Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1006: Vinh dự cao thượng




Đầu thu tháng 10, gió mát dễ chịu, thân ảnh của đồng chí Liễu Tuấn thị trưởng chính phủ nhân dân thành phố Tiềm Châu lại một lần nữa xuất hiện tại văn phòng của ti trưởng sở sản nghiệp kỹ thuật Cao Tân.
Thư ký của Bạch Dương vẫn là Tiểu Kim, nhìn thấy Liễu nha nội anh tuấn cao to, Tiểu Kim trong lòng vui vẻ. Đương nhiên không phải là Tiểu Kim có ý với Liễu thị trưởng mà là Liễu thị trưởng vừa xuất hiện, tâm tình Bạch ti trưởng sẽ rất tốt.
Chị Bạch Dương tuyệt không giấu diếm tình ý cưng chiều của mình đối với tiểu ngoan đồng.
Người Lý giải quan hệ công tác giữa hai nhà Bạch Liễu cùng Liễu Tuấn Bạch Dương, cũng phần lớn lý giải cảm tình của Bạch Dương đối với Liễu Tuấn. Hai người cùng nhau tại cơ sở giành chính quyền rồi kết tình nghĩa, tình chiến hữu so với bộ đội cũng không thua kém bao nhiêu. Huống chi hiện nay Liễu Tấn Tài kiêm nhiệm chủ nhiệm uỷ ban kế hoạch cùng phát triển quốc gia, là người chủ tể của tòa cao ốc nguy nga này, quan hệ của Bạch ti trưởng và Liễu công tử tốt đẹp đó càng là theo lý thường phải làm.
"Chúc mừng Liễu thị trưởng nha!"
Chị Bạch Dương vừa thấy mặt liền chọc đồng chí Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn nhậm chức thị trưởng Tiềm Châu, thời gian chưa xuất kinh cũng đã trốn ở trong chăn nói qua với Bạch Dương. Tuy nhiên khi đó thân phận nghiêm chỉnh của Liễu Tuấn dù sao vẫn là học viên của ban 2 của trường Trung ương đảng, Bạch Dương cũng sẽ không trêu chọc y.
"Thế tặng em lễ vật gì đây?"
Tiểu ngoan đồng cũng ưỡn ngực, nghiêm mặt tười cười nói.
Bạch Dương liền biết người này lại muốn không đứng đắn, lập tức hai tay ôm ngực, rất "cảnh giác" nhìn y, ánh mắt lấp lánh: "Đừng làm liều, nếu không thì không để ý tới cậu nữa!"
Chị Bạch Dương thật sự là sợ ngoan đồng "giở trò lưu manh", chẳng phân biệt được trường hợp cũng không phân biệt được thời gian, bắt được cũng chỉ không đứng đắn, mỗi lần cũng khiến cho chị Bạch Dương kinh hồn bạt vía. Thế nhưng người này thực sự là lì lợm, Bạch Dương cũng không có biện pháp tốt để đối phó y, buộc lòng phải đem ra thủ đoạn "uy hiếp vô lực" như vậy, vốn cũng biết tác dụng cực kỳ nhỏ.
Quả nhiên, Liễu thị trưởng nhàn nhã đi đến trước mặt chị Bạch Dương, ôm lấy thân thể mềm mại đẫy đà của Bạch Dương, hai tay cùng miệng cũng rất không đứng đắn. Bạch Dương lại vừa ngọt ngào lại bất đắc dĩ, sẵng giọng: "Đã làm thị trưởng rồi mà vẫn còn bướng bỉnh như thế!"
"Hôn một cái!"
Liễu Tuấn theo thường lệ đưa hai má tới trước đôi môi đỏ chót của Bạch Dương, cười tủm tỉm nói.
Bạch Dương quả thật hết cách, chỉ phải thỏa mãn yêu cầu "vô sỉ" của tiểu ngoan đồng, lúc này Liễu thị trưởng mới cảm thấy mỹ mãn, cười ha ha về tới đối diện bàn công tác, nghiêm chỉnh ngồi xuống, nhưng vẫn nhìn Bạch Dương không chớp mắt, không ngay ngắn chút nào.
