Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1016: Cáo trạng




Liễu thị trưởng chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước trên trên đường cái đang rộn ràng tấp nập, bước chân rất trầm ổn, loại khí độ này cùng "trang phục Nghiêm Phỉ" với phong cách đường hoàng thanh xuân trên người không phải là rất hợp.
Liễu Tuấn đối với tây trang vẫn là hơi thiếu thiện cảm, mặc dù theo địa vị y được nâng cao, tây trang đã càng lúc trở thành trang phục càng cần thiết. Nhưng chỉ cần không phải vào trường hợp đặc biệt chính quy, Liễu thị trưởng vẫn thích mặc hưu nhàn phục thì thoải mái hơn.
Phỉ Phỉ biết đặc điểm này của chồng nên cũng cố ý thiết kế cho y rất nhiều trang phục với kiểu cách khá trầm ổn kín đáo, màu sắc cũng lấy màu tối làm chủ. Chỉ là phong cách thiết kế của Phỉ Phỉ vẫn theo đường lối thanh xuân, có hao tâm tổn trí thế nào cũng không thể tránh khỏi mang theo chút phong cách trẻ trung. Tuy nhiên điều này cũng không việc gì, những nơi mà Liễu Tuấn thường ngày xuất hiện đâu có mấy người dám phán xét trang phục của Liễu thị trưởng có hợp mốt hay không. Huống chi loại khí độ trầm ổn này hỗn hợp với trang phục trẻ trung, cũng có thể hình thành một loại mị lực đặc biệt mà.
Nhìn ngươi thưởng thức thế nào!
Vu Hoài Tín đi theo sát phía sau y chỉ cách ba bước!
Vốn là Liễu Tuấn không cần hắn đi theo mình để tản bộ, để hắn trở về nghỉ ngơi sớm. Vu Hoài Tín thì cười nói chỉ ở một mình, có trở về cũng ngủ không được. Vợ con của hắn chưa điều đến thành phố Tiềm Châu, vừa lúc cùng thị trưởng đi thưởng thức một chút diện mạo của thành phố Tiềm Châu.
Liễu Tuấn cười, cũng không miễn cưỡng. Dù sao thì chỉ tùy tiện đi xem một chút cũng không có mục đích cố định, lúc nào muốn trở về cũng được.
Liễu Tuấn đang đi trên con đường cái cách Phủ thị chính không xa. Trụ sở Phủ thị chính Thành ủy Tiềm Châu được xây từ những năm 90, ở vào trung tâm thành phố náo nhiệt, đi ra đại viện, bất kể quẹo trái hay là rẽ phải đều là phố xá sầm uất phồn hoa.
Khu phố xá của Tiềm Châu vẫn tương đối phồn hoa, hai bên đường các loại cửa hàng san sát nối tiếp nhau, biển quảng cáo tranh nhau khoe sắc, có phần tưng bừng. Cơn đại hồng thủy mấy tháng trước từ lâu đã không còn lưu lại một chút dấu vết nào.
Đi chưa được xa, đột nhiên có một bé gái tầm 19 tuổi cầm một cái chén vỡ, cản lối đi của Liễu Tuấn, bé gái ngẩng khuôn mặt bẩn thỉu và giơ lên cái chén trong tay, liên tục đong đưa trước mặt Liễu Tuấn, thì thầm trong miệng vài câu nói bản địa. Liễu Tuấn chỉ mới đến, đối với tiếng địa phương ở Tiềm Châu tạm thời biết không nhiều, huống hồ bé gái nói vừa nhanh vừa vội, thực sự cũng nghe không rõ nó đang nói cái gì. Tuy nhiên xem tình hình này, Liễu Tuấn cũng có thể biết được, nó đang ăn xin.
