Trưa ngày hôm sau An Nham lại chạy tới bệnh viện thăm bệnh, tên em trai da mặt dày sụ này quả thực khiến người ta phải than thở.
An Lạc còn tưởng thái độ lạnh nhạt của mình ngày hôm qua sẽ làm cậu ta thức thời một chút, không ngờ An Nham dường như hoàn toàn quên mất chuyện hôm qua bị anh trai xua đuổi. Hôm nay tới thăm bệnh, khóe miệng vẫn cong lên tươi cười để lộ vẻ đẹp trai như thường, trên mặt vẫn đeo kính râm. Có điều lần này không mang một theo bó hoa hồng nữa mà là một giỏ hoa quả rất to.
“Anh, hôm nay có cảm thấy khá lên không?” An Nham cười hì hì hỏi thăm.
An Lạc bình tĩnh trả lời: “Vẫn như hôm qua.”
“Thế ạ.” An Nham bị dội gáo nước lạnh, nhưng cũng chẳng ngại mà vẫn cười hì hì, “Em hỏi qua bác sĩ rồi, bác sĩ bảo phẫu thuật rất thành công, quá trình khôi phục có thể kéo dài, không nên gấp gáp, từ từ sẽ tốt thôi.”
“…” An Lạc không đáp lời.
An Nham xoay người lấy một quả táo trong giỏ trái cây, bắt đầu chăm chú gọt vỏ. Động tác của cậu không tệ, nhanh chóng gọt sạch sẽ vỏ táo, sau đó xắt một miếng, ân cần đưa tới môi An lạc, vẻ mặt lấy lòng, cười cười: “Anh, có ăn táo không?”
Nếu phía sau cậu có một cái đuôi to dài, thì chắc chắn là lúc này nó đang quẫy quẫy.
“…” An Lạc tưởng tượng ra hình ảnh đó, da đầu không khỏi tê dại một trận. Hầu kết hơi giật giật, muốn mở niệng nói cái gì đó để giảm bớt cảm xúc phức tạp trong lòng xuống, thế nhưng, đối diện với cặp mắt phát sáng kia của An Nham, nhìn ánh mắt tràn đầy chờ mong của cậu, An Lạc đột nhiên có phần không đành lòng.
Nhớ tới ngày hôm qua, trong giây phút bắt cậu mang hoa đi, biểu cảm của cậu là vẻ mặt tổn thương, An Lạc thầm nghĩ, cậu em thứ này tuy da mặt hơi dày, nhưng nếu đã tự tay gọt táo lấy lòng anh cả là mình thế này… có lẽ không nên lạnh lùng quá mức.
Tuy cậu em trai trước mặt đây vẫn rất xa lạ, nhưng dù sao cũng là thân nhân sống chung nhiều năm của thân thể này, về sau còn phải tiếp tục sống trong An gia, quan hệ anh em lúc đấy mà căng thẳng thì lại không có gì hay cho mình.
Kiềm chế cảm giác khó chịu nảy sinh trong lòng, An Lạc mặt cứng ngắc tiếp nhận miếng táo cậu đưa tới, cúi đầu cắn một miếng, nhận thấy quả táo này cũng khá ngon miệng, không khó ăn như tưởng tượng. An Lạc giãn lông mày ra, chậm rãi ăn từng miếng.
Nhìn anh trai cúi đầu yên lặng cắn táo, nụ cười nơi khóe môi của An Nham không khỏi mở rộng.
Sau giờ trưa, ánh nắng xuyên qua cửa sổ vương vãi vào phòng bệnh, đúng lúc chiếu lên người An Lạc một quanh ảnh nhàn nhạt. Từ góc này có thể thấy mái tóc đen nhánh và hàng lông mi thật dài của anh, khuôn mặt lạnh lùng như băng, vì đang bị thương nên lộ vẻ trắng bệch. Ánh dương chiếu xuống, như tạo cho người khác một cảm giác phải yêu thương nhẹ nhàng.
An Nham nhìn anh một hồi, thấp giọng nói: “Anh mất trí nhớ, nhưng thật ra lại dịu dàng hơn trước đây.”
An Lạc ngẩng đầu nhìn cậu, trong ánh mắt không có một chút tâm tình nào liên quan đến ‘dịu dàng’, ngược lại vô cùng bình tĩnh và lạnh nhạt.
— ra vẻ làm gì, anh trai mạnh miệng nhẹ dạ. Tâm tình An Nham rất tốt, cong khóe môi lên, nói: “Anh à, cả ngày ở trong phòng bệnh, chắc là buồn lắm nhỉ?”
