ngời, cực kỳ xinh đẹp.
Cô nhìn An Lạc rồi chớp mắt, mỉm cười: “Đây là An Lạc phải không ạ? Người thật còn đẹp hơn trong ảnh nữa.”
An Lạc có phần hoài nghi vì sao cô lại biết mình, quay đầu nhìn về phía An Úc Đông.
An Úc Đông nói với cô gái: “Hiểu Đồng, cháu cứ làm tiếp đi, bác phải nói chuyện với An Lạc.” Nói xong thì quay đầu, “Đi theo bố.”
An Lạc không thể làm gì khác là bỏ qua cái nhìn chăm chú pha thêm thích thú của cô gái kia, đi theo sau An Úc Đông qua phòng thí nghiệm, bước vào phòng nghỉ ở đằng sau.
Không ngờ phòng thí nghiệm này có quy mô ngang một xưởng chế thuốc nhỏ.
Hiển nhiên, nơi đây đã được An Úc Đông mời kiến trúc sư chuyên môn đến dày công thiết kế vào hai mươi năm trước khi khách sạn Hoa An thi công. Dù trong này có để đèn đuốc sáng trưng cả đêm thì ở bên ngoài cũng không nhìn ra được chút manh mối nào. Không ai ngờ rằng, trên giá sách này, chỉ cần rút lần lượt năm quyển sách sẽ mở được mật mã của giá sách, lộ ra cánh cửa giấu ở phía trong.
An Lạc không khỏi bội phục suy nghĩ cẩn mật và kế hoạch chu đáo người đàn ông trước mặt này.
Trong phòng nghỉ có một chiếc sô pha bằng da. An Úc Đông bước tới ngồi xuống sô pha, rồi ngẩng đầu nhìn An Lạc, ông hỏi An Lạc bằng một giọng bình thản: “Máy theo dõi trong phòng khách sạn là do con cài?”
“…”
“Bố đã kiểm tra rồi, trước khi Tam gia đến khách sạn, ngoại trừ nhân viên phục vụ quét dọn phòng ra, chỉ có mình con đi vào nơi đó.” An Úc Đông thoáng dừng lại, “Tiểu Lạc, con cài máy theo dõi trong phòng làm gì? Có thể nói cho bố biết lý do không?”
Cho dù tới lúc này rồi mà giọng nói của An Úc Đông vẫn bình tĩnh nhu hòa như trước, như một dòng nước ấm không thể đông lạnh.
Nhưng An Lạc lại cảm thấy sống lưng tê lạnh.
Người cha sống chung hơn hai mươi năm, lúc này đang ngồi gần ngay trong gang tấc, khuôn mặt quen thuộc đến vậy, nhưng An Lạc lại cảm thấy xa lạ không gì sánh được. Có điều, dù có độc ác đến đâu thì ông ấy cũng sẽ không giết chết chính con trai của mình trong phòng thí nghiệm chứ? Hổ dữ không ăn thịt con, An Lạc tin rằng An Úc Đông sẽ không làm như vậy với mình… Ít nhất là sẽ không định giết anh vào lúc này.
Sau một hồi lâu im lặng, An Lạc mới nói: “Con muốn biết sự thật về vụ tai nạn của mẹ.”
An Úc Đông nhìn An Lạc, thấp giọng: “Có phải con đã nhớ lại rồi không?”
An Lạc gật đầu, “Ngày chiếc xe gặp nạn, chú hai đã từng nói chuyện điện thoại với bố.”
An Úc Đông cười, nói từng chữ từng câu: “Bởi vậy, con cho rằng cái chết của chú con, và cả cái chết của mẹ con là do bố đã ra tay?”
An Lạc không trả lời.