Hoàng Tòng Nghĩa rõ ràng muốn đấu với Liễu Tuấn, khiến đám Lương Kinh Vĩ chú ý, nhưng không vội ra bắn mà nhìn người đứng nhắm vào bia 100 kia bên đối phương.
Lương Kinh Vĩ và Cao Đức Thịnh đều trải qua thực chiến, ánh mắt sắc sảo, nhìn một cái cũng nhận ra nam nhân kia có kinh nghiệm, tư thế tiêu chuẩn vững vàng.
Có điều hai người cũng nhận ra kẻ đó không thường dùng loại súng trường này, vì hắn bắn khá nhanh, không phải là tốc độ bắn tiêu chuẩn của súng tự động, tất nhiên bắn liên tục quá nhanh, độ chính sác sẽ giảm xuống do lực giật chưa tiêu trừ hết.
Có điều hắn vẫn bắn được thành tích tốt 83 điểm.
Người báo thành tích vừa thông báo, bên Hoàng Tòng Nghĩa liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Dù 83 điểm nhưng là khái niệm hoàn toàn khác hẳn 96 điểm bắn bia 50.
Liễu Tuấn châm một điếu thuốc, chẳng buồn nhìn sang đó một cái, trong lòng y, Hoàng Tòng Nghĩa không đáng là cái gì, hắn làm ra vẻ thế nào, Liễu thị trưởng cũng không để trong lòng.
Có điều không có nghĩa là người khác không để ý.
Vũ Viện Viện nhếch miệng, khinh thường nói:
- Anh, anh ra đùa một chút cho bọn chúng xem đi.
Vũ Chính Hiên mỉm cười:
- Có Lương tham mưu trưởng ở đây, cần gì anh múa rừu qua mắt thợ.
Lương Kinh Vĩ cười:
- Chính Hiên, hải quân lục chiến là tinh nhuệ trong quân, câu này của cậu quá khiêm tốn rồi.
Vũ Viện Viên lại xen vào:
- Đúng đấy anh, vị thủ trưởng này chú trọng nghệ thuật chỉ huy, không phải làm thủ trưởng là bắn súng giỏi nhất. Nếu luận bắn súng, sợ rằng Vũ bộ trưởng cũng chẳng so được với anh.
Vũ Viện Viện mồm không có nắp “bạ đâu nói đó”, Vũ bộ trưởng chính là cha cô.
Nghe câu này, mọi người cười lớn, cũng chỉ Vũ Viện Viện không biết rõ về Lương Kinh Vĩ nên mới nói thế, nhưng tất nhiên không ai đi đính chính cho cô.
- Chính Hiên, nếu đã đi chơi phải hoạt động gân cốt một chút, không thể cứ ngồi mãi chứ?
Lương Kinh Vĩ lại nói.
Vũ Chính Hiên không chần chừ nữa, gật đầu, đi tới vị trí bắn số ba, đứng bắn vào bia 100, Vũ Chính Hiên bắn khá chậm.
Một nam nhân trên 40 bên phía Hoàng Tòng Nghĩa đột nhiên cười nói:
- Hoàng thiếu gia, người này cũng là cao thủ thực sự, không thua kém người lúc nãy đâu.
Hoàng Tòng Nghĩa nói:
- Nếu Bình cục cũng nói thế thì không sai rồi... Người này, hình như từng làm lính.
Bình cục cười:
- Đâu phải là chỉ từng làm lính.
Hoàng Tòng Nghĩa ngạc nhiên:
- Bình cục nhận ra bọn chúng sao?
Bình cục chỉ cười không nói.
Bình cục đương nhiên là nhìn chuẩn xác, Vũ Chính Hiên bắn được 91 điểm, đứng bắn có thành tích này là kinh người lắm rồi.
- Anh bắn hay lắm.
Vũ Viện Viện liền vỗ tay cười lớn, nhìn phía bên Hoàng Tòng Nghĩa khiêu khích, tích cô nàng ưa phá phách, mấy tháng mang thai phải nín nhịn khổ sở. Lúc này có cơ hội sao bỏ qua cho được? Nếu không phải đang mang thai, không chừng Vũ đại tiểu thư đã chạy qua đánh cược với Hoàng đại thiếu gia rồi.
