Tương Hóa Kỳ và mấy người bạn sang bên cạnh thượng lượng xem có nên theo Lệ Thục Dĩnh tới ĐTH thành phố và báo chiều Nam Phương phản ánh tình hình hay không.
Mấy người Tương Hóa Kỳ cũng có khuynh hướng ngả theo kiến nghị của Lệ Thục Dĩnh, bọn họ cho rằng cô không cần phải lừa gạt bọn họ, hơn nữa nhìn qua thì hình như Lệ Thục Dĩnh và giám đốc Khang không quen biết, không tồn tại chuyện hai bên câu kết với nhau. Huống chi văn phòng của Hồng địa ốc cũng chẳng chuyển đi được, Lệ Thục Dĩnh có lừa bọn họ cũng không có hiệu quả , ngày mai bọn họ có thể lại tới đòi tiền.
Cũng có vài người đứng đầu đám công nhân không tin.
Dù sao Lệ Thục Dĩnh xuất hiện quá đột ngột, bọn họ không tin trên đời có người tốt vô duyên vô cớ giúp đỡ người khác. Thực tế nông dân làm công là một quần thể cực kỳ yếu thế, đã không hi vọng xa vời có ai vô tư giúp đỡ bọn họ nữa.
Giám đốc Khang rõ ràng cực kỳ bất mãn với việc Lệ Thục Dĩnh đột ngột xen vào việc này, những người công nhân kia, hắn không bận tâm. Hai mấy tên nhà quê có thể làm gì được giám đốc Khang hắn? Càng chẳng nói tới Hồng địa ốc có bối cảnh lớn nữa.
Nhưng Lệ Thục Dĩnh rõ ràng không phải là nhân vật đơn giản, tuy là nữ giới, nhưng khí thế kia làm người ta bất an, hơn nữa chiêu mà Lệ Thục Dĩnh chỉ cho những công nhân kia cũng thật "ác độc", vừa mới tiến vào thiên niên kỷ mới, cả nước từ trên xuống dưới đều nhấn mạnh hài hòa ổn địch, nếu việc này bị ĐTH hoặc báo chí bóc trần, ít nhiều có chút bị động.
Hồng địa ốc có sức ảnh hưởng lớn thế nào giám độc Khang không biết, hắn chỉ là người phụ trách một hạng mục mà thôi cách cao tầng công ty một vạn tám ngàn dặm, nếu để chuyện ầm lên , ảnh hưởng tới bản thân hắn dứt khoát không nhỏ, các ông chủ lớn của công ty sẽ tìm hắn tỉnh sổ.
- Này, cô rốt cuộc là ai? Bởt lo chuyện bao đồng đi! Nếu không cô hối hận đấy.
Thấy Lệ Thục Dĩnh chẳng thèm để ý tới mình, hắn nổi giận rống lên.
Lệ Thục Dĩnh vẫn khoanh tay trước ngực chẳng thèm liếc mặt một cái.
Hắn nhất thời không làm gì được cô, quay sang nói với Tương Hóa Kỳ:
- Lão Tương, chuyện giữa chúng ta với nhau, thì nên tự thương lượng giải quyết, sao nghe người ngoài xúi bẩy? Các cậu muốn tiền phải không? Dễ mà, theo tôi đi thương lượng.
Giám đốc Khang vừa nói vừa liếc nhìn tên cấp dưới vừa gọi điện thoại, tên đó gật đầu, giám đốc Khang thở phào, vẻ mặt trở nên nhẹ nhõm, xem ra hắn tìm được chỗ dựa.
Liễu Tuấn cau mày nói với Xảo Nhi:
- Tên giám đốc kia đang kéo dài thời gian, hình như đợi cái gì đó.
Xảo Nhi gật đầu:
- Em thấy nên gọi Thanh Linh qua một chuyến, cô ấy khá quen với các cán bộ địa phương.
Lệ Thục Dĩnh tuy là phó tổng giám đốc của Hoa Hưng, nhưng chủ yếu là phụ trách phục vụ Xảo Nhi, quan hệ với địa phương do Phạm Thanh Linh xử lý, loại chuyện thường nhật như thế Xảo Nhi không xen vào.
