Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1234: Thừa nước đục thả câu




- Bọn chúng thực hiện trình tự đây mà.
Vu Hoài Tín cả kinh.
Rõ ràng hắn đã nghe ra ý tứ ẩn sau câu nói này của Liễu Tuấn.
Thực hiện trình tự là tư duy mới có của người trên quan trường.
Chẳng lẽ Liễu thị trưởng cho rằng sự kiện này đang có người trong thể chế ngầm xúi bẩy? Nếu quả thực như thế thì tuyệt đối không đơn giản.
Liễu Tuấn cười với vẻ khinh bỉ.
Trước tiên là gây ồn ào ở thành phố trước, đợi tất cả mọi người hình thành tư duy cố định rồi mới chuyển hướng sang tầng cấp cao hơn, để sự kiện quần chúng khiếu nại tập thể không thành chuyện quá đột ngột, khi ấy lãnh đạo thành phố chỉ bận rộn thỏa hiệp che đậy việc này, tới khi lãnh đạo trên cao hỏi tới sẽ không nghĩ ra đằng sau còn có nội tình sâu xa hơn.
Phải nói kẻ nghĩ ra cách này là nhân vật tàn độc giỏi mưu ma chước quỷ.
Chỉ có điều trình độ hơi thấp một chút.
Được Liễu Tuấn nhắc nhở, trong chớp mắt Vù Hoài Tín cũng nghĩ thông suốt hậu quả, sắc mặt trở nên hơi tái.
Biết Liễu Tuấn luôn kiên trì chỉnh đồn mỏ trái phép, rất nhiều thường ủy bao gồm cả Yêu Hải Anh, Triệu Sư Phạm những người thân tín nhất cũng mang nghi ngờ.
Chỉnh đốn thuận lợi, mọi người đều thầm thở phào.
Lúc này đột nhiên có kẻ giở trò đằng sau lưng, chắc chắn mũi giáo chĩa vào Liễu Tuấn.
Tiềm Châu có kẻ nào cả gan như vậy? Gần như lập tức Vu Hoài Tín nghĩ tới Hàn Húc.
Cả Tiềm Châu chỉ có Hàn Húc đủ cơ để tấn công chính diện Liễu Tuấn.
Nghĩ kỹ lại thì đây chính là một cơ hội, Liễu Tuấn chẳng phải tuyên bố chịu trách nhiệm trên cuộc họp thường ủy sao? Vậy để chọc thủng trời ra xem Liễu thị trưởng có chịu trách nhiệm hay không nhé! Nếu Liễu thị trưởng không chịu trách nhiệm là nuốt lời; còn chịu trách nhiệm thì nên tự xử lý thế nào đây? Trước tiên cứ gây náo loạn ở thành phố một hồi cho có cớ rồi mới tung ra độc chiêu.
Nếu mà không hiệu quả thì mình cũng chẳng có tổn thất gì, nói không chừng tới cuối cùng Liễu nha nội vẫn chẳng hay biết.
Nghĩ tới đây Vu Hoài Tín len lén nhìn Liễu Tuấn.
Liễu thị trưởng thực sự là khác người.
Liễu Tuấn nhìn ra sự bất an trong lòng hắn, cười nói:
- Không sao, cứ yên tâm đi, chỉ là thủ đoạn trẻ con thôi. Hoài Tín, cậu gọi điện cho Viễn Hàng, nói tôi mời cơm ở nhà khách Tiềm Châu. Thời gian qua cậu ta đúng là rất vất vả.
Vu Hoài Tín vội vâng lời đi gọi điện thoại.
Liễu Tuấn vốn muốn gọi điện thoại trực tiếp cho Hoa Viễn Hàn, nhưng rồi lại thay đổi chủ ý.
Hoa Viễn Hàng từ khi lên làm phó cục trưởng cục công an Tiềm Châu, luôn rất nỗ lực công tác.
Ban đầu Liễu Tuấn còn có hơi lo hắn không đủ kinh nghiệm, về sau Hoa Quân Đinh kịp thời giao lưu mấy cán bộ đắc lực tới chống lưng cho con trai, qua hơn một năm cố gắng Hoa Viễn Hàng đã thành cán bộ lãnh đạo công an hợp cách.
Liễu thị trưởng mời cơm một bữa là chuyện đương nhiên.
Buổi trưa tới nhà khách, Hoa Viên Hàng và Lão Quan đều đã đứng chờ ở đại sảnh từ trước.
Hai vị này đều được công nhận là thân tín Liễu hệ, đứng chờ Liễu thị trưởng chẳng phải kiêng kỵ gì.