Trong mấy người hồng nhan tri kỷ của Liễu Tuấn, tính cách của Bạch Dương cực kỳ điềm tĩnh, rất ít khi chủ động đến tỉnh A gặp Liễu Tuấn, đương nhiên, điều này cũng có quan hệ với thân phận địa vị hiện nay của cô, ti trưởng Ủy phát triển quốc gia, trong số các quan lớn tại kinh thành trọng địa cũng xem như là một nhân vật. Bình thường chạy đến thành phố Ngọc Lan cũng không phải rất thuận tiện.
Càng như vậy, Liễu Tuấn đối với Bạch Dương càng không muốn xa rời, trong lòng mơ hồ có ý hổ thẹn.
Mà chị Bạch Dương của y cũng quả thực mang đến cho y sự vui sướng vô tận cùng sự ấm áp yên lặng.
Bạch Dương cùng Liễu Tuấn hoan hảo đã lâu, bị tiểu ngoan đồng nhìn chằm chằm liên tục như thế vẫn hơi cảm thấy ngượng ngùng, nhịn không được khẽ giậm chân, sẵng giọng: "Nghiêm chỉnh chút đi! Phòng làm việc kìa!"
Liễu Tuấn cười, lại có vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
Bạch Dương càng hoảng hốt, thằng khỉ này vẫn chưa có ý muốn thôi, vội vàng đề cập đến câu chuyện để dời đi tâm tư háo sắc của tiểu ngoan đồng, nói: "Này, không phải cậu tới tham gia đại hội tuyên dương sao? Sao lại chuồn ra đây rồi?"
Cái gọi là đại hội tuyên dương chính là đảng Trung ương, Quốc vụ viện cùng Quân ủy Trung ương liên hợp tổ chức "Đại hội khen ngợi những gương anh hùng chống lũ cứu nguy". Quy mô của đại hội rất cao, hầu như toàn bộ cục chính trị Thường ủy và các uỷ viên đều dự họp, uỷ viên ở kinh thành phần lớn cũng tới dự họp.
Đại hội tuyên dương lần này, danh như ý nghĩa, là khen ngợi các cá nhân cùng đơn vị có biểu hiện xuất sắc trong cuộc đại chiến chống lũ kinh thiên động địa vừa qua. Liễu Tuấn được trao tặng danh hiệu vẻ vang gương anh hùng cấp 2, nhằm khen ngợi y tại trong công tác chống lũ cứu nguy làm ra cống hiến lớn lao.
Liễu Tuấn không có anh dũng vật lộn trong hồng thủy, sự tích hiển hách cứu người vô số, rất nhiều nhân vật gương anh hùng của quân đội cùng địa phương khi so sánh với y, biểu hiện của đồng chí Liễu Tuấn hình như có chút thiếu thực tế, nhưng mà điểm sáng sự tích của Liễu Tuấn không ở đấu tranh anh dũng mà ở bày mưu nghĩ kế. Trong nội dung giới thiệu bài tuyên truyền sự tích anh hùng của Liễu Tuấn, miêu tả Liễu Tuấn phòng ngừa chu đáo, có ánh mắt chiến lược đã sớm làm tốt chuẩn bị. Chính là bởi vì những nơi có sự tham gia của Liễu Tuấn, giúp khu Trường Hà tại trong cơn đại hồng thủy tập kích hầu như hoàn toàn không có tổn thất gì, đây là điều có một không hai đối với những thành phố bị ảnh hưởng. Quan trọng nhất là, tại thời khắc mấu chốt nguy hiểm nhất của Tiềm Châu, Liễu Tuấn là người đầu tiên vươn tay viện trợ, người đầu tiên tiên phong chạy tới Tiềm Châu, đưa tới những vật tư cứu nguy quý giá nhất, vì thành công bảo vệ đê vây tại khu nội thành Tiềm Châu, lập được công lao lớn nhất, sau đó lại nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, nhận công tác chỉ huy chống lũ của toàn thành phố Tiềm Châu, hoàn thành nhiệm vụ cực kỳ xuất sắc, khiến tổn thất của Tiềm Châu giảm đến thấp thấp, không hổ là cán bộ gương mẫu, lãnh đạo ưu tú một lòng vì dân.
Thủ trưởng số 1 hết sức tán thành đối với sự tích của Liễu Tuấn, tại trên đại hội tuyên dương đích thân phát giấy chứng nhận vinh dự cho Liễu Tuấn, khuyến khích y không ngừng cố gắng, vì nhân dân tái kiến tân công.
