Trung tuần tháng 3 năm 2001, đại hội nhân dân toàn quốc mở hội nghị thẩm duyệt và phê chuẩn (cương lĩnh kế hoạch mười lăm năm phát triển xã hội và kinh tế quốc dân).
Kế hoach 15 áp dụng phương pháp kế hoạch hoàn toàn mới so với trước kia, một là thay đổi mục tiêu xuất khẩu trong quá khữ, từ thực tế cung cầu và cạnh tranh, phân tích dự toán tăng trưởng để xác định mục tiêu; hai là thay đổi thay đổi lối tư duy coi trọng hàng trong nước, xem nhẹ hàng nước ngoài, để kiêm cố cả hai thị trường trong nước và ngoài nước, vừa suy sét tới quan hệ cung cầu trong nước lại tính tới hiện trạng cung cầu quốc tế, thay đổi xu thế và hòa nhập hàng hóa trong nước; ba là thay đổi tư tưởng ôm đồm, phân rõ ra thị trường nào do xí nghiệp làm cái nào do chính phủ làm.
Bản (cương lĩnh kế hoạch 15) vừa phát ra, Liễu Tuấn liền nghiên cứu đọc kỹ càng.
Thực tế đại hội năm ngoài Hồng thủ tướng đã trình bày và giải thích rõ cương lĩnh kế hoạch 15 rồi, nội dung đã được Liễu Tuấn nghiên cứu qua.
Có điều sau khi chính thức được phê duyệt, y vẫn đọc lại từ đầu tới cuối một lượt.
- Thị trưởng, là tôi đây, thị trưởng có thời gian không? Mời qua chỗ tôi một chuyến.
Liễu Tuấn nhấc điện thoại lên gọi cho Lý Huệ.
Lý Huệ đang triệu kiến Trang Ích Khiêm, thảo luận những việc cần lào cho hội nghị nhân dân khóa 13 của Tiềm Châu, theo thông lệ hội nghị này tổ chức vào cuối tháng ba hàng năm, hiện giờ thời gian đã rất eo hẹp rồi.
Danh nghĩa hội nghị này phải do bên hội đồng nhân dân tiến hành, thực tế công tác cụ thể đa phần do chính phủ làm, sau khi Trương Vạn Vinh điều sang làm chủ nhiệm văn phòng thành ủy, vị trí trống để lại do Trang Ích Khiêm tạm thời kiêm nhiệm.
Các thường ủy đều hiểu sự an bài đặc biệt này của Liễu Tuấn, thường thì vị trí chủ nhiệm văn phòng chính phủ là thân tín của thị trưởng, Lý Huệ vừa mới tới , chưa quen các cán bộ Tiềm Châu, trong thời gian ngắn không có nhân tuyển thích hợp, Liễu Tuấn liền để trống vị trí này cho Lý Huệ an bài sau.
Bí thư vì thị trưởng suy tính chu đáo như thế, Lý Huệ trở thành đối tượng hâm mộ cho rất nhiều thị trưởng.
Trong lời đồn đại Liễu nha nội cứng rắn uy thế vô cùng, ai đụng vào y cũng không có kết cục tử tế. Nhưng sự thực chứng minh những lời đồn này có chỗ sai lầm, cộng sự của Liễu Tuấn kỳ thực có lợi nhiều hơn hại, ví dụ Hàn Húc, không chỉ thơm lây thành tích của Liễu nha nội, một năm qua làm bí thư một cách thoải mái rồi thăng quan một cấm. Rồi Lý Huệ chẳng những tới Tiềm Châu làm thị trưởng do Liễu Tuấn bỏ sức ra không ít, lại còn bảo vệ cho hắn hết sức.
Một cộng sự như thế có gì không tốt?
Chỉ cần anh không cố ý đối đầu với Liễu nha nội thì thật ra y rất dễ chung sống.
Xem ra tin đồn không đáng tin, phải nhìn vào sự thực.
