Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1039: Khả năng là bẫy




Cuộc hội kiến chỉ diễn ra chưa tới một tiếng đồng hồ là kết thúc, Tông Đại Thành có chút động lòng với món lợi kếch sù Liễu Tuấn hừa hẹn, nhưng vẫn đầy nghi ngờ, không đồng ý ngay.
Ba ngày sau thái độ Tông Phúc Thành chuyển biến, trong ba ngày đó Liễu Tuấn không gặp Tông Đại Thành nữa, mà do cục trưởng cục đầu tư và phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ Cừu Dụng Chi bồi tiếp, mời Tông Đại Phúc tham quan một số xí nghiệp Tiềm Châu, dạo qua một số thắng cảnh.
Người khiến cho Tông Đại Phúc cuối cùng hạ quyết tâm đầu tư ở Tiềm Châu là Kim Phú Xương.
Kim Phú Xương đã tới Ngọc Lan.
Ba năm trước khi Liễu Tuấn chấp chính khu Trường Hà, Kim Phú Xương hưởng ứng lời hiệu triệu của y, đầu tư khá lớn ở Ngọc Lan, hiện giờ mấy hạng mục đều tư đều sinh hiệu quả không tệ, chủ tịch Kim tới thị sát xí nghiệp cấp dưới là hết sức hợp lý.
Sài Thiệu Cơ mở tiệc tiếp đãi chủ tịch Kim cùng trợ lý đặc biệt A Giai ở khách sạn Thu Thủy, ngoài ra có một vị khách --- Đồng chí Liễu Tuấn.
Trên danh nghĩa Liễu thị trưởng không phải tới làm khách, mà tới đàm phán hạng mục đầu tư, Đại học Khoa kỹ Hoa Hạ (Hoa Khoa Đại) đã đồng ý về nguyên tắc mở một khoa nghiên cứu ở khu công nghiệp Nam Than - Tiềm Châu, do chính phủ Tiềm Châu cung cấp chính sách ưu đãi và mặt bằng giá rẻ, cũng cung cấp một phần tài chính nghiên cứu, phương diện Hoa Khoa Đại hứa, tất cả thành tựu nghiên cứu ưu tiên cung cấp xí nghiệp Tiềm Châu sử dụng.
Cho dù nghiệp vụ cho thuê chưa được chứng thực, hạng mục đem khu Nam Than phát triển thành khu khoa học kỹ thuật cao đã chính thức lập hạng mục, bắt đầu vận hành. Hoa Khoa Đại, đại học công nghiệp Ngọc Lan, những học viện nổi danh trong tỉnh đều đồng ý hợp tác với Tiềm Châu, thậm chí đại học công nghiệp Ngọc Lan còn quyết định xây một chi nhánh ở thành phố Tiềm Châu.
Đây là phong cách điển hình của Liễu Tuấn, dù vụ án Bạch Hồ có tạo thành ảnh hưởng như thế nào, bất kể trên tỉnh hay dưới khu huyện nhìn y với ánh mắt ra sao, thì chuyện y đã quyết là sẽ làm tới cùng.
Nếu không có quyết tâm sắt đã này, huyện Ninh Bắc, khu Trường Hà lấy đâu ra thành tích hiển hách.
Nhưng chắn chắn mục đích chính của chuyến đi này chính là tụ họp với Kim Phú Xương và A Giai, nói ra bọn họ đã quen biết tới mười mấy hai mươi năm rồi, thường xuyên qua lại, giao tình sâu sắc, lâu ngày không gặp cũng rất là nhớ.
Nhìn thấy Liễu Tuấn, Kim Phú Xương chắp tay liên tục, tươi cười nói:
- Liễu thị trưởng, chúc mừng chúc mừng.
Vì có Sài Thiệu Cơ ở đây, Kim Phú Xương không gọi là "Tuấn thiếu gia", cho dù ông ta biết Sài Thiệu Cơ là thân tin của Liễu Tuấn, nhưng thân tín quan trường và bạn bè là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Khi Liễu Tuấn nhậm chức thị trưởng Tiềm Châu, Kim Phú Xương cũng đã chúc mừng qua điện thoại rồi.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Chủ tịch Kim, bàn bè bao nhiêu năm rồi, cần gì phải khách khí như thế.
Kim Phú Xương cười ha hả mời khách vào chỗ, Liễu Tuấn không khách khí ngồi thằng xuống vị trí chính, nói với A Giai:
- A Giai, đã lâu không gặp chị vẫn trẻ trung xinh đẹp.