Tiếp đó mấy cuộc so tài đều chấm dứt bằng tiếng reo hò của Vũ Viện Viện, thậm chí Hà Mộng Khiết cũng có thành tích kinh người.
Vị Vũ Viện Viện chế nhạo, Hoàng Tòng Nghĩa lửa giận ngút trời, đợi hết một lượt bắn, Hoàng Tòng Nghĩa mặt mày âm trầm đi tới, cười lạnh nói với Liễu Tuấn:
- Liễu thị trưởng, bia là vật chết, bắn mất hứng. Liễu thị trưởng có muốn chơi trò kích thích hơn không?
Liễu Tuấn dựa lưng vào ghế, vẻ mặt biếng nhác, lạnh nhạt nói:
- Hoàng ti trưởng muốn chơi thế nào?
- Làm một trận dã chiến 5 chọi 5, thế nào?
Bên Hoàng Tòng Nghĩa có 5 nam nhân, bên Liễu Tuấn có 6, nhưng Lý Tử Hành không xuống trường bắn, Hoàng Tòng Nghĩa liền gạt hắn qua một bên, chỉ tính 5.
Không phải là Lý Tử Hành không biết bắn súng, nhưng chỉ miễn cưỡng đối phó được với bia 50 thôi, mà tiếp theo đó mọi người toàn bắn bia 100, nên dấu dốt, ngoan ngoãn đứng tháp tùng vợ.
Nghe câu này của Hoàng Tòng Nghĩa, Liễu thị trưởng còn chưa lên tiếng, Hà đại tiểu thư đã đồng ý:
- Được, tôi thấy chơi dã diến mới thích.
Vũ Viện Viện theo sát luôn:
- Muốn cá cái gì?
Hoàng Tòng Nghĩa cười lạnh:
- Cô nói xem.
Liễu Tuấn thờ ơ nói:
- Không cá không được à?
Hoàng Tòng Nghĩa cười ha hả:
- Không cá cũng được, ai có thể bắt ép được Liễu thị trưởng? Người ta nói Liễu thị trưởng cẩn thận quả nhiên danh bất hư truyền, đúng là không chịu đánh nếu không nắm chắc phần thắng!
Liễu Tuấn cau mày lại:
- Nếu thế thì chơi một chút, nếu như chúng tôi thắng, liệu có thể làm phiền Hoàng ti trưởng từ nay về sau đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa được không?
Hoàng Tòng Nghĩa tức thì mặt đỏ dừ, mắt như muốn lồi ra, hắn ở thủ đô lâu như thế chưa gặp ai kiêu ngạo như Liễu Tuấn, đường đường cháu trưởng nhà họ Hoàng mà trong mắt Liễu Tuấn đáng ghét như một con ruồi.
- Liễu thị trường, lời đứng nói quá sớm, nếu tôi chắng thì sao?
Liễu Tuấn khoát tay:
- Nếu Hoàng ti trưởng thắng, cũng có thể yêu cầu tôi như thế.
- Được, cứ như vậy đi! Chúng ta mỗi bên lấy ra năm người, giới hạn trong một giờ, bên nào còn nhiều hơn là thắng.
- Được.
Liễu Tuấn vẫn cứ lười biếng nói.
Thái độ hoàn toàn coi thường này chọc giận Hoàng Tòng Nghĩa, hắn tức tối nói:
- Được, vậy thì bắt đầu đi.
Hà đại tiểu thư và Vũ Viện Viện tính cách có chút giống nhau, chỉ sợ thiên hạ không loạn, thấy Hoàng Tòng Nghĩa cố sống cố chết đâm đầu tới, tức thì cực kỳ hưng phấn, lập tức gọi giám đốc trường bắn tới, bảo ông ta đi an bài so tài.
Bình cục hỏi:
- Hòang thiếu gia, chơi thật à?
- Đương nhiên, không giấu gì anh, tôi nhìn thấy Liễu Tuấn là tức giận, hôm nay vừa khéo cho y một bài học, để y biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.
Hoàng Tòng Nghĩa mắt như tóe lửa.
Bình cục nói:
- Liễu Tuấn không là cái gì, còn những người khác, hình như đều không phải nhân vật dễ đối phó.
Hoàng Tòng Nghĩa ngẩn ra:
- Bình cục nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ bằng khả năng của mấy vị mà còn không thắng được?
Bình cục vốn muốn nói, nhưng nghĩ rồi lại thôi:
- Nếu Hoàng thiếu gia có hứng thú đó, thì chơi một trận cũng được.
- Thế mới là bạn bè chứ. Mọi người phải toàn lực ứng phó, nhất định phải thắng trận này.
Hoàng Tòng Nghĩa không quên Liễu Tuấn từng khiến hắn mất mặt.
- Được, mọi người nhất định toàn lực ứng phó.
... ....
Bên kia, Lương Kinh Vĩ, Cao Đức Thịnh, Vũ Chính Hiên, Hà Thắng Lợi và Liễu Tuấn đang "phân công", dù chỉ là trò chơi dã chiến, nhưng Lương Kinh Vĩ vị tham mưu trưởng quân dã chiến vẫn ra mặt tiến hành chỉ huy điều phối.
Lương Kinh Vĩ thận trọng xem xét kỹ bản đồ khu dã chiến, nói:
- Một lát nữa chúng ta chia làm ba mũi tấn công, tôi ở giữa, Đức Thịnh bên phải, Chính Hiên bên trái. Liễu Tuấn, cậu ở đây khống chế cao điểm, Thắng Lợi phụ trách bảo vệ an toàn cho cậu.
Nghe sự bố trí này Liễu thị trưởng hơi xấu hổ, té ra mình là một gánh nặng, không giúp gì được lại còn liên lụy mọi người.
Lương Kinh Vĩ chừng như nhìn ra nghi hoặc của Liễu Tuấn, nói:
- Đối phương có vài kẻ không đơn giản, đoán chừng đều là quân nhân tại ngũ, cậu ở nơi này là tốt nhất, đây là cao điểm, địa thế thoáng đãng, bất kể bọn chúng tấn công từ đâu đều không che giấu được... Cậu không phải chuẩn bị sau này thấy người ta phải tránh đường đấy chứ?
Liễu Tuấn cười méo xẹo:
- Được, anh là tổng chỉ huy, anh nói sao thì làm thế đó, em kiên quyết phục tùng.
Trong suy nghĩ của y, đây hẳn là một cuộc dã chiến không có gì kịch tính, bên mình có một anh hùng chiến đấu toàn quân, có một tham mưu trưởng hải quân lục chiến, một đại đổi trưởng bộ đội đặc chủng, nếu không giành toàn thắng thì lẽ trời ở đâu.
Tiếp theo sự thực chứng minh dự cảm của Liễu Tuấn là hoàn toàn chính xác, y và Hà Thắng Lợi ngồi ở trên cao điểm nhàn rỗi, không tới hai mươi phút đã xong, Năm người bên Hoàng Tòng Nghĩa bị "tiêu diệt toàn bộ".
- Thế nào hả Hoàng ti trưởng?
Vũ Viện Viện hưng phấn hét lớn trước mặt Hoàng Tòng Nghĩa cúi đầu ủ rũ.
Hoàng Tòng Nghĩa mặt xám mét, hừ một tiếng, quay đầu đi ngay, kết quả này đúng là hắn không hề ngờ tới. Ngược lại Bình cục thản nhiên, khi rời đi còn chào hỏi đám người Liễu Tuấn.
- Tôi biết hắn là ai rồi.
Nhìn theo bóng lưng Bình cục, Lý Tử Hành đột nhiên nói như phát hiện lục địa mới.
- Hắn cũng là người của bộ hai thuộc tổng bộ tham mưu, trước kia có tới nhà bái phỏng ba chúng tôi.
Liễu Tuấn cau mày:
- Bộ hai tổng bộ tham mưu, họ Bình? Chẳng lẽ là hắn?