Hành trình định trước của Liễu Tuấn vì sự kiện ổn định vĩ mô phá hỏng, quỹ thanh niên giống cơ quan TW đoàn đặt ở phía đông thành, chỉ đi chừng 20 phút là tới.
Liễu bí thư vừa mới lên xe tới quỹ thanh niên thì điện thoại vang lên.
- Chào Thôi tỉnh trưởng.
Liễu Tuấn rất ôn hòa chào hỏi Thôi Phúc Thành.
Thôi Phúc Thành vội vàng nói:
- Liễu bí thư đã xem văn kiện kia chưa? Cái văn kiện ổn định vĩ mô ngành sắt thép đó.
- Ừm, vừa mới xem qua.
Liễu Tuấn cũng đã đoán trước Thôi Phúc thành gọi điện cho y về việc này, nên vẫn thong thả đáp.
Đầu kia điện thoại đột nhiên trở nên im ắng.
Liễu Tuấn rất hiểu vì sao.
Thôi Phúc Thành không phân quản mảng công nghiệp, mà là của Uông Thiếu Đông, nhưng quan hệ hai người không tầm thường, trước kia Hà Duyên An ở tỉnh A, tuy Uông Thiếu Đông không chọn phe rõ ràng, nhưng quan hệ ngả theo Hà Duyên An, được quy là cán bộ Hà hệ.
Hiện giờ nhà nước cuối cùng cũng tiến hành ổn định vĩ mô, không chỉ giáng một đòn vào Ngọc Lan, mà cả với tỉnh A. Một công trình đầu tư hơn 24 tỷ, đã đưa vào 18 tỷ, đột nhiên dừng lại, đối với kinh tế Ngọc Lan và một số cán bộ lãnh đạo mà nói là tai họa hủy diệt, Uông Thiếu Đông không thể trốn thoát khỏi trách nhiệm.
Theo Liễu Tuấn biết, số tiền đầu tư Cty Vĩ Phong đưa vào chỉ có 1,5 tỷ thôi, nhưng Lạc Vĩ Phong đã dốc cạn túi rồi, còn lại đều là vốn đầu tư thông qua đơn vị kiến thiết và đủ các thủ đoạn gom góp từ dân gian, con số cụ thể ra sao Liễu Tuấn không biết, nhưng bất kể thế nào nó cũng mang tới vấn đề xã hội cực lớn.
Theo như Liễu Tuấn biết 6 nghìn mẫu đất kia Cty Lạc Vĩ Phong có thể lấy được là do tiền bồi thường đầy đủ đúng theo quy định của nhà nước, làm các quần chúng có liên quan cũng rất hài lòng. Nhưng mấu chốt nằm ở chỗ, số tiền bồi thường này không trả bằng tiền thật cho người dân, mà thành cổ phần đầu tư vào Cty trách nhiệm hữu hạn Vĩ Phong, quần chúng chẳng qua chỉ được cầm một tờ giấy chứng nhận mà thôi.
Phải nói rằng đây là hành vi tự nguyện của quần chúng, không hề có chút cưỡng ép nào, nhưng quần chúng sở dĩ tự nguyện nhập cổ phần là do chính phủ Ngọc Lan và Cty Vi Phong ra sức tuyên truyền, miêu tả một tương lai tươi sáng cho quần chúng, còn hứa đóng góp một số cổ phần nhất định là có một chỉ tiêu công việc, đợi sau khi Cty Vĩ Phong chính thức đi vào hoạt động có thể tới đó đi làm.
Điều này với quần chúng mà nói là sự hấp dãn rất lớn, mặc dù 20 năm cải cách mở cửa, tình hình kinh tế quốc gia đã có biến đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng công ăn việc làm ổn định với đại bộ phận quần chúng mà nói vẫn vô cùng có sức hút, dù sao không ai ai cũng có thể làm ăn, ai ai cũng biết làm ăn. Cái thế giới này luôn chỉ số ít làm ông chủ, tuyệt đại đa số là người làm thuê.
Cty Vĩ Phong đầu tư khổng lồ như thế, có thể thấy một khi đi vào hoạt động sẽ có lợi nhuận không tệ, sắp thép mà lại.
Vì thế đại bộ phận quần chúng không lấy tiền bồi thường mà lấy giấy chứng nhận nhập cổ phần, thậm chí có một số gia đình có số thanh niên chờ việc làm nhiều còn đi vay mượn khắp nơi đầu tư vào Cty để kiếm lấy thêm một chỉ tiêu công việc.