A Giai đã hơn bốn mươi rồi, có điều chăm sóc giữ gìn rất tốt, thêm vào dung nhan xinh đẹp, vóc dáng đáng kiêu ngọa, nhìn vẫn như mỹ nhân trên ba mươi, nghe thế mỉm cười nói:
- Còn Liễu thị trưởng thì ngày càng uy nghiêm rồi.
Nhớ tới trước kia gặp Liễu Tuấn lần đầu trong hiệu bánh mỳ Xảo Xảo, Liễu Tuấn chỉ là một học sinh 16 tuổi, thoáng cái hơn mười năm qua đi, thiếu niên năm nào đã trở thành thị trưởng, còn cô chủ hiệu bánh mỳ đã thành người giàu nhất nước, A Giai không khỏi có chút cảm khái.
Trước kia ở trước mặt Liễu Tuấn cô tương đối tự nhiên, hiện giờ cảm giác sự chênh lệch hai bên ngày càng lớn, cho dù A Giai không hiểu lắm về thể chế chính trị trong nước, cũng biết người trẻ tuổi này sẽ còn đi tới càng cao hơn, có khi thành nhân vật vạn dân kính ngưỡng, A Giai càng chú ý ngôn từ của mình.
Bữa tiệc không có người ngoài, hết sức tư nhân, không khí rất thư thái, uống rượu cũng tùy ý.
- Liễu thị trưởng, Tông Đại Phúc tới Tiềm Châu rồi chứ?
Qua ba tuần rượu, Kim Phú Xương thuận miệng hỏi.
- Ừm, đến hôm qua rồi, ông ta có vẻ không yên tâm lắm.
A Giai cười:
- Có Liễu thị trưởng chống lưng, ông ta còn sợ cái gì?
Lời này của A Giai cũng là cảm khái mà phát ra, Kim Phú Xương từ khi lập nên quan hệ với cha cọn họ Liễu, tất cả đầu tư trong nội địa chưa bao giờ lỗ vốn, dù ở Bảo Châu, Đại Ninh hay Ngọc Lan, mỗi một xí nghiệp đều hăm hở tiến lên. Còn về hợp tác với quỹ Thịnh Nghiệp thì càng tiền tài như nước, có thể nói không khoa trước chút nào, Liễu Tuấn chính là ngôi sao may mắn của Kim Phú Xương.
Kim Phú Xương lại không phụ họa theo cau mày nói:
- Tôn Đại Phúc là người cận thận có thừa, tiến thủ không đủ. Có điều ông ta lo lằng cũng có lý, mấy năm trước công ty cho thuê trong nội địa lỗ vốn nặng nề, giờ trong lòng mọi người còn chưa hết sợ.
Liễu Tuấn gật đầu.
Kim Phú Xương nói tiếp:
- Huống chi lần này Tiềm Châu bán ra là tài sản quốc hữu, cái này khác biệt quá lớn với nghiệp vụ cho thuê thông thường, quá mẫn cảm. Trong nước tựa hồ còn chưa có tiền lệ, đừng nói Tông Đại Phúc, tôi cũng lo lắng.
A Giai lại xen vào:
- Có gì mà phải lo, chỉ có mấy trăm triệu thôi mà.
Hiện giờ tổng tài sản của Cty Ức Xương vượt qua quy mô 30 tỷ, đầu tư vài trăm triệu, cho dù là lỗ, A Giai cũng thực sự không để vào trong lòng. Hơn nữa A Giai hiểu rất rõ, việc đưa công ty Song Lợi tới do ý của Liễu Thanh. Có lời hứa của chủ tịch Liễu, càng hoàn toàn không phải lo. Quan hệ Liễu Tuấn và Liễu Thanh thế nào, Kim Phú Xương và A Giai hiểu như lòng bàn tay.
Kim Phú Xương lắc đầu:
- Anh lo không phải chuyện lỗ lãi.
- Vậy anh lo cái gì?
Chưa nói hết câu A Giai đã hiểu ra lo lắng của Kim Phú Xương, ông ta lo hành động này của Liễu Tuấn phải gánh chịu nguy hiểm chính trị quá lớn, bán tài sản quốc gia quy mô lớn hoàn toàn chưa có tiền lệ, thao tác không thỏa đáng sẽ khiến đối thủ chính trị của Liễu Tuấn thừa cơ công kích.
Dù sao Kim Phú Xương cũng từng sống trong nước hơn hai mươi năm, nên hiều hơn A Giai.
Sài Thiệu Cơ vẫn luôn im lặng đột nhiên hỏi:
- Bí thư, thái độ trên tinh ra sao?
