Bảy giờ sáng ngày hôm sau, cách thời gian đi làm thông thường một tiếng, Hàn Húc, Liễu Tuấn thêm vào Quý An Đông, Tô Duyên Quang vội vã chạy lên Ngọc Lan, tiếp hành tiếp xúc với quần chúng đi khiếu nại.
Cuộc tọa đảm do Hàn Húc chủ trì, nói lời xin lỗi quần chúng, thành ủy chính phủ không suy nghĩ tới đường ra cho mọi người là một thiếu sót, tiếp đó Quý An Đông đọc quyết định an bài công việc cho công nhân mỏ mất việc, Tô Duyên Quang là người tỏ thái độ cuối cùng, nói nhất định thực thi nghị quyết của chính phủ, an bài công tác thích hợp cho quần chúng.
Từ đầu tới cuối Liễu thị trưởng không phát biểu câu nào, nếu như không được giới thiệu, nói không chừng chẳng quần chúng nào nhớ ra y là thị trưởng Tiềm Châu.
Liễu Tuấn chỉ làm người đứng xem.
Những quần chúng khiếu nại này nhìn quan phụ mẫu bọn họ đầy lo lắng, có mấy người thậm chí nhìn có xung quanh, tới tận khi thấy mấy người đặc biệt trong đám đông ra hiệu mới yên tâm lại.
Hiện tượng này làm Liễu Tuấn thấy rất thú vị.
Mấy người kia rõ ràng ăn mặc khác với đám đông, sạch sẽ phẳng phiu không giống công nhân mỏ, có vẻ như dân thành phố. Mấy vị này hẳn là lãnh đạo quần chúng khiếu nại rồi.
Mấy người đó cũng rất hay, mỗi khi ánh mắt Liễu Tuấn vô ý lướt qua mặt chúng, đều bất giác quay đầu đi.
Khi lãnh đạo thành phố tỏ thái độ xong, các công nhân đưa mặt nhìn nhau không ai nói gì.
Nhân viên thư ký đi theo đứng dậy bắt đầu lập danh sách đăng ký quần chúng, hành động này làm quần chúng bất an, Hàn Húc giải thích là sau khi trở về sẽ an bài công tác thích hợp cho bọn họ, đăng ký tư liệu là trình tự phải có.
Lời này được quần chúng chấp nhận, một số do dự lấy chứng minh thư ra, hành vi quần thế là như thế, chỉ cần có người dẫn đầu, là lập tức người khác làm theo, việc đăng ký nhanh chóng được hoàn thành.
Mấy "nhà tổ chức" kia cũng ngoan ngoãn đăng ký.
Liễu Tuấn phát hiện khi bọn chúng lấy chứng minh thư ra thì vô cùng do dự, thậm chí có một hai tên nói quên mang giấy tờ, chỉ báo danh ngoài miệng, không biết thật hay giả.
Có điều không sao, tra ra là biết. Đi cùng với Liễu thị trưởng có mấy công an mặc thường phục. Mấy công an thường phục này đi theo, Hàn Húc không có nghi vấn gì, vì chú ý an toàn mà, chẳng may chuyện không giải quyết tốt lại náo loạn lên thì phải làm sao?
Chẳng lẽ lại để bị quần chúng đập vỡ đầu như Phượng Trí Dũng?
Còn nguyên nhân thực sự đoán chừng chỉ một mình Liễu Tuấn mới biết.
Chuyện xử lý rất thuận lợi, sau khi đăng ký hoàn tất, quần chúng khiếu nại lên ba chiếc xe khách lớn quay về Giang Thành, hai người quên mang chứng minh thư không lên xe, nói có chuyện phải làm ở tỉnh, tự đi về. Nhân viên công tác cũng không miễn cưỡng để cho chúng tự rời đi.
Có điều hai tên đó không ngờ bọn chúng bị người ta theo dõi rồi.
Quý An Đông và Tô Duyên Quang theo quần chúng quay về, còn Liễu Tuấn và Hàn Húc ở lại.
Chuyện được giải quyết thuận lợi không đại biểu trách nhiệm trên vai Liễu thị trưởng và Hàn bí thư được gỡ xuống, xảy ra sự kiện ác liệt như thế thì phải có câu trả lời với lãnh đạo tỉnh ủy.
Hàn Húc nhỏ giọng nói:
- Thị trưởng, Cù bí thư dặn chúng ta xử lý xong chuyện này thì tới báo cáo.
Liễu Tuấn hơi giật mình.
Với Cù Hạo Cẩm, y luôn có chút kính sợ, vị "đại ca" tỉnh ủy này dù quyền mưu thủ đoạn đều hàng đầu. Tới tỉnh A được 3 năm tuy chưa nhất thống sơn hà, nhưng hoàn toàn sắc lập ưu thế lãnh đạo, đương kim thủ tướng giao cho ông ta sứ mạng "thành trừng" coi như đã hoàn thành.
Hiện giờ cách cục tỉnh tuy là thế chân vạc rất rõ ràng, nhưng Thai Duy Thanh và phái bản địa đều không đủ sánh ngang Cù Hạo Cẩm, nếu chẳng có sự tồn tại "dị loại" là Liễu Tuấn, đẩy Thôi Phúc Thành vào thưởng ủy tỉnh, chiếm ghế thị trưởng Tiềm Châu thì nói không chừng phái bản địa đã tan đàn xẻ nghé rồi.
Đương nhiên có lẽ Cù Hạo Cẩm cũng không muốn nhìn thấy cảnh đó, dù sao dù ở cấp tỉnh thì việc "độc quyền" cũng rất kiêng kỵ, tỉnh không phải là là hậu hoa viên của hệ phái nào, ví như ở tỉnh N ngoài Nghiêm Liễu hệ vẫn có những thanh âm khác tồn tại, nếu không khơi lên lòng thù địch chung của các hệ phái khác.
