Huyện Hồng Sơn cách thành phố Tiềm Châu hơn 70km, nhưng khu phong cảnh Hổng Sơn lại chỉ cách chừng 50km, trong đó có một đoạn đưởng liên tỉnh, mặt đường lồi lõm. Đại bộ phận mạng lưới giao thông của Tiềm Châu đều như thế.
Hiện giờ bộ chỉ huy kiến thiết do Cừu Dụng Chi chủ trì, đang bắt đầu cải tạo nâng cấp với con đường chính, công tác đấu thầu đã hoàn thành, mấy công ty xây dựng cầu đường nổi danh toàn quốc đã tới Tiềm Châu, hiện giờ đang ở giải đoạn giải phóng mặt bằng, nhưng Liễu Tuấn chỉ thị vô cùng rõ ràng, tranh thủ cuối năm nay phải hoàn tất việc cải tạo nâng cấp tuyến đường cấp tỉnh.
Yêu cầu như thế với một công trình kiến thiết quy mô lớn quả thực có chút khó tin, cho dù cải tạo tuyến đường quốc lộ trên cả nước cũng không yêu cầu thời gian gấp gáp như thế, thường thời gian phải cho nhiều hơn gấp đôi.
Nhưng đó là nghiêm lệnh của Liễu Tuấn, tất cả các công ty kiến thiết cầu đường muốn trúng thầu phải đạt được điều điều kiện cơ bản nhất này, nếu không thì hoàn toàn không có khả năng.
Chẳng thể trách Liễu Tuấn nóng vội, y cần phải tranh thủ thời gian. Trong vòng ba năm phải hoàn thành toàn bộ việc nâng cấp cải tạo đường xá, nếu ngay cả giao thông còn không thuận tiện, thì nói gì tới phát triển kinh tế?
Kỳ thực trong lòng Liễu Tuấn chỉ hận không thể hoàn thành tất cả những việc này trong một năm.
Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ thôi, Liễu thị trưởng có cấp tiến đến đâu, đầu óc vẫn còn tỉnh táo, không tới mức làm thành "đại nhảy vọt".
Khu Nam Than đã vào giải đoàn kiến thiết toàn diện, tập đoàn Nam Thiên của Cố Đồng Huy chủ động bao khu công nghiệp số hai có quy mô lớn nhất, hứa trong vòng một năm, nhất định đưa vào sử dụng. Vì thế Cố Đồng Huy toàn lực ứng phó, đầu tư vào hơn 400 triệu, thậm chí còn xây dựng tổng bộ thứ hai của tập đoàn Nam Thiên ở đây, phái những tinh binh mãnh tướng tới thường trú ở Tiềm Châu, ngày đêm đốc chiến, ra sức làm việc. Bản thân Cố Đồng Huy mười ngày nửa tháng lại tới Tiềm Châu một chuyến, đích thân đốc thúc tiến độ công trình.
Bị ảnh hưởng của Cố Đồng Huy, các ông chủ xí nghiệp dân doanh của thành phố Nam Phương và Giang Khẩu, đều biểu thị xem trọng tiền đồ phát triển kinh tế của Tiềm Châu, lần lượt mở hầu bao đầu tư vào Tiềm Châu. Những nhóm doanh nhân đầu tiên tới Tiềm Châu đầu tư tới gần 2 tỷ, hơn nữa đã có hơn 500 triệu được gửi tới.
Khu công nghiệp số ba ở Nam Than vốn định để năm sau mới tiến hành, cũng bị Cty Ức Xương của Kim Phú Xương nhận bao rồi, cũng đầu tư toàn phần như tập đoàn Nam Thiên, chính phủ không cần bỏ chút vốn nào, chỉ cần cung cấp và hỗ trợ chính sách liên quan là được, chủ thể kiến thiết là nhà đầu tư.
Chỉ riêng hai khu công nghiệp này được nhận thầu toàn bộ, đã tiết kiệm cho chính phủ hơn 800 triệu tài chính khởi động, áp lực tài chính khổng lồ mà chính phủ phải đối diện đã được hóa giải.
Liễu Tuấn liên tục bán tài sản quốc hữu để lấy tiền kiến thiết có thể trích ra một phần hỗ trợ các hạng mục khác.
Đủ các loại đầu tư đã giúp Liễu Tuấn một chuyện lớn.