Đây là lần thứ hai trên đại hội nhân dân Liễu Tuấn được tiếp nhận giấy chứng nhận vinh dự từ trong tay người lãnh đạo tối cao.
Con đường làm quan chỉ trong 7 năm ngắn ngủi, có thể nói vô cùng rộng lớn!
Chị Bạch Dương nhìn người trong lòng anh tuấn kiên nghị trước mắt, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo. 7 năm thời gian Liễu Tuấn đã trở thành cán bộ cấp chính phòng, đây cũng không phải là điều Bạch Dương coi trọng nhất, Bạch Dương càng thêm lưu ý chính là hoài bão một lòng vì dân của Liễu Tuấn.
Một người đàn ông có trách nhiệm và tinh thần trọng nghĩa, luôn có thể làm cho phụ nữ say mê!
Chẳng qua người đàn ông chính nghĩa cùng trách nhiệm này ở trước mặt cô luôn không đứng đắn.
Liễu Tuấn vừa cười vừa nói: "Hội nghị tuyên dương kết thúc rồi, đương nhiên em phải đến thăm chị. . ."
Bạch Dương bĩu môi, giả vờ xem thường nói: "Chỉ biết mồm mép láu lỉnh, chị thấy cậu chắc chắn là đang chạy hạng mục thì đúng hơn."
Liễu Tuấn nhất thời giơ lên ngón cái, lớn tiếng khen: "Bạch ti trưởng anh minh cơ trí, chiếu sáng vạn lý, tài hơn cả Gia Cát, tại hạ bội phục. . ."
Bạch Dương nở nụ cười, tiểu ngoan đồng luôn có thể làm cho cô cảm thấy rất vui vẻ. Bạch Dương biết, lấy tính tình của Liễu Tuấn, bước đi trên công tác trước đến giờ đều rất nhanh, mặc dù đảm nhiệm thị trưởng không lâu, nhất định là đã chuẩn bị bắt tay vào tiến hành những hạng mục thực tế rồi.
"Cậu có phải dự định phục chế lại hình thức như của khu Trường Hà?"
Bạch Dương hỏi.
Khu Trường Hà là triển khai thành công nhất kỹ thuật của khu khai phá Cao Tân, Liễu Tuấn đã sáng tạo ra một kỳ tích, bởi vậy kéo theo toàn bộ kinh tế của Ngọc Lan phát triển rất nhanh. Đem khuôn mẫu thành công này phục chế đến Tiềm Châu, cũng là rất hợp.
"Đây là điều đương nhiên, thành công là có thể phục chế."
Liễu Tuấn cũng không phủ nhận. Kiến thiết kinh tế của một nơi, có rất nhiều thứ cơ bản đều tương thông với nhau. Thí dụ như xây cầu sửa đường, cải thiện tình trạng giao thông cùng thông tin, tăng cường cơ sở kiến thiết đều là những thứ phải làm. Cơ sở không vững vàng, dù kinh tế có phát triển nhanh chóng cũng chỉ có thể là trăng trong nước.
"Có điều, quy mô của Tiềm Châu lớn hơn nhiều khu Trường Hà, trên dưới tổng cộng có 11 khu huyện, nhân khẩu hơn 6 triệu, phỏng theo hình thức của khu Trường Hà làm cho 1,2 khu khai phá thì có thể, nhưng nếu chỉ thế này thì còn xa mới đủ. Muốn kéo theo kinh tế toàn thành phố phát triển còn phải có phương pháp và đường lối tốt hơn."
Liễu Tuấn nói.
Bạch Dương cảm thấy hứng thú, hỏi: "Cậu có biện pháp gì tốt?"
"Tiềm Châu là nơi giáp giới 3 tỉnh, tài nguyên du lịch phong phú, có thể lợi dụng."
Bạch Dương nói: "Cậu dự định xây dựng thành phố du lịch?"
"Đúng vậy, xây dựng thành phố du lịch là mục tiêu cơ bản. Tiềm Châu là nơi lịch sử danh thành mà. . ."
Liễu Tuấn chậm rãi nói, khi nói tới công việc cụ thể, Liễu thị trưởng liền bắt đầu nghiêm chỉnh. Đây là đường lối cơ bản để phát triển Tiềm Châu không lâu y chính thức đưa ra tại hội nghị Thường vụ Phủ thị chính. Liễu Tuấn đưa ra ý nghĩ này cũng đã trải qua tính kỹ càng, nên xây dựng thành phố công nghiệp hay là thành phố du lịch, Liễu Tuấn đã nhiều lần suy nghĩ qua rất lâu.