Dù Liễu Tuấn tới Tiềm Châu, nhưg Sài Thiệu Cơ vẫn luôn chú ý tới hành động của y, một là sự quan tâm của hắn tới Liễu Tuấn, từ khi đi theo Liễu Tuấn, tiền đồ của hắn đã trói chặt vào tiền đồ của Liễu Tuấn, vinh cùng vinh, nhục cùng n hục. Hai là học tập theo Liễu Tuấn, Sài Thiệu Cơ bội phục cả năng lực kiến thiết lẫn quán lý địa phương của y, ban đầu Liễu Tuấn tung ra kế hoạch bán tài sản quốc gia lấy tiền kiến thiết, Sài Thiệu Cơ cả kinh, hắn ở quan trường trong bao nhăm tất nhiên là biết kế hoạch này nguy hiểm lớn cỡ nào, thậm chí có thể nói không cẩn thận một chút là thua trắng bàn.
Nếu như phương án này của Liễu Tuấn được chính phủ tỉnh tán thành, thì đó lại là chuyện khác.
Dù sao chính quyền cấp tỉnh ở mặt chinh sách có quyền chủ động rất lớn, cho dù TW không có thái độ chính xác, cũng có thể thực hiện mang tính thí nghiệm.
Liễu Tuấn cười nhạt:
- Không tỏ thái độ.
Thái độ của ủy ban phát triển tỉnh khá rõ ràng, chủ nhiệm Nghê Phong, phê duyệt đồng ý thử nghiệm. Thái độ của quốc tư ủy tỉnh thì mập mờ, Diêu Tuyên nói trong ba ngày sẽ có kết quả, song ba ngày sau vẫn cho câu trả lời có như không. Diêu Tuyên ý kiến trên báo cáo vô cùng quan cách: Đã duyệt, mời chính phủ tỉnh phê chuẩn.
Có điều Liễu Tuấn tương đối hài lòng với thái độ này của Diêu Tuyên, ít nhất thì hắn không phản đối rõ ràng, chỉ đẩy mâu thuẫn lên trên. Nhìn chung mà quốc tư ủy lẫn ủy ban phát triển không có ý kiến phản đối, là rất có lợi cho Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn nói không tỏ thái độ, là vì hai người quan trong nhất phó tỉnh trưởng phân quản và Thai Duy Thanh đều không có ý kiến, cứ như báo cáo của Tiềm Châu là không khí vậy, nộp lên bao lâu không có động tĩnh gì. Liễu Tuần cũng nhờ Lăng Nhã hỏi thăm, nhưng tin tức Lăng Nhã truyền về càng mù mờ.
Lăng Nhã nói: Hình như căn bản không có chuyện này.
- Bí thư, tôi cho rằng trong chuyện này khả năng có vấn đề.
Sài Thiệu Cơ trầm ngâm nói, mày nhíu chặt lại.
- Có vấn đề gì?
- Thai tỉnh trưởng phải chăng là đang muốn chờ?
- Hắn chờ cái gì?
- Tôi nghĩ, Thai tỉnh trưởng đang chờ bí thư tiến hành trước, xem kết quả ra sao mới ra quyết định.
Sài Thiệu Cơ không khẳng định cho lắm, dù sao suy đoán tâm tư của tỉnh trưởng, không thể nắm chắc được mười phần.
Kim Phú Xương trầm giọng:
- Liễu thị trưởng, liệu đây có phải là cái bẫy không? Hắn ta cố ý kéo dài thời gian, khiến cho thị trưởng sốt ruột làm trước, sau đó ....
Kim Phú Xương không nói hết, nhưng ý tứ thì ai cũng hiểu.
Liễu Tuấn nhếch miệng cười, nói:
- Hắn ta có thể trì hoãn, còn tôi thì không, Tiềm Châu cũng không. Hắn ta là tỉnh trưởng nắm toàn cục, Tiềm Châu phát triển chậm một chút cũng không sao mà.
A Giai nghe thế tức mình nói:
- Vị tỉnh trưởng này cũng thật quá đáng.
Liễu Tuấn cười ha hả, phất tay lên như muốn xua bóng dáng của Thai tỉnh trưởng đi:
- Mặc kệ hắn, chúng ta làm việc của chúng ta, chủ tịch Kim, mời ông thông báo cho Tông Đại Phúc, đưa quyết định đi.
- Vâng.
Thấy Liễu Tuấn đã quyết tâm, Kim Phú Xương cũng không nói thêm nữa, gật đầu đồng ý

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.