Liễu Tuấn mang theo Vu Hoài Tín, sau khi bắt tay Hoa Viễn Hàng và Lão Quan xong, được Lão Quan đẫn tới một phòng bao nhỏ.
Lão Quan biết rõ tính của Liễu thị trưởng, chỉ có vài ba người ăn cơm không bày vẽ xa hoa, quan trọng là không khí ăn cơm.
Liễu Tuấn đột nhiên mời mình ăn cơm làm Hoa Viễn Hàng có chút ngạc nhiên.
Không phải vì Liễu Tuấn không mời người khác ăn cơm bao giờ, mà thường thì đều là mới khách, còn với thuộc hạ thân tín thì rất hiếm.
Ngồi xuống trong phòng bao, Liễu Tuấn không giữ Lão Quan lại, Hoa Viễn Hàng liền ý thức được bữa cơm này là vì công việc rồi.
Hiển nhiên Liễu Tuấn không đơn giản là chỉ muốn nói chuyện phiếm với hắn.
Thức ăn chỉ có bốn năm món, không có món nào đắt tiền, rượu thì vẫn là Mao Đài.
Đó là quy củ của Liễu Tuấn.
Lão Quan vừa ra ngoài, Hoa Viên Hàng và Vu Hoài Tín đều đưa tay ra cầm bình Mao Đài, kết quả là Hoa Viễn Hàng nhanh tay hơn một chút, cười vui vẻ rót rượu cho Liễu Tuấn và Vu Hoài Tín.
- Tôi mời thị trưởng một chén!
Hoa Viễn Hàng đứng dậy hai tay cầm chén rượu hướng về phía Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn mỉm cười khẽ chạm vào chén của hắn rồi uống cạn.
- Viễn Hàng, thời gian qua cậu phải vất vả rồi!
Uống được mấy chén rượu, Liễu Tuấn mỉm cười nói:
Hoa Viên Hàng vội đáp:
- Thị trưởng quá khen, đó là công tác trong phận sự của tôi.
Liễu Tuấn gật đầu.
Y biểu dương với cán bộ thân tín chỉ nhắc tới là thôi.
Nếu quá đề cao khiến cho Hoa Viễn Hàng bất an, cho rằng Liễu thị trưởng có ý kiến với mình, muốn thông qua mời cơm biểu dương để trấn an.
- Viễn Hàng, đã bắt được Liên Ngũ Thành chủ Cty Ngũ Thành chưa?
Liễu Tuấn dùng "vũ lực" đóng cửa mỏ than, theo để xuất Đổng Xương khống chế lấy đám chủ mỏ, tìm điểm yếu của bọn chúng, khiến bọn chúng không dám kích động quần chúng gây chuyện nữa.
Trong đó Cty Ngũ Thành là một xí nghiệp tư nhân lớn nhất, ngang nhiên khai tháng mấy năm trời, một tờ giấy phép cũng không có, khi chuyện đới nơi không ngờ lại muốn đột phá phòng tuyến.
Làm thủ tục bổ xung.
Đối với tên thủ lĩnh lưu manh ngông cuồng này, Liễu thị trưởng có chút ấn tượng.
Kết quả trong danh danh chủ mỏ bị khống chế, không có tên người này.
Hoa Viễn Hàng vốn tâm tình rất tốt, nhưng bị Liễu Tuấn đột nhiên nhắc tới Liên Ngũ Thành phá hỏng hết cả, mặt lộ vẻ xấu hổ nói:
- Xin lỗi thị trưởng, tên Liên Ngũ Thành này hết sức giảo hoạt, gần như không ai biết hắn tạm thời trú chân ở đâu.
Liễu Tuấn khoát tay:
- Không cần phải xin lỗi, bắt người không phải là đơn giản. Có điều các cậu phải tranh thủ , đây là cơ hội phải nắm lấy.
- Vâng thưa thị trưởng.
Hoa Viễn Hàng không hỏi nguyên nhân, gật đầu tuân lệnh. Khi tỉnh lại rồi mới hưng phấn hỏi:
- Thị trưởng nói hiện giờ là cơ hội?
Tuy nói Liễu Tuấn trí tuệ cao, nhưng không thể biết cả phá án chứ? Đường đường là thị trưởng còn quản cả việc bắt người sao?
Liễu Tuấn cười nói:
- Theo giới thiệu, Liên Ngũ Thành ngoại trừ công ty khoáng sản còn mở mấy chỗ giải trí trong thành, trừ khi hắn bỏ được toàn bộ sản nghiệp. Nếu không sớm muộn gì cũng phải thò đầu ra. Thời gian qua trong thành phố xuất hiện ba lần quần chúng khiếu nại tập thể, cậu nghe tới chứ?