Cơ sở kỹ thuật cùng cơ sở công nghiệp của Tiềm Châu cũng không hùng hậu, tài nguyên than đá cùng các tài nguyên khoáng sản khác ở cảnh nội cũng không phong phú, nếu lấy công nghiệp nặng làm chủ thì cơ sở còn non yếu. Việc này không phải là đưa vào bao nhiêu tài chính thì có thể miễn cưỡng kéo lên được. Hơn nữa, thời gian Liễu Tuấn mới đến học tại trường Trung ương đảng đã cùng cha y Liễu Tấn Tài đi sâu vào nghiên cứu qua vấn đề hình thức phát triển kinh tế của cả quốc gia, công nghiệp nặng là ngành sản xuất tiêu hao năng lượng rất cao. Liễu Tuấn cảm thấy nếu đi ngược lại điều này, rất có khả năng không đạt được hiệu quả mong muốn, nói không chừng còn sẽ phản tác dụng.
"Xây dựng thành phố du lịch, tốc độ phát triển cũng sẽ không nhanh."
Bạch Dương nhắc nhở Liễu Tuấn một câu. Cũng giống như con đường thăng quan tiến chức vậy, cách nghĩ kiến thiết kinh tế của y cũng là theo đuổi theo hiệu suất dựng sào thấy bóng, thế nhưng cái lá bài tẩy du lịch này, muốn chân chính thành công không thể là công việc một sớm một chiều. Ở trên định vị doanh tiêu của toàn thành phố, cũng cần phải khai thác rất nhiều thứ. Lại nói tiếp, như có chút xu hướng phí lực mà không đạt được hiệu quả.
Dù sao Tiềm Châu cũng không phải là thành phố du lịch nổi tiếng, cạnh tranh sẽ rất kịch liệt. Bạch Dương lo lắng đến lúc đó Liễu Tuấn sẽ thiếu kiên nhẫn. Thế cục của Tỉnh A Bạch Dương rất hiểu rõ, Liễu Tuấn cần phải nhanh chóng làm ra thành tích thì mới có thể chân chính đặt chân đứng vào tỉnh. Chỉ cần làm ra thành tích, cho dù có người muốn nhằm vào y, các đại lão phía sau Liễu Tuấn cũng có lý do để mà ủng hộ y.
Liễu Tuấn cười cười, nói: "Cho nên, còn phải nghĩ các biện pháp khác."
Bạch Dương thì cười dài nhìn cậu ta, không chút nghi ngờ trong cái đầu cơ trí của cậu ta sẽ bật ra cái tia lửa để sáng tạo kỳ tích.
"Em dự định tại Tiềm Châu thành lập một viên khu sản nghiệp công nghệ cao trên ý nghĩa chân chính, ra sức giúp đỡ sản nghiệp công nghệ cao, khác biệt với hình thức phát triển kinh tế truyền thống. Ngoại trừ dốc sức đưa vào đầu tư bên ngoài, chủ yếu là muốn tăng cường chức năng tự tạo máu cho mình. Phủ thị chính Tiềm Châu sẽ dành cho chính sách lập nghiệp ưu đãi, cung cấp ngân sách nhất định để lập nghiệp, cùng với mấy trường đại học có sở nghiên cứu khoa học hùng hậu ở quốc gia và trong tỉnh, cơ quan nghiên cứu phối hợp với nhau, cùng nghiên cứu ra sản phẩm mới kỹ thuật mới. Mục tiêu của em rất đơn giản, kinh tế của Tiềm Châu nhất định phải tạo ra được, nhưng bầu trời của Tiềm Châu phải là màu lam, nước phải là màu lục, chúng ta không thể hi sinh môi trường cùng sức khỏe của nhân dân để làm kiến thiết kinh tế. Bởi vậy, chuyển hình sản nghiệp là thế phải làm."
Bạch Dương cười nói: "Vậy cậu không nên tới tìm chị, phải tìm bộ khoa học công nghệ mới đúng!"
Liễu thị trưởng trong tích tắc lại khôi phục diện mạo "Vô lại", cười hì hì nói: "Bộ khoa học công nghệ cũng không bằng một vị Bạch ti trưởng nguyện ý cùng em cùng chung chăn gối!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.