Không biết vì sao nghe thấy Yêu Hải Anh lên tiếng mọi người đều thầm thở phào, trong cuộc họp thường ủy không nghe thấy giọng nói của bí thư Hải Anh mọi người thấy không quen.
Có điều sự thả lỏng này cũng chỉ thoáng qua rồi mất, mọi người tức thì bị ngôn từ củ Yêu Hải Anh thu hút.
Bí thư Hải Anh luôn sắc bén, luôn nhìn ngay ra được điểm mấu chốt.
Sự thực là như thế một cục trưởng trực thuộc mà dám chống đối thị trưởng, nhất định có người chống lưng, ai chống lưng cho hắn ngay cả thị trưởng cũng không sợ?
Mọi người lập tức nghĩ tới Tô Duyên Quang, ở Giang Thanh còn có người thứ hai có năng lực đó nữa không? Nói như thế vấn đề lại liên quan tới việc đấu tranh rồi!
- Bất kể là ai chống lưng cho hắn, trong việc này nhất định có vấn đề, tôi thấy phải cách chức tên cục trưởng này, vào thời khắc quan trọng, không được phép mềm lòng.
Mọi người lại một lần nữa tỏ ra kinh ngạc, thì ra người nói câu này là Triệu Sư Phạm.
Ấn tượng Triệu Sư Phạm cấp cho mọi người là chăm chỉ cần cù, là cán bộ tốt, thường không gay gắt với ai. Tác phong này mang tới uy vọng cho Triệu Sư Phạm, nhưng cũng hạn chế không cho uy vọng của hắn được bay cao.
Đây là một hiện tượng kỳ lạ.
Uy vọng của Triệu Sư Phạm chủ yếu lập nên trong quần thể cán bộ thật lòng làm việc, những cán bộ có tỉnh cách tương tự hết sức khâm phục hắn, ngoài ra một số cán bộ thích dùng mưu mô thủ đoạn coi thường hắn, cho rằng hắn không đủ tàn nhẫn, nên không sợ.
Còn Liễu Tuấn cho dù phải cán bộ cùng phe với hay không đều rất kính sợ.
Người này làm việc rất có bản lĩnh rất thoải mái, nhưng khi đả kích đối thủ tuyệt đối không mềm lòng, đó mới là thủ đoạn của người lãnh đạo.
Không ai ngờ Triệu Sư Phạm lại chủ động đề xuất cách chức cục trưởng cục khoáng sản Giang Thành.
- Tôi đồng ý với thị trưởng Sư Phạm, kẻ này không coi ai ra gì nữa rồi.
Yêu Hải Anh lập tức tán đồng.
Lê Mẫn Trung uống một ngụm nước, bình thản nói:
- Tôi cũng đồng ý, lúc này còn làm thủ tục bổ xung gì nữa, trong chuyện này nhất định có vấn đề bị che dấu. Tôi thấy phải điều tra cho kỹ.
Tiếng nói của Lê Mẫn Trung càng hơn Yêu Hải Anh và Triệu Sư Phạm, hơn nữa lời này nói rất "tàn nhẫn", bí thư kỳ ủy đề xuất tra xét, coi như sĩ đồ của Mạc Tiểu Bình cơ bản đi tới hồi kết, giả sử hắn không có vấn đề gì còn đỡ, nễu có vấn đề rất có khả năng sẽ phải vào tù.
Tiếp theo đó các thường ủy lần lượt tỏ thái độ, lên tiếng muốn cách chức Mạc Tiểu Bình.
Đây coi như là tình hình bất ngờ, thường ủy cấp thành phố lại tiến hành biểu quết sử dụng một cán bộ chính khoa cấp huyện.
Nói ra thì lại chẳng có gì bất ngờ.
Bất kể như thế nào thường ủy Liễu hệ phải giữ sự nhất trí với Liễu Tuấn, kiến nghị dùng lực lượng vũ trang đóng cửa mỏ than tạm thời không tiện thỏ thái độ, vậy thì tỏ thái độ ở việc này là con đường tốt nhất.
Hàn Húc nhướng mày lên.
Một tên cục trưởng cục khoáng sản không đáng để trong lòng Hà Húc, tuy chiếu theo lý mà phân tích thì kẻ đó phải được Tô Duyên Quang ủng hộ, cũng chẳng phải là chuyện lớn. Hàn Húc để ý là lúc này Liễu Tuấn đưa kẻ đó là đã thành công đạt được mục đích, khiến thường ủy Liễu hệ đồng loạt lên tiếng phẫn nộ.