Hoa Viễn Hoàng nghiêm nghị nói:
- Vâng, đã nghe nói tới, vốn tôi muốn gọi điện hỏi Lang cục trưởng xem có cần công an bảo vệ trật tự hiện trưởng hay không, có điều Lang cục trưởng rất có tài, mau chóng khuyên được quần chúng trở về rồi.
Nghe tới đây Vu Hoài Tín mỉm cười.
Hắn nghĩ tới Liễu Tuấn nói đây là việc "thực hiện trình tự".
Xem ra kẻ giật dây đằng sau kia quả nhiên rất giỏi thủ đoạn, Hoa Viễn Hàng cũng bị lừa, cho rằng Lang Khả Cúc có tài khuyên được quần chúng khiếu nại.
Liễu Tuấn lại nói:
- Biết được tình hình lập tức đưa ra phản ứng là đúng, đây là tính cảnh giác cần phải có của cơ quan công an.
Hoa Viễn Hàng gật đầu.
- Trong quần chúng khiếu nại này theo tìm hiểu có một bộ phận lớn là công nhân mỏ của Cty Ngũ Thành, chuyện này không đơn giản, có khả năng là có thể xúi bẩy đằng sau.
Hoa Viễn Hàng giật mình nói:
- Lần trước khi đóng mở của công ty Ngũ Thành, tuy không bắt được Liên Ngũ Thành nhưng chúng tôi bắt được Nhị Cẩu là phó giám đốc, trợ thủ của hắn. Nhị Cẩu khai báo rất nhiều tài liệu.
Hoa Viễn Hàng không nói hết, nhưng ý tứ rõ ràng rồi.
Nhị Cầu đem rất nhiều nhược điểm của Cty Ngũ Thành khai báo ra, những vấn đề đó không phải sau khi đóng cửa khu mỏ xong là không dùng tới nữa, nó liên quan tới rất nhiều vấn đề trực tiếp của đám "quản lý cấp cao", Liên Ngũ Thành và Nhị Cẩu.
Hoa Viễn Hàng cho rằng bọn chúng không dám kích động quần chúng gây chuyện, nếu không bắt chẹt bọn chúng không cần phải thương lượng gì hết.
- Thị trưởng, phải chăng đám Liên Ngũ Thành muốn thừa nước đục thả câu?
Vu Hoài Tín thăm dò.
Cuộc tụ hội mang tính chất tư nhân không có người ngoài thế này, Vu Hoài Tín không phải quá giữ kẽ, thi thoảng cũng xen vào một câu.
Liễu Tuấn cười nói:
- Cậu nói xem bọn chúng định thừa nước đục thả câu thế nào?
Hoa Viễn Hàng cũng chuyển ánh mắt qua Vu Hoài Tín.
Quan hệ giữa hắn và Vu Hoài Tín không thể nói là thân thiết lắm, nhưng cũng rất tốt, hơn bạn bè bình thường.
Nỗ lực làm giữ quan hệ tốt với người bên cạnh lãnh đạo là môn học trên quan trường.
Hoa Viễn Hàng biết đôi khi Vu Hoài Tín lên tiếng kỳ thực là đại biểu cho Liễu Tuấn.
Không ngờ Liễu Tuấn lại hỏi tới, Vu Hoài Tín suy nghĩ một lúc mới nói:
- Bọn chúng khả năng muốn thông qua việc gây áp lực cho thành phố, để đàm phán, ít nhất giữ được sản nghiệp hiện nay. Dù rất nhiều khu mỏ của bọn chúng bị đánh sập, nhưng ít nhất trang thiết bị và quặng tồn khp là món tiền không nhỏ.
Bời vì là khai thác không giấy phép nên số quặng tồn kho này không nộp vào quốc khố, vì món lợi lớn như thế đám chủ mỏ liều mạng cũng là lý do đứng vững được.
Qua tranh đấu có lẽ có thể giữ được phần nào tài sản.
Hoa Viễn Hàng gật gù.
Không có chút lợi ích nào đám chủ mỏ chẳng dại mạo hiểm đối đầu với chính quyền, nhất là đối đầu với vị thị trưởng mạnh mẽ như Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn chỉ cười không bình luận gì, quay sang Hoa Viễn Hàng nói:
- Viễn Hàng, phải tổ chức lực lượng mau chóng bắt được Liên Ngũ Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.