Lưu lại một số thế lực bất đồng chính là thủ đoạn của các chính trị gia hay dùng, cổ kim ngoại trừ số ít hôn quân tàn bạo thì những người nắm quyền khác đều thực hiện việc này.
Cù Hạo Cẩm lựa chọn triệu kiến Hàn Húc và Liễu Tuấn vào lúc này không thể không cẩn thận ứng phó, Hàn Húc lấy điện thoại ra gọi cho thư ký của Cù Hạo Cẩm:
- Ngô chủ nhiệm, tôi là Hàn Húc, Cù bí thư khi nào có thời gian?
Tiểu Ngô cách đó không lâu lên chức phó sở, không mang chức vụ phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, bình thường mà nói thư ký chuyên chức của bí thư tỉnh ủy chỉ cần không bị đổi ngồi giữa chừng đều có thể lên cấp phó sở, hoặc có trường hợp tư cách đặc biệt lão thành lên cấp chính sở.
Thư ký Tiểu Ngô lần này không mang chức phó chủ nhiệm là vì hai nguyên nhân, một là kinh nghiệm không đủ, mặc dù được Cù Hạo Cẩm tín nhiệm nhưng vẫn khó phục người khác. Thứ hai là Cù Hào Cẩm đang tinh giản biên chế, nên không tiện cho hắn chức này.
Nhưng với Tiểu Ngô mà nói bất kể có mang mấy cái danh hiệu xuông kia hay không không quan trọng, chức trách công tác của hắn vấn là thư ký riêng của Cù Hạo Cẩm, phụ trách ban thư ký thứ nhất, quyền lực và sức ảnh hưởng thực tế không thay đổi, thậm chí xưng hô vẫn cứ như thế.
Cho dù Cù Hạo Cẩm an bài như vậy, nhưng vì lễ tiết Hàn Húc vẫn gọi điện thoại trước, bí thư tỉnh ủy không phải rảnh rổi ngồi không đợi anh đến báo cáo.
- A, xin chào Hàn bí thư, xin đợi một chút tôi đi xin chỉ thị Cù bí thư.
Bất kể là ai, thăng quan tiến chức đều rất vui vẻ, không lâu sau Tiểu Ngô gọi điện lại:
- Hàn bí thư, Cù bí thư dặn 2h30 phút hôm nay sẽ có nửa tiếng rảnh rổi, mời Hàn bí thư và Liễu thị trưởng tới đúng giờ.
- Vâng, cám ơn Ngô chủ nhiệm.
Hàn Húc cúp điện thoại nói với Liễu Tuấn:
- Thị trưởng, 2h30 Cù bí thư có nửa tiếng hội kiến với chúng ta.
Liễu Tuấn xem đồng hồ nói:
- Còn một tiếng đồng hồ nữa, chúng ta cùng đi ăn trưa nhé.
Buổi sáng từ Tiềm Châu tới Ngọc Lan mất gần ba tiếng đồng hồ, tọa đàm với quần chúng đã hơn 10h, bất tri bất giác nói chuyện tới hơn 1h chiều, Liễu thị trưởng sớm đã thấy đói rồi.
- Được.
Hàn Húc mỉm cười đồng ý.
Thời gian eo hẹp, hai người liền ăn cơm ở một cửa hàng gần đó, giờ không phải là lúc thỏa mãn cái bụng.
Lúc ăn cơm Hàn Húc và Liễu Tuấn đều im lặng không nói một lời thậm chí một số lời khách sáo cần thiết cũng lược bớt, có thể nhìn ra Hàn Húc khá bát an vì cuộc triệu kiến này, dù hắn là thân tín của Cù Hạo Cẩm nhưng dù sao cũng đã gây ra chuyện lớn.
Cuộc họp thường ủy khẩn cấp hôm qua thực sự đã đem mâu thuẫn hai người công khai, hoặc ít nhất đã có khuynh hương công khai hóa. Trước kia dù ai cũng biết hai người không cùng đường nhưng ít nhất bề ngoài có thể lấp liếm cho qua.
Ở trường hợp công khai Liễu Tuấn khá quy củ, tối qua cũng thế, nhưng Yêu Hải Anh đưa ra lời chất vấn với Lang Khả Cúc làm mọi người đều để lòng.
Nếu như Yêu Hải Anh đoán Lang Khả Cúc có mưu đồ khác, vậy thì tiếp theo sẽ là cuộc chiến rồi, với tính cách của Liễu Tuấn tuyệt đối không chấp nhận cho người chơi sỏ. Bị người ta đâm một cái mà im lặng chịu đựng trừ khi có lý do cực kỳ bất đắc dĩ.
Ngược lại mà nói giả sử Hàn Húc thực sự đã hạ quyết tâm đối phó với Liễu Tuấn vậy thì phải nắm chắc vài phần, tuy hắn bị yếu thế ở Tiềm Châu, nhưng không có nghĩa là trí tuệ của hắn có vấn đề.
Năm ngoái cả Cù Hạo Cẩm cũng phải nhịn huống hồ là Hàn Húc.
Có lẽ tình huống năm nay đã khác.
Có người khác thì vì đoàn kết và ảnh hưởng, Liễu thị trưởng còn chú ý phối hợp. Hiện giờ còn mỗi y và Hàn Húc thì không cần làm công phu bề ngoài nữa, cái phải tới sẽ tới, cho dù là cuồng phong bạo vũ cũng chỉ có thể chính diện nghênh tiếp.