Nhận được điện thoại của Liễu Tuấn, Lý Huệ lập tức kết thục cuộc nói chuyện với Trang Ích Khiêm, vội vàng chạy tới văn phòng bí thư.
Vốn Lý Huệ có ý mở hội nghị nhân dân vào tháng hai dương lịch, dù sao trên đầu hắn vẫn còn chữ "thị trưởng tạm quyền", sớm ngày bỏ đi hai chữ "tạm quyền", mời an lòng, nhưng Liễu Tuấn phủ quyết đề nghị này, nói là cứ tiến hành theo thông lệ thì tốt hơn.
Lý Huệ không biết Liễu Tuấn có dụng ý gì, không tiện hỏi nhiều, chỉ đồng ý.
Lúc này Liễu bí thư đột nhiên triệu kiến, không biết lại xảy ra việc quan trong gì, trong lòng hắn không khỏi có chút bất an.
Quan hệ giữa Liễu Tuấn và Lý Huệ biến hóa rất vi diệu, mới ban đầu, Liễu Tuấn và Đinh Ngọc Chu đối lập, Lý Huệ là thư ký của Cận Tú Thật, tất nhiên đặt Liễu Tuấn ở vị trí đối địch.
Nhưng Lý Huệ bình tĩnh phân tích thế cục đưa ra quyết định chính xác không đối đầu với Liễu Tuấn, còn thông qua Cận Hữu Vi, kiến lập quan hệ gần giống "bạn bè" với y.
Về sau chứng minh tầm mắt của Lý Huệ rất xa rộng, Cận Tú Thật tranh thủ tại chức thất bại, thế cục chính trị tỉnh sinh biến hóa lớn lao, Liễu Tuấn và Cận Tú Thật biến thành đồng minh, Lý Huệ tự nhiên thành bạn bè tín nhiệm nhất của Liễu Tuấn, tiếp đó Liễu Tuấn chỉnh hợp cán bộ Cận hệ và Hà hệ, Lý Huệ tiến thêm một bước thành thân tín của Liễu Tuấn.
Ưu điểm lớn nhất của Lý Huệ là nhận rõ tình thế, giữ đúng vị trí, giờ lông cánh của Liễu Tuấn đã dầy, liền hạ quyết tâm đi theo Liễu Tuấn, tự giác đặt mình ở vị trí cấp dưới.
Điều này làm Liễu Tuấn rất hài lòng.
Dù thế, Lý Huệ lại cảm thấy càng tới gần Liễu Tuấn, áp lực càng lớn, người này càng có khí chất lãnh tụ, làm người ta bất tri bất giác quên đi tuổi của y.
Liễu Tuấn gọi một cú điện thoại bình thường cũng khiến Lý Huệ rất khẩn trương.
- Bí thư.
Đi vào văn phòng Liễu Tuấn, Lý Huệ mỉm cười chào hỏi.
- Thị trưởng tới rồi, mời ngồi.
Liễu Tuấn không đứng dậy bắt tay Lý Huệ ra hiệu cho hắn ngồi xuống đối diện bàn làm việc.
Vu Hoài Tín đưa trà lên.
Liễu Tuấn sai bảo:
- Hoài Tín đưa cương lĩnh 15 cho thị trưởng một bản.
Vu Hoài Tín vội vàng đưa một bản cương lĩnh tới, Lý Huệ ngẩn người, hóa ra Liễu Tuấn gọi hắn tới là để thảo luận kế hoạch 15 năm.
- Thị trưởng có cái nhìn thế nào về cương lĩnh này?
Liễu Tuấn đi thẳng vào vấn đề.
