Không biết sự kiện "ghen tuông" ở CLB Quảng An có bị Hà Duyên An biết hay không, có điều tựa hồ như bà không biết, cười tủm tỉm nói chuyện với đám tiểu bối rất ôn hòa.
Cam Sương đích thân xuống bếp làm thức ăn.
Hà Mộng Doanh liếc về phía nhà bếp một cái, mỉm cười nói:
- Tiểu cô, tài nghệ của chú ngày càng tiến bộ rồi, cô thật có phúc ăn uống. Tiểu cô, rốt cuộc cô làm sao dụ chú xuống bếp được thế.
Cả đám tiểu bối vốn thấp tha thấp thỏm không thôi, hiện giờ thấy Hà bộ trưởng tựa hồ không biết gì, trong lòng yên chí lớn, Hà Mộng Doanh bắt đầu trở nên tùy tiện.
Hơn nữa cho dù có trời sập xuống cũng có Liễu Tuấn chống rồi, chuyện này chỉ cần có Liễu Tuấn tham dự vào, không liên quan lớn tới Hà đại tiểu thư nữa.
Hà Duyên An mỉm cười nói:
- Chuyện này dễ lắm, chỉ cần khơi lên hứng thú với nấu nướng của chú ấy là được rồi.
Cam Sương là phần tử tri thức kỹ thuật, thích đem học vấn ứng dụng vào tất cả mọi lĩnh vực ông thấy hứng thú, Hà Duyên An chỉ cần dẫn dắt hứng thú của chồng đặt vào việc nấu nướng là đại công cáo thành.
- Đối phó với người thế nào, phải dùng cách đó. Lời này của tiểu cô có thể nói là kinh điển.
Hà đại tiểu thư miệng như bôi mật, vội nịnh tiểu cổ một câu.
Hà Duyên An liếc cô một cái, tựa cười tự không nói:
- Mộng Doanh, trong lòng cháu tiểu cô là một người thích nghe nịnh phải không? Giống như hồi nhỏ cháu làm chuyện gì sai là chỉ cần tới chỗ tiểu cô nước mắt lưng tròng kể lể một phen, miệng ngọt ngào gọi mấy tiếng tiểu cô, là tiểu cô tự nhiên ra mặt nói đỡ cho cháu, chuyện lớn đến đâu cũng xong, phải không?
Hà đại tiểu thư cả kinh, hết sức nghi hoặc nhìn tiểu cô ngượng ngập nói:
- Tiểu cô, đó là chuyện lúc cháu còn nhỏ, cô vẫn nhớ thật rõ ràng.
Hà Duyên An cười:
- Trong đám chị em các cháu, chỉ có cháu và Thắng Lợi khi nhỏ nghịch ngợm phá phách nhất, cô đương nhiên là nhớ rồi.
Thấy Hà bộ trưởng tựa hồ như có ẩn ý gì đó, Hà Mộng Doanh và Hà Thắng Lợi len lén nhìn nhau một cái, đều thấy vẻ kinh hãi của nhau. Ngược lại Liễu bí thư ngồi yên thong dong uống trà hút thuốc, cực kỳ bình tĩnh.
May mà lúc này Cam Sương đã nấu nướng xong, cùng giúp việc đưa thức ăn lên bàn, nói với Liễu Tuấn:
- Liễu Tuấn này, uống chút rượu nhé? Rượu vang hay rượu trắng tùy cháu chọn đó, có điều nói trước là chú uống rượu bình thường thôi, không thể tiếp cháu uống cho thỏa thuê được.
Không đợi Liễu bí thư trả lời, Hà Mộng Doanh đã nhanh nhảu lên tiếng:
- Vậy thì chú là người Liễu bí thư thích nhất rồi, phàm là ai uống rượu bình thường, Liễu bí thư đều rất thích.
Cam Sương ngạc nhiên lắm:
- Không thể nào? Người làm bí thư lại không biết uống rượu?
Liễu Tuấn cười:
- Chú Cam, chú nói thế là thành kiến, chẳng lẽ làm bí thư nhất định phải giỏi uống rượu sao? Đây là sự hiểu lầm rất lớn với cán bộ đảng! Đả kích lớn đó.
Liễu bí thư vừa nói vừa liếc nhìn Hà bộ trưởng vẻ đầy thâm ý.
Theo cách lý luận của Cam Sương thì làm quan càng lớn càng giỏi uống rượu, vậy mọi người ở đây Hà Duyên An chức vụ cao nhất, há chẳng phải nói Hà bộ trưởng là cái "hũ chìm" lớn nhất.
Hà Duyên An cười khẽ:
- Liễu Tuấn, định khích bác ly gián hả? Chiêu này không ăn thua đâu.
Liễu bí thư liền cười ngượng mấy tiếng.
Hà Thắng Lợi nói:
- Rượu vang, uống rượu vang, rượu vang có tác dụng dưỡng sinh.
Cam Khả Tuệ thì giúp cha lấy chén bát cho mọi người.
Mọi người theo kiến nghị của Hà Thắng Lợi uống chút rượu vang, Liễu bí thư khẩu vị vẫn tốt như xưa, chén một hơi bốn bát lớn mới no. Sức ăn của một mình y gần bằng tất cả những người khác cộng lại.
Hà Duyên An nhìn Liễu Tuấn đầy hứng thú.
Liễu Tuấn cười hỏi:
- Có phải tiểu cô chê cháu ăn nhiều không?
Hà Duyên An mỉm cười:
- Không phải, cô chỉ có chút lấy làm lạ là, người mang tâm sự trong lòng, lại có thể ăn ngon đến thế, không thể không làm người ta bội phục.
Liễu bí thư thất kinh, không dám tiếp lời.
Hà Duyên An cũng không truy cứu sâu hơn.
Ăn cơm xong giúp việc thu dọn chén bát, Cam Khả Tuệ liền làm đứa con ngoan, vội pha trà cho mọi người.
- