Món đầu tiên chính là thịt bò nấu khoai tây bốc hơi nghi ngút, rồi cá nướng, canh, thịt dê Kazakhstan và tất nhiên không thể thiếu món caviar nổi tiếng nhất nước Nga, ngài ra có hai món ăn Pháp, tiếp đó hai chị em người Nga còn bày một loạt món ăn nổi tiếng Trung Quốc, làm một bàn tiệc đông tây kết hợp đủ canh rau kho mặn ngọt.
Vương Manh Manh biết người ở tỉnh N đều thích ăn cay cho dặn hai chịu em người Nga tăng ớt vào những món ăn thích hợp.
Coi như chuẩn bị rất đầy đủ.
Vương Manh Manh nhiệt tình mời:
- Liễu Tuấn, thời gian không con sớm nữa, ăn cơm trước nhé?
Bất tri bất giác "Liễu thị trưởng" đã biến thành "Liễu Tuấn", Vương Manh Manh sửa cách gọi rất lưu loát.
Liễu Tuấn hỏi:
- Tình Xuyên đâu? Anh ấy không tới sao?
Vương Manh Manh hơi khựng lại một chút, nói:
- Tôi hẹn anh ấy rồi, nhưng anh ấy nói chưa chắc có thời gian, nếu như 7h còn chưa thấy thì chúng ta không cần đợi anh ấy nữa.
Liễu Tuấn cười khẽ.
Lời nói dối này của Vương Manh Manh chẳng hề cao minh, với tính cách của Khâu Tình Xuyên, hắn tuyệt đối không thất lễ với Liễu Tuấn như thế, trừ khi hắn hoàn toàn không biết gì. Đoán chừng Vương Manh Manh lấy Khâu Tình Xuyên làm "mồi" để lừa Liễu thị trưởng "mắc câu".
Có điều nể thành ý cảm tạ của Vương Manh Manh, Liễu thị trưởng có thể tha cho cô nàng một lần.
- Chỉ lần này thôi.
Liễu Tuấn nói rồi đứng dậy đi tới bàn ăn.
Vương Manh Manh mặt đỏ lên nhìn theo bóng lưng của Liễu Tuấn, bất giác cắn môi rồi mới đi theo.
Trong biệt thự có hai phòng ăn, một cái rất lớn có thể xếp ba bàn cho 30 người cùng ăn, phòng ăn nhỏ dùng bàn làm bằng gỗ hồ đào, chắc dùng cho chủ nhân, có thể chứa sáu người.
Hiện giờ đang dùng phòng ăn nhỏ.
Liẽu Tuấn không khách khí ngồi vào vị trí chính, Vương Manh Manh ngồi ở đối diện.
Clare và Karina đã cởi tạp dề, khôi phục phong tình nước Nga, Karina tay cầm một chai champagne còn Clare thì chuần bị đồ ăn cho Liễu Tuấn.
Hai chị em này giống nhau y như đúc, nhưng khăn vấn đầu của hai cô mang màu sắc khác nhau nên Liễu Tuấn nhận ra cô chị là Clare cô em là Karina.
Đối diện bàn thức ăn thịnh soạn với mỹ nữ dị quốc ăn mặc rực rỡ như bươm bướm, thêm vào ánh nên lay động trên bàn, thực sự có chút cảm giác như trong mộng.
Vương Manh Manh đúng là cao thủ tạo ra không khí ám muội.
Clare bày một dụng cụ lạ trước mặt Liễu Tuấn trông giống như cái vỏ sò, Clare dùng tiếng phổ thông không lưu loát lắm giới thiệu:
- Cái vò sò này dùng để đựng caviar vì những đồ dùng bằng kim loại sẽ phá hỏng hương vị của caviar cho nên khi ăn caviar thường không dùng đồ bằng kim loại.
Liễu Tuấn trước kia có ăn caviar rồi cho nên cũng biết điều cấm kỵ này, nhưng thay đồ kim loại bằng vỏ sò thì giờ mới thấy, nhưng nếu Clare xuất thân từ gia đình đầu bếp lâu đời của Nga đã sắp xếp như thế khẳng định là có lý.
Clare dùng một cái vỏ sò nhỏ làm thìa chuẩn bị món Caviar đen nhanh đặt trước mặt Liễu Tuấn, còn Karina thì rót cho Liễu Tuấn một ly champagne.
Ở đầu bên kia bàn ăn Vương Manh Manh tự mình thực hiện những trình tự này.
Liễu Tuấn cười:
- Manh Manh, quá long trọng rồi, làm như bữa ăn của hoàng đế vậy.
Vương Manh Manh nói:
- Anh là khách quý ở nơi này còn quan trọng hơn cả hoàng đế, tối nay tất cả mọi người đều vì anh phục vụ.
Câu này nghe qua thì không có gì bất ổn, nhưng giọng điều của Vương Manh Manh lại làm Liễu Tuấn cảm giác kỳ quái, bất giác liếc nhìn cô ta một cái.
Vương Manh Manh hé miệng cười:
- Ăn trước đi! Ăn xong rồi hẵng nói.
- Được.
Đối với việc ăn uống, Liễu thị trưởng luôn luôn có hứng thú lớn.
Vương Manh Manh chuẩn bị đương nhiên là thứ Caviar cá tầm đắt giá nhất, vì sản lượng ít khiến nói thành danh từ xa xỉ đắt đỏ, một cân Caviar kiều này ở thị trường Âu Mỹ có giá tới ba bốn nghìn USD, là nguồn ngoại tệ quan trọng của chính phủ Nga. Thứ thức ăn đầy mỡ này đối với thị trưởng "ăn thịt" chẳng quan tâm nó hiếm hay đặt cứ ăn từng thìa lớn, đương nhiên thịt bò hầm khoai tây thì Liễu thị trưởng ăn cả bát lớn.