Trước đó vì y kiên quyết từ chối đưa Cty Vĩ Phong tới Tiềm Châu đã khiến cho rất nhiều người bất mãn, trong đó có rất nhiều cán bộ Tiềm Châu. Mặc dù vì lý do phe phái, các phó bí thư và thường ủy đều đứng về phía Liếu Tuấn, nhưng mọi người đều không hài lòng, cho dù là đồng minh thân thiết nhất của Liễu Tuấn là Yêu Hải Anh cũng không hiểu hành động này của Liễu Tuấn.
Có điều "tính nguyên tắc" của Yêu Hải Anh rất cao, trước kia đi theo Đinh Ngọc Chu, bảo đánh đâu là đánh đó, dù đối diện với Liễu nha nội cũng xung phong phía trước. Hiện giờ theo Liễu Tuấn cũng bám sát từng bước, dù Yêu Hải Anh không hiểu, nhưng "đại ca" đã lên tiếng, Yêu bí thư không nói một lời xông thẳng lên "chiến trường giết địch".
Sự thực chứng minh sách lượng này của Yêu Hải Anh vô cùng chính xác, nhiều lần đấu tranh chính trị, cô đều thoát hiểm. Trên quan trường, không có chủ kiến của bản thân thì khó thành công, Yêu Hải Anh hiểu đạo lý này nhưng cô ta không bận tâm. Với bối cảnh và tuổi tác của cô ta mà xét, trước khi nghỉ hưu có được cái mũ chính sở là kịch trần rồi. Có nên thành công hay không thành công, Yêu Hải Anh không quan tâm, cô ta chỉ quan tâm ngồi vững cái ghế hiện tại.
Muốn giữ vững ghế thì theo sát "đại ca" là không thể sai.
Ngay Yêu Hải Anh còn cho rằng Liễu Tuấn từ chối Cty Vĩ Phong là vì đấu tranh với Hàn Húc thì khỏi nói tới suy nghĩ những người khác thế nào.
Cho nên vào thời khắc mấu chốt này, hành động của đám người Cố Đồng Huy và Kim Phú Xương đúng là tặng than trong tuyết, sự thực chứng minh, Liễu thị trưởng có tự tin từ chối hạng mục 20 tỷ là vì có thể đưa vào 20 tỷ đầu tư khác.
Liễu Tuấn chính thức trúng tuyển thành thị trưởng Tiềm Châu chưa tới 3 tháng tổng kim ngạch đầu tư đã gần 2 tỷ, hơn nữa đều là tiền thật bạc thật ào ào đổ vào Tiềm Châu, theo tốc độ này mà tính, trong vòng 2 năm đưa vào 20 tỷ đầu tư là hoàn toàn có thể nắm chắc. So với công ty Vĩ Phong định dùng tay trắng vớt của thì thực tế hơn nhiều.
Thấy tiềm lực mời gọi đầu tư của Liễu thị trưởng, những tiếng phản đối cơ bản đã ít đi, số phản đối còn lại cũng không dám công khai đưa lên miệng.
Liễu thị trưởng có tiền trong tay, gan lớn lên, quyết định tăng cường đầu tư với các khu huyện, chuyến đi tới huyện Hồng Sơn này thể hiện cho sách lược đó.
Bí thư và huyện trưởng huyện Hồng Sơn buổi sáng được Vu Hoài Tín báo tin Liễu thị trưởng muốn thực địa khảo sát ở khu phong cảnh Hồng Sơn, mời bọn họ cùng tới thương lượng.
Nhận được thông báo, Trương Vạn Vinh và Chư Tiên Dân vui sướng, không phải chỉ vì sự coi trọng trọng của Liễu thị trưởng với công tác của huyện, mà bọn họ biết tính cách của Liễu Tuấn, liên quan tới hạng mục kiến thiết cụ thể, Liễu Tuấn nhất định sẽ ít nhiều cấp tài chính hỗ trợ.
Đó là lợi ích thật sự.
Từ sau khi Trần Hướng Dương và Lưu Huy nối nhau rời chức, trong lòng cán bộ Tiềm Châu không tự tin nữa, hai vị lãnh đạo mới tới đều là nhân vật trẻ tuổi, bối cảnh lớn, thế cục bình yên của quan trường Tiềm Châu bị đập cho tan nát, trái tim mọi người treo ngược lên, không biết làm sao mới lấy lòng được lãnh đạo, giữ vị trí hiện thời.