Nhưng hiện giờ giấc mộng đẹp tan tành, tích góp vất vả cả đời đã trôi theo dòng nước, có thể thấy không bao lâu sau biết được tin tức người dân sẽ phẫn nộ đến thế nào.
Mà những đơn vị kiến thiết mang tiền tới đầu tư cũng tuyệt đối không chịu để yên.
Chính phủ Ngọc Lan thậm chí cả chính phủ tỉnh A đối diện với tình thế ngặt ngèo vô cùng.
- Liễu bí thư không còn cách nào cứu vãn nữa sao?
Trầm ngâm một chút, Thôi Phúc Thành thăm dò với giọng nói mang theo hi vọng rõ ràng.
Cú điện thoại này kỳ thực không phải do Thôi Phúc Thành muốn gọi, mà là Uông Thiếu Đông nhờ, lúc này Uông Thiếu Đông mặt xám như tro tàn, mồ hôi nhỏ ròng ròng ngồi trước mặt Thôi Phúc Thành, Uông phó tỉnh trưởng mặc kệ cả hình tượng đưa tay áo lên lau mồ hôi.
Uông phó tỉnh trưởng vừa mới nhìn thấy văn kiện này thức thì toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Phản ứng đầu tiên của ông ta là đi tìm Liễu Tuấn.
Bởi vì trước kia Liễu Tuấn kiên quyết ngăn chặn hạng mục này tiến vào Tiềm Châu, còn gây ra một vụ xôn xao lớn. Thành thực mà nói khi ấy Uông Thiếu Đông chẳng tán đồng, cho rằng Liễu nha nội chỉ lo bò trắng răng, thậm chí là vì muốn làm bẽ mặt Hàn Húc mà thôi.
Nhìn tình hình năm 1999 mà xét, vì cơn bão tài chính vừa đi qua, nên thị trường sắt thép trong nước cầu lớn hơn cung, vậy mà Liễu Tuấn lại "buông lời dọa dẫm", nói cái ổn định vĩ mô cái gì gì đó, cứ tưởng mình thành Gia Cát Lượng tái thế mất rồi.
Về sau Cty Vĩ Phong chuyển sang đầu tư ở Ngọc Lan càng làm kiên định phán đoán của đám người Uông Thiếu Đông, và lại Uông Quốc Chiêu cũng nổi danh giỏi kinh tế, tầm mắt chắc gì đã kém Liễu Tuấn. Giả sử hạng mục này ẩn chứa nguy hiểm cực lớn như Liễu Tuấn nói thì Uông Quốc Chiêu sao có thể chủ động liên hệ với Lạc Vĩ Phong.
Nhưng hiện giờ bất hạnh là bị Liễu Tuấn nói trúng.
Cho nên Uông Thiếu Đông lập tức nghĩ tới Liễu Tuấn, Liễu nha nội đã có tài "thầy bói" như vậy, hẳn khi đại nạn giáng xuống cũng có cách ứng phó?
Có điều Liễu Tuấn biết giao tình của mình và Liễu Tuấn không đủ, vấn đề trọng đại thế này, chết đến nơi mới ôm chân phật là không hiệu quả. Cho nên tới tìm ngay Thôi Phúc Thành. Quan trưởng tỉnh A đều biết quan hệ Thôi - Liễu không hề tầm thường, thậm chí có lời đồn Thôi Phúc Thành có thể tiến vào thường ủy tỉnh là do đích thân Liễu Tuấn xin với Hà Duyên An.
Đây không còn là quan hệ bạn bè thông thường nữa rồi.
Nên thông qua Thôi Phúc Thành cầu viện có tỉ lệ thành công lớn hơn nhiều.
Thôi Phúc Thành vốn không muốn gọi cú điện thoại này, vừa mới nhận được văn kiện, tình hình còn chưa rõ ràng đã vội vội vàng vàng gọi điện cho Liễu Tuấn, không khỏi tỏ ra quá thiếu trầm ổn. Dù thế nào mình cũng lớn hơn Liễu Tuấn 20 tuổi, còn từng là cấp trên mà. Nhưng Uông Thiếu Đông cầu khẩn, không thể không làm.