Kiếp trước thời gian Liễu Tuấn còn đi làm ở vùng duyên hải, đi ra dạo phố bình thường cũng có thể gặp được những đứa bé ăn xin kiểu này, theo một số bài báo đưa tin, việc này cũng có đội tổ chức cả. Mấy người lớn mang theo một đám trẻ con, chia ra ăn xin ở các nơi trong thành phố, người tổ chức thu nhập không ít, mà bọn trẻ thì chỉ được ấm no mà thôi, có thể khi trở lại quê quán sẽ cho cha mẹ chúng nó một ít "lợi nhuận", phỏng chừng tiền lớn tiền bé cũng đều về tay lão đại cả.
Quả thực nếu nói như vậy thì khó mà tha thứ. Nhưng mặc kệ thế nào, trẻ con là vô tội.
Liễu Tuấn liền thò túi lấy tiền.
Liễu thị trưởng rất có tiền, đây là điều mà tất cả mọi người trong thể chế nội đều biết, thường ngày cơ hội Liễu Tuấn dùng đến tiền cũng không nhiều, nhưng trong túi luôn luôn có rất nhiều tiền giấy, đa số là mệnh giá cả 100 đồng, cũng không nhất định là bỏ trong bóp, nói không chừng trong mỗi túi đều có thể móc ra được tiền.
Quả nhiên, Liễu thị trưởng móc ra tới 2 tờ 100 đồng, mỉm cười nhìn bé gái.
Bé gái thấy số tiền lớn như vậy, hình như hơi bị sợ hãi, liên tục lui về phía sau, kinh khủng nhìn người đàn ông cao to trước mắt.
Liễu Tuấn cũng ý thức được có chút không thích hợp. Vội vàng thò tay vào túi lục lọi, không khéo chính là, ngoại trừ tờ tiền 100 đồng, trong túi Liễu thị trưởng vẫn không thể tìm ra được tờ tiền có mệnh giá khác.
Lúc này, Vu Hoài Tín đúng lúc tiến lên hai bước, đưa ra tờ tiền 1 đồng, đặt vào trong chén của bé gái, xem như là giải nguy cho Liễu thị trưởng.
Thế nhưng chưa đi được bao xa lại đụng phải một thằng bé ăn xin, một trai một gái, tuổi tác cũng chỉ tầm 10 tuổi thôi, cuối cùng vẫn là để Vu Hoài Tín đứng ra "giải quyết" .
Đến khi tới gần quảng trường Cát Khánh, gặp phải nhóm trẻ em ăn xin thứ 3, rốt cuộc Liễu Tuấn nhíu mày, nói với Vu Hoài Tín: "Hoài Tín, có người nói những đứa trẻ này đều có tổ chức, bị người ở sau lưng điều khiển, như vậy thì thật không tốt. Khi trở về anh gọi một cuộc điện thoại cho đội trị an thành phố, mời bọn họ điều tra chuyện này một chút, để xem có phải thực sự có kẻ chủ mưu phía sau màn điều khiển hay không, nếu có, phải nghiêm khắc trừng trị!"
"Vâng ạ."
Vu Hoài Tín vội vàng gật đầu.
Đi tới quảng trường Cát Khánh, trước mắt rộng rãi thoáng đãng. Đây là quảng trường lớn nhất Tiềm Châu, cũng như rất nhiều quảng trường trong thành phố khác ở trong nước, phương tiện đồng bộ tương đối đầy đủ hết, các loại đèn nê ông biển quảng cáo liên tục chớp tắt, người nhìn vào cũng cảm thấy hơi bị hoa mắt.
Vu Hoài Tín cười nói: "Thị trưởng, quảng trường này luận về quy mô đã gần bằng quảng trường Nhân Dân của khu Trường Hà chúng ta, có điều không đẹp bằng. . ."
Liễu Tuấn cười phê bình: "Hoài Tín, hiện tại anh là người dân thành phố Tiềm Châu đó, Còn luôn mồm nói khu Trường Hà chúng ta, có phần không hợp quy củ đâu."