Thấy Liễu Tuấn ăn ngon lành như thế Vương Manh Manh và hai chị em người nga "mặt hoa biến sắc".
- Liễu Tuấn, hai chúng ta phối hợp không tệ nhé, anh ăn thịt tôi ăn rau.
Vương Manh Manh nói với chút ý trêu đùa, có lẽ không khí "ám muội" này làm người ta tự nhiên sinh ra cảm giác gần gũi.
Liễu Tuấn chỉ cười, làm một bát canh kết thúc bữa ăn.
Karina lập tức đưa nước súc miệng, Clare thì trực tiếp đưa khăn ra lau miệng cho Liễu Tuấn, hai chị em này như vô ý dùng bầu vú chết người cọ sát vào vai Liễu thị trưởng.
- Manh Manh, cô ăn thong thả nhé.
Liễu Tuấn đứng dậy đi thẳng tới ghế sô pha ngồi xuống, Vương Manh Manh đánh mắt, hai chị em kia lập tức đi theo pha trà cho Liễu Tuấn sau đó đứng ở bên nhìn nhau, tựa hồ có chút bổi rối.
Liễu Tuấn cười:
- Clare , Karina cám ơn các cô khoản đãi, các cô có thể đi nghỉ rồi.
Hai chị em lại nhìn nhau cái nữa, Clare lấy dũng khí lắp bắp nói:
- Chúng.. Chúng tôi ở đây .. Chúng tôi mát xa cho ngài.
Nói rồi muốn ngồi xuống bóp chân cho Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn nghiêm túc dùng tiếng Nga nói:
- Các cô đi nghỉ đi.
Đột nhiên Liễu Tuấn phát ra tiếng Nga chính thống làm cả hai chị em kia giật mình, Clare cũng dùng tiếng Nga trả lời:
- Thưa ngài, chúng tôi không thể đi nghỉ, nhiệm vụ của chúng tôi là bầu bạn phục vụ ngài được vui vẻ..
Khi Clare nói cây này bầu ngực lớn phập phồng kịch liệt, gò má ửng hồng cực kỳ diễm lệ, Karina không nói gì nhưng đôi mắt xanh thằm cứ nhìn Liễu Tuấn chằm chằm, tựa hồ đầy tò mò về y.
Liễu Tuấn thầm thở dài.
Từ lời nói cử chỉ của Clare và Karina mà phân tích, hai cô gái này hết sức thuần khiết không phải là hạng gái phục vụ, Vương Manh Manh kiếm được một cặp chị em song sinh thế này tới phục vụ y quả thực là bỏ vốn không nhỏ.
- Các cô làm món ăn ngon như vậy là tôi vui rồi, đi đi.
Liễu Tuấn khoát tay dùng giọng điệu ra lệnh.
Hai cô gái còn đang do dự, Vương Manh Manh đã đi tới khẽ phất tay, hai chị em đều như trút được gành nặng, cúi chào lui ra.
Vương Manh Manh chừ chừ rồi đi tới ngồi xuống đối diện với Liễu Tuấn:
- Xin lỗi, tôi chỉ muốn cám ơn thôi, không có ý gì khác.
Liễu Tuấn không nói gì, châm một điếu thuốc, sắc mặt có chút âm trầm.
Vương Manh Manh càng trở nên bất an, liếc mắt nhìn Liễu Tuấn, vừa tiếp xúc với ánh mắt nghiêm túc của y liền nhé tránh, lòng bàn tay hơi toát mồ hôi.
Vương Manh Manh không khỏi thầm mằng bản thân kém cói, cho dù đối diện với cha cô, Vương Manh Manh cũng chưa bao giờ khẩn trương như thế.
Vì một bữa ăn tối nay Vương Manh Manh hao tổn không biết bao nhiêu tâm tư và tiền bạc, như cô ta đã phân tích, bấ kể tiền hay quyền cô ta đều không thể so với Liễu Tuấn, một thư thì cô không có mà cho y một thứ thì ngay cả tòa biệt thự hàng chục triệu đều chẳng lọt vào mắt Liễu Tuấn.
Cho nên tâm tư của Vương Manh Manh đặt vào khoản "mỹ sắc".
Vốn Vương Manh Manh không nắm chắc lắm, nhưng sự kiện Trương Dương nhắc nhở cô ta, Liễu Tuấn không phải vì một cô diễn viên tên Sở Vũ kia mà xử lý cả nhà họ Trương sao? Xem ra y có nhược điểm ở phương diện này.
Nhưng Vương Manh Manh không làm bừa.
Cho dù Liễu Tuấn có nhược điểm này thì không phải cô gái xinh đẹp bình thường có thể làm hắn lay động, nhất là sau khi gặp Nghiêm Phi, Vương Manh Manh càng nhận thức rõ ràng điều này.
Nhưng nếu tìm cô gái xinh đẹp hơn Nghiêm Phi thì thực sự quá khó khăn, Vương Manh Manh tốn báo công sức mới tìm được hai chị em song sinh này.
Luận dung mạo cả hai tất nhiên còn xa mới bằng Nghiêm Phi, nhưng hơn ở phong tình khác lạ, còn là đôi song sinh mỹ nữ, hẳn có thể thành công?
Không ngờ vẫn không được.
Hình như Liễu Tuấn còn khá tức giận.
Điều này làm Vương Manh Manh chỉ còn biết bất an đợi "phán quyết cuối cùng!"
- Manh Manh bàn bè với nhau không phải thể hiện bằng cách này... Vẫn câu nói cũ, chỉ lần này thôi.
Hút hết một điều thuốc, Liễu Tuấn mới nói.
Vương Manh Manh rối rít gật đầu khẽ thở phào