Uông Thiếu Đông nói cũng có lý, tình huống này đâu phải chỉ có tinh A mới có, văn kiện vừa hạ xuống chỉ sợ mọi người đều ngồi không yên trổ tài thần thông rồi, lúc này phải tranh thủ chủ động. Hơn nữa căn cứ vào kinh nghiệm trước kia luôn có cá lọt lưới, chỉ cần ra tay sớm, nói không chừng một sắt thép lớn kia của Ngọc Lan còn có hi vọng sinh tồn.
Lúc này cho dù có 1% hi vọng cũng phải nỗ lực 100%.
Nó quan hệ tới cái mũ ô sa của quá nhiều người.
Nói liên quan tới tính mạng cũng không quá.
Liễu Tuấn buông một tiếng thở dài.
Chuyện này luôn là một vết gợn trong lòng y, trước kia Cty Vĩ Phong tới Ngọc Lan, Liễu Tuấn trải qua đấu tranh tư tưởng, nếu biết chuyện này sẽ sinh ra hậu quả nghiêm trọng mà không đi ngăn cản thì không phù hợp với tính cách của Liễu Tuấn.
Uông Quốc Chiêu vì nguyên nhân phe phái đứng đối diện với Liễu Tuấn, nói hẹp hòi một chút, nhìn hắn bại vong là ý nguyện trong lòng Liễu Tuấn, hơn nữa lại chứng tực được tầm nhìn của Liễu Tuấn, nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng chuyện không chỉ liên quan tới Uông Quốc Chiêu mà còn tới hàng nghìn người dân Ngọc Lan, rất nhiều quần chúng sẽ bị táng gia bại sản, so sánh với cái gọi là đấu tranh chính trị thì đâu có là gì.
Nhưng cuối cùng Liễu Tuấn lựa chọn giữ im lặng.
Không phải do "chính trị" đấu tranh với "lương tri" giành được phần thắng, mà Liễu Tuấn biết rõ y không có cách nào ngăn cản chuyện này, dù sao y cũng chỉ có suy đoán của bản thân làm chứng cứ. Lấy nó đi can thiệp vào kiến thiết kinh tế Ngọc Lan là phạm húy, lại căn bản chẳng mang lại tác dụng tốt nào.
Uông Quốc Chiêu tuyệt đối không nghe lời y.
Cố đi ngăn cản chỉ mang tới mâu thuẫn không cần thiết mà cuối cùng lại chẳng thay đổi được gì.
Đương nhiên Liễu Tuấn cũng không phải là không làm gì, y thông qua hành động bảo đám Lưu Quang Hưng ngăn cản Cty Vĩ Phong lập hạng mục để khiến Uông Quốc Chiêu và cán bộ phụ trách ở Ngọc Lan cảnh giác, nhưng không có chút hiệu quả nào, không được phê duyệt, Ngọc Lan vẫn làm liều.
- Thôi tỉnh trưởng, tôi cũng chỉ vừa mới xem văn kiện, chưa rõ tình hình cụ thể lắm.
Liễu Tuấn uyển chuyển nói.
Đó không phải là thoái thác, chuyện đột ngột xảy ra y cũng không tùy tiện chỉ vẽ cho người ta được, hơn nữa y vừa xem xong văn kiện này là tức thì nghĩ tới việc thăng tiến của mình. Liễu bí thư điều khỏi tỉnh A, các bộ ủy ban quốc gia mới hạ văn kiện, rõ ràng không muốn y bị cuốn vào dòng xoáy. Từ đó cũng có thể nhìn ra được Cty Vĩ Phong chính là mục tiêu các cơ quan quốc gia hạ quyết tâm chỉnh đốn.
Cha y đã dùng phương thức khéo léo này để nhắc y đừng có lún vào vũng nước đục.
Thủ đoạn sắt đá của Hồng thủ tướng đã có không ít kẻ lĩnh giáo rồi.
- Vâng, tôi biết rồi.
Thôi Phúc Thành lần này không do dự nữa, khách khí cúp điện thoại.
- Thế nào rồi?
Uông Thiếu Đông vội vàng hỏi, mặt gần như dí sát vào mặt Thôi Phúc Thành.
Thôi Phúc Thành nghĩ một lúc rồi nói:
- Tình hình chưa rõ.
Uông Thiếu Đông tức thì tình thần phấn chấn.
- Có nghĩa là có hi vọng tranh thủ?
Thôi Phúc Thành thầm thở dài trong lòng, nhưng miệng lại nói:
- Bất kể thế nào, nên tranh thủ vẫn phải tranh thủ.
- Được! Tôi tới thủ đô ngay.