An Lạc suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.
“Vậy em mang anh ra ngoài hít thở không khí nhé.”
Dứt lời, An Nham liền đứng dậy đi khỏi, một lát sau đẩy một chiếc xe lăn đến bên giường An Lạc.
Trên đùi An Lạc là thạch cao, đừng nói không thể đứng lên mà ngay cả di chuyển cũng hết sức khó khăn. Đang cau mày không biết phải làm sao thì thấy An Nham đột nhiên cúi người xuống, nói: “Em bế anh nhé.”
“…” An Lạc cực kỳ không quen tiếp xúc thân thể với người khác, nhưng hiện giờ dựa vào sức của mình thì không thể dùng hai tay trèo lên xe được. Từ lúc trùng sinh đến giờ anh vẫn luôn ở trong phòng bệnh, quả thực rất muốn đi ra ngoài hít thở không khí mới mẻ một chút, nếu hai chân không thể di chuyển thì đành phải để cậu bế thôi.
An Lạc bình tĩnh gật đầu: “Được.”
Vẻ mặt của An Nham hình như có chút mừng rỡ, được cho phép, cậu vội vàng tới bên giường, một tay ôm vai anh, một tay vòng qua hông, hai tay hơi dùng sức, nhấc cả người anh khỏi giường, rồi nhẹ nhàng đặt xuống xe lăn bên cạnh.
Cử chỉ của cậu cực kỳ dịu dàng, cứ như thứ ôm trong lòng là bảo vật quý báu nhất. Toàn bộ quá trình cậu luôn cẩn thận, thậm chí không hề chạm tới bất kì vết thương nào.
An Lạc cố gắng quên đi cảm giác khó chịu nảy sinh từ tận đáy lòng khi bị cậu nhẹ nhàng ôm như vậy, bình tĩnh định chuyển động xe lăn ra ngoài thì lại bị An Nham khẽ đè tay lại —
“Để em.”
An Lạc quay đầu lại, đối diện với đôi mắt ngập tràn tươi cười của cậu.
An Nham tặng lại anh trai một nụ cười xán lạn, sau đó xoay người cầm một tấm đệm mỏng từ trên giường xuống, cẩn thận tỉ mỉ phủ lên đùi An Lạc, lúc này mới quay vào đeo lại kính râm, đẩy xe lăn ra ngoài.
***
Thời tiết bên ngoài khá đẹp, lúc này đang là đầu hạ, ánh nắng rất xán lạn, phơi nắng tạo cho người ta một cái giác thư thái rất ấm áp. Lâu rồi không được phơi mình dưới ánh mặt trời, rốt cục An Lạc cũng được hít thở không khí mới mẻ, tâm tình không còn hỗn loạn nữa mà khá lên rất nhiều.
Từ lúc ra khỏi phòng bệnh, An Lạc đã thấy bồn hoa tươi đẹp trong bệnh viện.
Cách đó không xa có một chiếc đài phun nước âm nhạc, những tia nước đẹp đẽ được phun ra theo các loại tiết tấu âm nhạc, bên cạnh đài phun nước là bãi cỏ trải căng xanh tươi, ở giữa là một con đường nhỏ rộng hơn một mét, có vài bệnh nhân đang được người nhà dẫn đi dạo nhàn nhã trên đó.
Điều kiện của bệnh viện này vô cùng tốt, phòng bệnh VIP được bố trí như một khách sạn xa hoa, cây cối xanh tươi xung quanh có lẽ cũng được chăm bón hoàn hảo. Bản thân mình được ở trong một bệnh viện có điều kiện cực kỳ tốt như thế này, vậy hiển nhiên nơi anh trùng sinh nhất định là một thành phố có nền kinh tế tương đối phát triển.
An Lạc nhìn chung quanh, khẳng định mình chưa từng tới đây.
Khí hậu của thành phố này rất tốt, không khí cũng cực kỳ trong lành. An Lạc nhìn môi trường xung quanh lạ lẫm, đột nhiên rất muốn biết rốt cuộc thân phận và hoàn cảnh của thân thể mới này của mình như thế nào, ngoài ra, dung mạo và tính cách của hai cậu em chưa xuất hiện ra sao?
Nghĩ nhiều như vậy, vừa cảm thấy xa lạ, lại vừa cảm thấy rất tò mò.