Vu Hoài Tín gãi gãi đầu, cười hắc hắc, nói: "Quen rồi, tạm thời vẫn chưa sửa được. . .a, có chuyện xảy ra rồi?"
Thì ra phía trước xảy ra hỗn loạn, ba bốn đứa trẻ ăn xin đang cùng mấy người lớn ăn xin, hoảng hốt chạy tới, vội vàng chạy qua bên cạnh hai người. Giương mắt nhìn thì thấy phía sau đang đuổi theo một đám đội viên quản lý thành phố mặc chế phục, trong tay cầm dùi cui, lớn tiếng thét to đuổi theo mấy người ăn xin.
Chẳng qua đuổi một hồi, mắt thấy đuổi không kịp, các đội viên quản lý thành phố lại vòng trở về.
"Làm gì? Các người làm gì? Buông tôi ra, tôi không phải là ăn xin. . ."
Cách đó không xa truyền tới tiếng gào chói tay, nghe giọng chắc là một người đàn ông còn trẻ. Khi nhìn theo hướng phát ra tiếng hét, 7,8 đội viên quản lý đang lôi kéo một người thanh niên, người thanh niên kia ra sức vùng vẫy, không ngừng kêu gào, nhưng các đội viên người đông thế mạnh, đa số đội viên đều thân cao lực lớn thì làm sao thoát được? Mấy đội viên đang kéo theo người thanh niên thì dừng ở một chiếc xe ở bên cạnh.
"Buông tôi ra, tôi không phải là ăn xin, tôi đến tìm thị trưởng, muốn cáo trạng. . ."
Người thanh niên ý thức được các đội viên muốn bắt hắn thì vùng vẫy càng kịch liệt hơn, hai chân đá loạn, lung tung thế nào lại đá trúng cẳng chân một đội viên. Đội viên này kêu "Ai ui" một tiếng, lảo đảo thối lui vài bước, đau quá liên lục la lên.
"Thằng chó chết, một thằng ăn mày mà còn dám đánh người?"
Lần này rốt cuộc đã chọc phải vảy ngược của các đội viên, họ không cần thanh minh, giơ lên dùi cui trong tay đập xuống đầu người thanh niên, người thanh niên liên tục kêu gào, dẫn tới rất nhiều người dân thành phố chạy qua vây quanh đứng xem.
"Dừng tay!"
Liễu Tuấn hét lên, bước tới.
"Vì sao lại đánh người lung tung như vậy?"
Liễu Tuấn nhìn mấy đội viên quản lý thành phố, lớn tiếng hỏi, vẻ mặt rất không vui.
"Anh là ai? Ban quản lý thành phố liên hợp chấp pháp, anh quản được hả?"
Một đội viên dẫn đầu gân cổ cãi với Liễu Tuấn, có lẽ là thấy Liễu Tuấn nói tiếng phổ thông thì nhận định Liễu Tuấn là dân bên ngoài muốn xen vào việc của người khác.
"Tôi là Liễu Tuấn, chỉ cần là chuyện của Tiềm Châu, tôi đều quản được!"
Liễu Tuấn nghiêm khắc nói.
"Mịa, anh là ai hả, anh nghĩ mình là thị trưởng sao? Liễu Tuấn. . . Liễu. . . Liễu Tuấn?"
Đội viên dẫn đầu vốn có vẻ mặt xem thường, lớn tiếng châm biếm, đột nhiên như là ý thức được cái gì, mở to hai mắt nhìn Liễu Tuấn, miệng há hốc, hầu như có thể nhét vào được một quả trứng.
"Liễu. . . Liễu thị trưởng?"
Đội viên lắp bắp nói.
Lúc này, mấy đội viên quản lý khác cũng sợ hãi, vội vàng buông người thanh niên ra, đứng đơ tại đó không nhúc nhích, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Đúng, là tôi, đây là chuyện gì, các anh vì sao phải bắt cậu ta?"
Liễu Tuấn gật đầu, chỉ vào người thanh niên kia hỏi.