Không thể không nói vị đồng sự trẻ tuổi này của mình thủ pháp đấu tranh chính trị rất thuần thục, dù ở vấn đề nhỏ nhặt cũng thể hiện được công lực thâm hậu.
- Thị trưởng Sư Phạm, tôi thấy cách chức cục trưởng khoáng sản này cũng được. Sau khi tan họp đồng chí hay trao đổi với đồng chí An Đông, lựa chọn một cán bộ đắc lực trong cục khoáng sản Giang Thành chủ trì công tác. Còn Mạc Tiểu Bình điều tới cục khoáng sản thành phố.
Liễu Tuấn ra chỉ thị.
Đồng chí An Đông chính là phó thị trưởng Quý An Đông, vốn chủ quản công tác kiến thiết giao thông, nhưng về sau Liễu Tuấn thấy hắn xuất thân quân nhân, tác phong mạnh mẽ cứng rắn, cho nên điều chỉnh để hắn quản công tác tài nguyên khoáng sản.
Triệu Sư Phạm gật đầu đồng ý.
Hàn Húc và Hồ Trí Vận nhìn nhau, nhận ra sự phẫn nộ và bất lực của đối phương.
Hàn Húc còn chưa tỏ thái độ, Liễu Tuấn đã trực tiếp ra lệnh, nhưng thường ủy Liễu hệ cùng với Liễu Tuấn đã có 7 người tỏ thái độ rõ ràng, quyết định này bằng với việc đã được thông qua, Liễu Tuấn chỉ hơi bá đạo một chút, không hề vi phạm nguyên tắc tổ chức.
Còn về tác phong bá đạo thì lại không tiện công khai chất vấn.
Huống hồ cục khoáng sản trực thuộc chính phủ, cho dù không đưa lên thường ủy, Liễu Tuấn thân là thị trưởng điều chỉnh cán bộ cấp huyện là chuyện trong phận sự, không ai nói được gì.
Có chuyện nhỏ này xen ngang, không khí cuộc họp đã thay đổi, thường ủy Liễu hệ bất giác có khuynh hướng hoàn toàn tán đồng ý kiến của Liễu Tuấn.
- Tôi vẫn cho rằng chuyện dùng lực lượng vũ trang phải nên thận trọng, không thể để mâu thuẩn bị đẩy cao, lỡ chẳng may xảy ra chống đối kịch liệt, thì không dễ khống chế cục diện.
Hồ Trí Vận biết chuyện không thể xoay chuyển nhưng vẫn đưa ra nỗ lực cuối cùng.
Chuyện này không thể không lên tiếng, nếu không một khi xảy ra vấn đề, người đầu tiên gặp xui xẻo là Hàn Húc chứ không phải là Liễu Tuấn. Cho dù Liễu Tuấn kiên trì làm thế, nhưng chỉ cần thường ủy thông qua kiến nghị này, tức là bí thư thành ủy phải gánh vác trách nhiệm đầu tiên rồi. Chẳng lẽ Hàn Húc lại giải thích với cấp trên là chuyện này hoàn toàn là ý kiến của Liễu Tuấn, tôi không tỏ thái độ hay sao?
Thế thì thành trò cười rồi.
Bí thư thành ủy trên cuộc họp thường ủy lại thành số ít không tỏ thái độ sao?
Tiền đồ của Hàn Húc rất có khả năng vì thế mà chấm hết.
Không có năng lực mà.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Muốn chính lệnh được thông suốt, trước tiên kỷ luật phải nghiêm minh. Nếu như cả thành ủy cũng không thể làm gì nổi một mỏ than khai thác trái phép thì uy tín đâu ra? Sau này ai đi quản lý đám địa đầu xà kia?
Hồ Trí Vận cứng họng.
Chính vào lúc này thì Tô Duyên Quang chạy tới phòng hội nghị, vốn mặt hắn mang nụ cười, nhưng vừa thấy không khí bên trong phòng liền vội thu lại.
Hàn Húc mỉm cười nói:
- Đồng chí Duyên Quang, mời ngồi.
Tô Duyên Quang ngồi xuống vị trí của mình, đưa mắt nhìn Hàn Húc hi vọng hắn nói cho đề tài thảo luận của cuộc họp.