“Anh à, chúng ta sang bên kia một chút nhé.” An Nham chỉ bãi cỏ cách đó không xa, nơi có vị trí rất tốt để phơi nắng. An Lạc gật đầu, để cậu đẩy xe lăn tới cạnh bãi cỏ.
Bên cạnh bãi cỏ có một băng ghế gỗ cho mọi người nghỉ ngơi, An Nham đẩy xe tới cạnh băng ghế rồi ngồi xuống, quay đầu nở một nụ cười với anh trai. Ánh dương chiếu xuống, mái tóc màu nâu của cậu tựa hồ như được mạ thêm một lớp màu vàng đẹp mắt.
An Lạc không hiểu cậu có cái gì buồn cười, im lặng nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu một hồi, rồi xuyên ánh mắt qua khuôn mặt cậu, hướng về phong cảnh tú lệ xa xa.
Cách đó không xa, một đám người mang theo máy ảnh đột nhiên xông về hướng này, xem chừng có vẻ là phóng viên… An Lạc đang ngờ vực, lẽ nào trong bệnh viện này lại xảy ra sự cố điều trị kinh động đến truyền thông, thì thấy An Nham biến sắc, đứng dậy, chắn trước mặt mình.
Đám phóng viên kia quả nhiên dừng lại trước mặt cậu. Được copy tại ⩶ Tr 𝖴mtr𝗎yện.VN ⩶
“Anh An Nham, nghe nói anh từ chối lời mời tham gia phần tiếp theo của đoàn làm phim Vô Tẫn, vội vã trở lại quốc nội, liệu có phải trong nhà đột nhiên xảy ra sự cố nghiêm trọng?!”
“Anh An Nham, anh vội vã trở về nước rồi đến bệnh viện, là bởi anh trai bị thương của anh? Nghe nói anh trai anh bị bắt cóc, có phải là sự thật không? Với chuyện này, anh có muốn nói gì không?”
“Anh An, anh trai bị bắt cóc, có phải là do An gia gây thù chuốc oán quá nhiều trong giới kinh doanh nên mới bị trả thù?”
“Người ngồi trên xe lăn này có phải là anh trai An Lạc của anh?”
An Nham tháo kính râm, ánh mắt chậm rãi đảo qua đám phóng viên ——
Tuy trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong phút chốc, ánh mắt cậu đã trở nên lạnh tanh, mỗi chữ mỗi câu thấp giọng nói, “Có bất kỳ vấn đề nào, xin mời để cuộc họp báo ngày mai hãy đơn độc hỏi tôi. Hiện tại —— không được quấy rối thời gian nghỉ ngơi của anh trai tôi.”
Mọi người bị ánh mắt sắc bén của cậu làm cho hoảng sợ, ngẩn người, ngay sau đó liền hỏi: “Anh An, phiền anh trả lời vấn đề…”, “Anh An…”
Đám phóng viên vẫn không nghe lời như cũ, không bỏ cuộc, tuôn ra bao vây hai người, ánh đèn chớp của máy ảnh tanh tách không ngừng, câu hỏi cứ như súng liên thanh bắn phá liên tiếp, phô trương đến mức khiến mọi người qua đường cũng hiếu kỳ mà dừng bước chân.
An Nham khẽ chớp mắt.
Nếu là một mình cậu, cho dù không cần để ý hình tượng mà khước từ đám ký giả này cũng chẳng thành vấn đề, nhưng hiện tại đang có An Lạc, hai chân anh vừa mới phẫu thuật xong phải ngồi trên xe lăn, ngộ nhỡ lại bị thương nữa thì hậu quả dứt khoát không thể tưởng tượng nổi.
An Nham hít sâu một hơi, vừa định mở miệng thì chợt thấy An Lạc ngồi trên xe lăn cất tiếng ——
“Các người không đoán sai, tôi chính là anh trai của cậu ấy, An Lạc.”
Không ngờ đại thiếu gia luôn luôn lạnh nhạt của An gia lại tự dưng mở miệng nói chuyện trước mặt truyền thông, đám phóng viên vội vàng chen lấn, chụp hình anh lia lịa.
An Lạc nhìn ống kính, bình tĩnh nói: “Chính xác là tôi bị bắt cóc, về phần kẻ bắt cóc là ai, không chỉ các anh chị, mà ngay cả chính tôi cũng rất muốn biết.” Thoáng dừng lại, “Đúng rồi, tiện thể nói cho các anh chị biết một tin tức bất ngờ hơn —— Tôi đã mất trí nhớ, không nhớ chuyện trước đây.”