Tên giám đốc Khang kia tựa hồ đang đợi viện binh nào đó, gọi Phạm Thanh Linh tới xử lý tiện hơn.
- Ừ, anh thấy nên thế.
Liễu Tuấn gật đầu.
Chuyện ở Nam Phương bất kể là bên chính quyền hay bên quân đội, ít việc gì mà Xảo Nhi không xử lý được. Xảo Nhi liền gọi điện cho Phạm Thanh Linh, dùng tiếng Hướng Dương dặn vài câu.
Đám Tương Hóa Kỳ nghe giám đốc Khang nói thế lại thương lượng với nhau, quyết định để hai người theo Lệ Thục Dĩnh phản ánh tình hình, còn "địa quân" ở lại đàm phán với giám đốc Khang.
Tương Hóa Kỳ nói ý này với Lệ Thục Dĩnh, cô gật đầu nói:
- Được, nhưng mọi người đừng có hành động gì quá kích, nếu đánh bị thương người hay hỏng đồ đạc gì đó là phải bồi thường đấy.
Tương Hóa Kỳ cười khổ:
- Chuyện này cô yên tâm, chúng tôi không phải người bản địa nào dám chọc vào bọn họ, người ta không bắt nạt chúng tôi là chúng tôi phải thắp hương vái tạ rồi.
Lệ Thục Dĩnh gật đầu xoay người đi.
Hai người được Tương Hóa Kỳ chỉ định theo Lệ Thục Dĩnh.
Giám đốc Khang quát lên:
- Đi đâu đấy?
- Giám đốc Khang, tôi ở lại đám phán với các vị, chỉ cần trả tiền thì chúng tôi không đi phản ánh nữa.
Tương Hóa Kỳ nói, thấy giám đốc Khang tựa hồ không muốn bọn họ đi tới ĐTH phản ánh, hắn càng tin lời Lệ Thục Dĩnh hơn.
- Mẹ nó! Các người tới ĐTH mà còn muốn tiền à? Xéo mẹ chúng mày đi.
Giám đốc Khang thấy kế hoãn binh vô hiệu, nhất thời nóng nảy chửi bới.
Tương Hóa Kỳ biến sắc, đang định lên tiếng thì một cái xe tải nhỏ đột nhiên lao tới, xoạch một tiếng cửa xe mở ra, bảy tám tên cầm gậy gộc nhảy xuống, tên cầm đầu để đầu đinh tướng mạo hết sức hung ác.
Giám đốc Khang mừng rỡ chỉ vào Lệ Thục Dĩnh và Tương Hóa Kỳ, quát:
- Chính là bọn chúng.
Tên cầm đầu chửi lớn rồi cầm gậy xông tới, mấy tên đàn em cũng hò hét múa gậy lao vào.
Chuyện đột nhiên biến thành "diễn võ" nằm ngoài dự kiến tất cả mọi người, đám đông la hét chạy tán loạn, đám Tương Hóa Kỳ thì cứ đứng chết lặng ra đó.
Tên tóc húi cua xông thẳng vào Lệ Thục Dĩnh.
Xảo Nhi khôi khỏi sợ hãi, siết chặt lấy tay Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn thì lại lắc đầu, cười mỉa mai:
- Có kẻ sắp xui xẻo rồi.
Hơn mười năm trước, khi Hắc Tử vừa mới giới thiệu Lệ Thục Dĩnh tới làm vệ sĩ cho Xảo Nhi, Liễu Tuấn từng thử sức với Lệ Thục Dĩnh một hồi, quả nhiên rất giỏi, hắn nhiều năm qua Lệ Thục Dĩnh chưa từng bỏ phế công phu.
Tên cầm đầu vừa mới xông tới trước mặt Lệ Thục Dĩnh giơ gậy lên muôn đập xuống thì chỉ thấy một bóng chân loáng lên, khi đa số còn chưa nhìn rõ là có việc gì thì tên kia đã "á" một tiếng, cả người bay vèo đi, rơi xuống cách đó ba bốn mét, không biết sống chết ra sao.