May Lý Huệ rất hiểu tính cách của Liễu Tuấn, biết y coi trọng những thứ gì, vì thế năm ngoài kế hoạch 15 năm này ra đời đã nghiên cứu một chút, nên lúc này không hề bối rồi, trầm ngâm một chút, nói:
- Bí thư, tôi thấy cương lĩnh 15 này, coi trọng chiến lược tầm vĩ mô, chính sách càng thực tế, mục tiêu giảm bớt. Mức độ tăng trưởng kinh tế bình quân định ra tương đối thấp, phản ánh một tin tức quan trọng, tôi thấy trọng yếu nhất, là dùng khoa học kỹ thuật chấn hưng đất nước. Nguyên văn cương lĩnh đưa phát triển khoa học, giáo dục đặt ở vị trí hàng đầu. Bí thư, điều nà hoàn toàn phù hợp với việc coi trọng khoa học ký thuật bí thư đề xuất ra hai năm trước, bí thư đúng là nhìn ra trông rộng.
Lý Huệ biết Liễu Tuấn không thích nghe nịnh bợ nên rất có chừng mực.
Liễu Tuấn hơi cau mày lại:
- Khu Nam Than đúng là đưa vào rất nhiều xí nghiệp kỹ thuật cao, hiệu quả kinh tế không tệ.
- Đúng thế, lợi thuế khu Nam Than cung cấp chiếm gần một nửa tổng thu nhập tài chính thành phố.
Lý Huệ xen vào một câu, vừa là ninh bợ lại vừa làm cảm khái, trong hai năm Liễu Tuấn tạo ra cho Tiềm Châu một cái máy rút tiền tự động, thâm vào mấy hạng mục lớn như Cty Liêu Thị, kinh tế Tiềm Châu mấy nắm sau sẽ càng ngày càng nhanh, Lý Huệ lúc này tới làm thị trưởng Tiềm Châu, không phí chút sức lực nào hái được trái quả chín mọng.
- Nhưng giáo dục của chúng ta không theo kịp, đó là sài lầm, chỉ dựa vào đầu tư bên ngoài, thiếu khả năng tự lực, là thiếu sự phát triển về sau.
Liễu Tuấn mặt đầy vẻ lo âu, lập tức với giọng chắc nịch:
- Thị trưởng, chúng ta phải xây dựng trường đại học, một trưởng đại học tổng hợp. Đây phải coi là công tác trọng điểm trong năm nay của thành phố.
Lý Huệ lập tác tán đồng:
- Tôi hoàn toàn đồng ý, cá nhân tôi cho rằng Tiềm Châu chẳng những phải làm một trường đại học chất lượng cao, mà phải mở một số trường kỹ thuật và vi tính. Bồi dưỡng nhân tài tổng hợp, cũng phải bồi dưỡng công nhân kỹ thuật. Cao trung thấp phối hợp với nhau mới hình thành được mạng lưới nhân tài, trung tâm nghiên cứu của Cty Trào Lưu kia có thể lấy làm nòng cốt trường học, vi tính là thứ sẽ ngày càng quan trọng.
Liễu Tuấn gật đầu tán thưởng, hắn nói Lý Huệ có tầm nhìn đại cục trước mặt cha mình là không phải nói bừa.
- Bí thư, ngoài ra cương lĩnh 15 chỉ ra, kinh tế nước ta đã tới giới hạn không điều chỉnh không thể tiến bộ, nhưng trong điều chỉnh phải duy trì sự phát triển. Bí thư điều này có phải là chỉ vào đâu đó?
Lý Huệ thăm dò.
Liễu Tuấn biết ý Lý Huệ hỏi tới điều gì, khẽ gật đầu.
Lý Huệ khẽ thở phào, xem ra ổn định vĩ mô sắp bắt đầu rồi, Liễu Tuấn đưa hắn tới Tiềm Châu thực sự là có tầm nhìn, nghĩ tới đây Lý Huệ nhìn Liễu Tuấn đầy cảm kích.
Đang nói chuyện thì điện thoại vang lên, Lý Huệ hơi giật mình, vì đó là điện thoại bảo mật màu đỏ.
- A lô, tôi là Liễu Tuấn đây.
- Xin chào Liễu bí thư, tôi là thư ký Tiểu Đồng của bộ trưởng Hà Duyên An, vâng, đúng là tôi, Hà bộ trưởng mời Liễu bí thư 3h chiều ngày mai tới văn phòng nói chuyện với bộ trưởng