- Đồng chí Duyên Quang tới rất đúng lúc, chúng tôi đang thảo luận vấn đề chỉnh đốn mỏ trái phép ở Giang Thành. Liễu thị trưởng không hài lòng với tiến độ chỉnh đốn ở Giang Thành, yêu cầu thành phố thành lập đội chấp pháp liên hợp tiến vào Giang Thành. Đồng thời xét thấy tình hình phức tạp của mỏ than ở Giang Thành, Liễu thị trưởng đề nghị dùng bộ đội cảnh sát vũ trang cùng hành động.
Hàn Húc nói sơ qua, Tô Duyên Quang thất kinh.
- Ngoài ra còn có một vấn đề muốn trao đổi với đồng chí, vừa rồi mọi người thảo luận thông qua quyết định cách chức cục trưởng cục khoáng sản Giang Thành, chỉ định đồng chí khác ở thành phố tới chủ trì công tác.
Tô Duyên Quang tức thì nhướng mày lên.
Thế này là thế nào? Một cán bộ cấp khoa của Giang Thành phải do thường ủy thành phố thảo luận miễn nhiệm? Hơn nữa đưa ra quyết định cách chức khi thiếu mặt hắn.
Có điều Tô Duyên Quang lập tức hiểu ra, đó là Phượng Trí Dũng cáo trạng với Liễu Tuấn, Liễu Tuấn ra mặt giúp rồi. Trước kia nghe nói Phượng Trí Dũng không phải thân tín đích hệ của Liễu Tuấn, xem ra phân tích sai rồi, nhìn tình hình này nếu chẳng phải đích hệ của mình, Liễu Tuấn có thể hành động quá đáng như thế không? Làm thế khác gì công khai tát vào mặt Tô Duyên Quang.
Nói ra Liễu nha nội đúng là bao che cho cấp dưới, vì cán bộ đích hệ của mình mà cái gì cũng làm được, so ra thì Hàn Húc "hiền lành" hơn nhiều, lúc nào lo trước sợ sau, mặc dù do tình thế bức bách nhưng thi thoảng nghĩ tới vẫn khó chịu trong lòng.
Nhưng Tô Duyên Quang lập tức thoát ra khỏi sự kiện Mạc Tiểu Bình, cách chức thì cách chức, thường ủy đã ra quyết định, Tô Duyên Quang hắn cũng chẳng thay đổi được. Mạc Tiểu Bình và Vương Hải đi lại khá thân thiết, coi như là người thuộc phe hắn, có điều vì Mạc Tiểu Bình mà Tô Duyên Quang đấu tranh với Liễu Tuấn thì hoàn toàn không có khả năng.
Hơn nữa có với tình huống Hàn Húc nói trước đó, chuyện Mạc Tiểu Bình không cần nhắc tới.
Dùng lực lượng vũ trang rất dễ gây nên mâu thuẫn, một khi xảy ra sự kiện quần chúng quy mô lớn, kẻ bị chặt đầu trước tiên là bí thư Giang Thành hắn.
Tô Duyên Quang ý thức được vấn đề nghiêm trọng lập tức nói:
- Hàn bí thư, Liễu thị trưởng, tôi xin làm kiểm điểm với thành ủy, vì chúng tôi làm việc kém hiệu quả mới xảy ra tình hình này. Tôi trở về rồi nhất định sẽ tiến hành bố trí, kiên quyết đóng cửa mỏ trái phép.
Liễu Tuấn hời hợt hỏi:
- Xin hỏi đồng chí cần bao nhiêu lâu mới có thể hoàn thành công việc này?
- Chuyện này...
Tô Duyên Quang nhất thời không biết nói sao.
- Liễu thị trưởng, vấn đề trật tự khu mỏ ở Giang Thành do lịch sự lâu dài để lại, tình huống phúc tạp thế nào các vị lãnh đạo cùng biết rồi. Muốn toàn diện hoàn thành công tác này trong thời gian ngắn là không được, tôi hi vọng thành phố cho tôi 6 tháng.
Trầm ngâm một chút Tô Duyên Quang cuối cùng đưa ra đáp án chuẩn xác.
- Không được, sáu tháng quá lâu. Phải hoàn thành trong nửa tháng.
Liễu Tuấn dứt khoát:
- Nếu không sẽ do thành phố xử lý vấn đề này.
- Nửa tháng?
Tô Duyên Quang há hốc mồm, lập tức vọt miệng chất vấn:
- Lỡ chẳng may xảy ra dân biến thì sao? Ai gánh vác trách nhiệm này?
Chuyện liên quan tới tiền đồ của mình, Tô Duyên Quang bất chấp cả lễ tiết.
Liễu Tuấn cười khẽ, thản nhiên nói:
- Xảy ra vấn đề, tôi chịu trách nhiệm.