Lệ Thục Dĩnh v đứng đó tựa hồ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Cùng lúc này trong đám đông đột nhiên có bốn năm người chui ra có nam có nữ xông tới đám đàn em, tiếp theo đó là một loạn tiếng "ối á", chớp mắt một cái tám tên đàn em của đầu đinh đã ngằm chỏng chơ ra đất không nhúc nhính, đoán chừng bị đánh ngất rồi, một hai tên may mắn một chút thì nằm trên mặt đất cuộn mình như con tôm, rên hừ hừ.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, mọi người còn chưa kịp tỉnh lại thì đám "đánh thuê" đã bị xử lý sạch, mà mấy người vừa ra tay lại trà trộn vào đán đông mất tich.
Giám đốc Khang mồm há hốc ra không dám tin.
Đám người Tương Hóa Kỳ cũng như trong giấc mộng, một lúc sau mới la lên, hai mươi mấy người túm lại với nhau, bảo vệ xung quanh mấy người phụ nữ và mấy đứa trẻ nhỏ, cực kỳ khẩn trương nhìn đám giám đốc Khang.
Lệ Thục Dĩnh không vội bỏ đi, vẫn đứng đó lạnh lùng nhìn giám đốc Khang.
Một lúc lâu sau hắn mới từ trong chấn kinh tỉnh lại, nhớn nhác lấy điện thoại ra gọi cho một người tên "giám đốc Đàm".
Xảo Nhi nhìn Liễu Tuấn hỏi ý.
Liễu Tuấn cười nói:
- Rảnh rỗi không có việc gì, cứ đứng xem xem.
Dù sao ở Nam Phương cũng không sợ có người nhận ra y, nếu ở kinh sư, Liễu thị trưởng nói không chừng đã đi rồi.
Xảo Nhi gật đầu.
Thấy đám người hùng hổ kia bị xử lý, đám đông bỏ chạy lại tụ lại, nhưng lần này đứng xa một chút, không dám tới gần, náo nhiệt thì phải xem, nhưng cái mạng càng quan trọng hơn.
Ước chừng mười phút sau một hòi còi cảnh sát từ xe truyền tới, hai chiếc xe cảnh sát tới hiện trường, còn có chiếc BMW.
Từ trên xe cảnh sát có năm sáu cảnh sát đi tới, người đi đầu chừng 40 tuổi, thấy đám người nằm trên đất, tức thì cau mày lại, tiếp đó trên chiếc xe BMW có một nam nhân chừng trên 30, sắc mặt hơi đen, toàn thân hàng hiệu, tay đeo một chiếc nhẫn vàng lớn, tóc bóng lộn, từ đầu tới cuối đều lộ vẻ giàu xổi.
Giám đốc Khang thấy người này thì như thấy cứu tinh, lật đật chạy tới cúi chào rối rít luôn miệng gọi "giám đốc Đàm".
- Rác rưởi!
Giám đốc Đàm nhìn trừng trừng hắn, từ khẽ răng rít lên hai chữ.
Giám đốc Khang tức thì mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, tuy mùa đông nhưng mồ hôi trên trán nhanh chóng tụ thành dòng chảy xuống.
Giám đốc Đàm chửi xong không thèm để ý tới hắn nữa, mặt u ám nhìn về phía Lệ Thục Dĩnh, nặn ra nụ cười nói với viên cảnh sát đứng đầu:
- Đội trưởng Tôn, làm phiền anh.
Tôn đội trưởng gật đầu rảo bước đi tới trước mặt Lệ Thục Dĩnh, trầm giọng hỏi:
- Cô là ai? Vì sao tới đây đánh người gây chuyện?
Hắn và giám đốc Đàm giống nhau, mặc dù không nhìn thấy cảnh vừa rồi nhưng luớt mắt qua một loạt là biết ngay Lệ Thục Dĩnh mới quan trọng, còn đám Tương Hóa Kỳ thì không đáng dể vào mắt.
- Bọn chúng ra tay trước.
Lệ Thục Dĩnh nhìn tên đầu đinh đang nằm co quắp ở đó, lãnh đạm nói.