Đoàn người vây xem vốn đang ồn ào nghị luận không ngớt, đột nhiên cũng không có tiếng động, một đám trừng mắt nhìn người thanh niên tự xưng là thị trưởng, ngạc nhiên không ngớt.
Sớm nghe nói Tiềm Châu thay thị trưởng, lẽ nào thực sự là người thanh niên này?
Vậy vị miễn cũng quá không hợp thói thường rồi?
Trên lịch sử Tiềm Châu, chẳng bao lâu sau có tới một thị trưởng trẻ tuổi như vậy?
"Báo. . . báo cáo thị trưởng, chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ. . . chấp hành, chấp hành nhiệm vụ trong cục, thanh lý tệ nạn ăn xin ở quảng trường Cát Khánh, không cho phép họ. . .không cho phép họ ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố. . ."
Đội viên đi đầu ưỡn thẳng thắt lưng, giọng lắp bắp báo cáo.
Hắn thực sự sợ hãi. Có vẻ như vừa rồi mình đã la hét với thị trưởng!
"Ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố?"
Liễu Tuấn lập lại một câu, mặt mày nhăn nhíu.
"Đúng vậy, thị trưởng! Đoạn thời gian gần đây có người phản ánh với cục chúng tôi, vùng phụ cận quảng trường Cát Khánh xuất hiện rất nhiều người dân quê và ăn xin chặn đường đòi tiền của người đi đường, ảnh hưởng rất tồi tệ, cục trưởng đã ra lệnh cho chúng tôi phải thanh lý việc này. . ."
Đội viên đi đầu đã qua thời khắc hoảng loạn, bắt đầu nói năng lưu loát hơn, cũng không dám nhìn thẳng thị trưởng mà cúi đầu báo cáo.
Sắc mặt Liễu Tuấn thoáng hòa hoãn một chút, song vẫn cau mày, nói: "Mọi người chấp hành nhiệm vụ thì không sai, nhưng đánh người là không đúng, không thể ngang ngược chấp pháp mà. Ân Khai Sơn không có chỉ bảo cho mọi người biết hả?"
Cái gọi là Ân Khai Sơn, chính là cục trưởng cục quản lý thành phố Tiềm Châu.
Thời gian Liễu Tuấn đến nhận chức mặc dù không dài, người đứng đầu mỗi khu huyện cùng thành phố cho đến tên của người đứng đầu đơn vị cũng đều nhớ kỹ.
Đội viên đi đầu lúng túng, không dám trả lời.
"Chú, chú thật là thị trưởng?"
Lúc này cậu thanh niên bị đánh đứng lên từ mặt đất, run rẩy đi đến trước mặt Liễu Tuấn, ngẩng đầu lên hỏi. Người thanh niên này vóc người khá thấp bé, đứng ở trước mặt Liễu Tuấn cao to cần phải ngẩng đầu lên mới có thể nói chuyện với y được. Một cơn mưa dùi cui ban nãy đã để lại trên người cậu ta mấy vết thương, khóe mắt đã bị toác chảy ra tơ máu. Tuy nhiên cậu ta hắn toàn không thèm để ý, chỉ nhìn Liễu Tuấn, mang theo vẻ mong mỏi rất rõ ràng.
"Đúng, tôi là thị trưởng."
Liễu Tuấn quan sát cậu thanh niên này, hình dạng ước chừng chỉ 17,18 tuổi, trên mặt vẫn còn vẻ ngây thơ, tướng mạo cũng rất thanh tú, quần áo trên người rất bẩn, hình như đã vài ngày còn chưa tắm giặt, thảo nào vừa rồi các đội viên đối với cậu ta như kẻ ăn xin.
"Thật tốt quá, tôi, tôi muốn gặp thị trưởng tố cáo!"
Cậu thanh niên lớn tiếng nói, vừa nói vừa từ trên người móc ra một sấp giấy tờ và đưa tới trước mặt Liễu Tuấn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.