An Lạc ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khiếp sợ của đám phóng viên, khẽ nhướn cao lông mày, “Các anh chị có thể quay về viết bài được rồi đấy. Vấn đề khác tôi không muốn trả lời, các anh chị cũng không cần phải hỏi lại.” Dứt lời liền quay đầu, không để ý đến mọi người nữa.
“…” Không lường được anh vừa mở miệng lại mạnh bạo như vậy, cả đám phóng viên cứ giương mắt mà nhìn, nửa ngày không thốt nên lời.
An Nham cũng thật không ngờ An Lạc lại ra mặt, hơn nữa vừa mở miệng nói thẳng mấy câu mà đã chặn lại được cái miệng của đám phóng viên.
Nhìn đám phóng viên hai mặt nhìn nhau, An Nham vội nói: “Hiện giờ đang là thời gian riêng tư của chúng tôi, xin đừng quấy rối.” Dứt lời liền thẳng thừng xoay người, đẩy An Lạc cấp tốc ra khỏi đám đông.
***
Đến khi đẩy về phòng bệnh, An Lạc cũng chẳng nói thêm gì nữa.
An Nham có phần thấp thỏm, vẻ mặt của An Lạc vẫn rất bình tĩnh, không biết có tức giận hay không. Nhớ đến hình ảnh An Lạc vừa ngồi trên xe lăn vừa bị đám phóng viên bao vây tấn công, An Nham cảm thấy lo lắng không thôi.
Sau một chốc lặng im, An Nham mới nhẹ giọng mở miệng: “Anh, anh tức giận à?”
An Lạc ngẩng đầu nhìn cậu, nhìn từ mái tóc nâu vẫn gọn gàng đến đôi giày da không nhiễm một hạt bụi của cậu, sau khi quan sát tỉ mỉ một hồi, An Lạc mới mở miệng nói: “Không ngờ, cậu thực sự là một ngôi sao.”
An Nham ngẩn người, nhớ tới việc anh bị mất trí nhớ, vội nhẹ giọng giải thích: “Quả thực em có chút danh tiếng trong giới giải trí, đến bệnh viện phải đeo kính râm, sợ người ta nhận ra.” Dừng lại, gục đầu xuống nắm chặt tay, “Hậu quả là bị đám chó săn phát hiện, đám này đúng là vô khổng bất nhập*… Quấy rối đến anh, em thực sự rất xin lỗi.”
*có nghĩa là chỗ nào cũng nhúng tay vào được, không nơi nào là không thể xông vào.
An Nham nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, ngón tay vịn lên tay cầm của xe lăn, cầm tay An Lạc áp vào trong lồng ngực mình, ngẩng đầu chăm chú nhìn anh, “Em xin lỗi, anh… Em cam đoan, loại tình huống này sẽ không có lần sau.”
Cử chỉ và ánh mắt như vậy, khiến An Lạc đột nhiên liên tưởng đến con thú cưng cỡ lớn biết lỗi đang làm nũng chủ nhân.
Nếu trước mặt ngẩng đầu lên nhìn mình là một con chó to thì có thể An Lạc đã chìa tay ra xoa đầu nó rồi, nhưng đáng tiếc, trước mặt lại là An Nham giả vờ tội nghiệp, An Lạc không thể làm gì khác là khẽ lúng túng dời đường nhìn, nhàn nhạt nói: “Tôi không tức giận, cậu đứng lên mà nói.”
An Nham lập tức nở một nụ cười đẹp trai, đứng lên, tiến sát gần tai anh hỏi: “Anh thực sự không tức giận?”
An Lạc cứng ngắc gật đầu.
Cảnh tượng bị phóng viên bao vây tấn công thế này, trước đây anh đã gặp nhiều rồi. Có đôi khi cảm thấy phóng viên đem cái chuyện bé như hạt vừng mà viết bậy bạ suốt một hồi rất đáng ghét, nhưng cũng có đôi khi cần phải lợi dụng họ như thế này để phóng đại truyền bá thông tin, đạt được mục đích của mình.
An Lạc nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh mắt bình tĩnh nói: “Chuyện tôi mất trí nhớ, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ, nếu cứ để họ phỏng đoán, thà rằng bây giờ thông qua truyền thông, quanh minh chính đại nói ra luôn.”
Nói đến đây, khóe môi An Lạc đột nhiên nhếch lên, tựa như đang cười, “Những kẻ bắt cóc tôi, kẻ muốn tôi chết… khi nghe được tin tức này, có thể sẽ vui mừng lắm đây.”
_________________