Qua một thời gian quan sát tìm hiểu, các cán bộ Tiềm Châu có một kết luận tạm thời, biện pháp tốt nhân hiện giờ mà vùi đầu làm việc, quản lý tốt việc trong phạm vi của mình, cố gắng làm ra thành tích, có vốn liếng rồi, khả năng được lãnh đạo nhìn trung đều lớn hơn.
Nhất là Liễu thị trưởng, bất kể họp lớn họp nhỏ, công khai hay riêng tư, đều nói tới sáu chữ châm ngôn "muốn tiến bộ, lập thành tích", mọi người tìm hiểu tư tưởng chấp chính trước kia của Liễu nha nội, phát hiện ra đúng là có chuyện này. Chuyện nịnh bợ, tiền bạc, mỹ sắc miễn nhắc tới trước mặt Liễunha nội, muốn được Liễu thị trưởng tin dùng, chỉ có làm ra thành tích.
Cừu Dụng Chi và Tương Hoành Mục chính là ví dụ rõ nhất.
Cho nên nhiệt tình kiến thiết kinh tế của các khu huyện dâng cao chưa từng có, mọi người đều tìm cách để khu mình quản hạt có được thành tích. Làm kinh tế, một phải có hạng mục, hai phải có tài chính, Liễu Tuấn không những bày mưu tính kế cho mọi người, trong tay còn nắm túi tiền lớn, Trương Vạn Vinh và Chử Tiên Dân không thích Liễu thị trưởng cũng chẳng được.
Hai vị quan phụ mẫu sớm đứng đợi Liễu thị trưởng ở khu tiếp giáp, có điều đội ngũ nghênh đón lần này quy mô không lớn lắm, ngoài hai người đó ra chỉ có cán bộ phụ trách của cục du lịch huyện và quản lý khu phong cảnh Hồng Sơn theo cùng.
Chuyện này có bài học rồi.
Liễu thị trưởng lần trước tới khu huyện khác thì sác, các lãnh đạo khu huyện kia triệu tập đông đủ thành viên hai bang, thanh thế rầm rộ, long trọng vô cùng, kết quả bị Liễu thị trưởng nghiêm mặt quát mắng cho một trận, tất cả đều mất mặt.
Liễu thị trưởng nói:
- Tôi đi có một cái xe tới, các vị dàm mấy chục cái xe ra là có ý gì?
Cùng với thời gian trôi đi, mọi người dần phát hiện ra, Liễu nha nội thực sự không phải bày đặt ra vẻ, y thích đơn giản, cơ bản tới huyện chỉ có một thư ký một lái xe. Hơn nữa Liễu thị trưởng rất thích khảo sát thực địa, tới huyện chỉ ăn cơm hộp, kể ra lần nào cũng ngênh tiếp long trọng chẳng những hao tiền tốn của, mà thực sự ăn cũng không vào.
Lần này Trương Vạn Vinh và Chử Tiên Dân tới giao giới nghênh đón, trong lòng còn thấp thỏm không biết có bị phê bình không.
Từ xa nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, Trương - Chử cùng các cán bộ phụ trách vội xếp hàng, đứng ở bên đường vỗ tay nhiệt liệt, chiếc xe số hai dừng lại trước mặt hai vị huyện thái gia, kéo cửa kính xuống.
Liễu Tuấn ngồi yên trong xe, chẳng thò đầu ra, lạnh nhạt nói:
- Đồng chí Vạn Vinh, đồng chí Tiên Dân, tôi đã nói đừng có làm chủ nghĩa hình thức, lãng phí thời gian tiền bạc.. Thôi, mọi người theo đi, tới thẳng hồ Hồng Sơn xem một chút.
Nói xong cửa kính xe kéo lên, chiếc xe số hai phỏng thẳng đi.
May quá, xem ra hôm nay Liễu thị trưởng tâm tình không tệ, lát nữa hẳn là có tin mừng rồi.
Hai người Trương - Chử đưa mắt nhìn nhau, cùng lau mồ hôi trán cười nhẹ nhõm, không nói một lời leo lên xe, theo sau.
Đoán xe khơi lên một luồng khói bụi lớn cuốn thẳng về phìa hồ Hồng Sơn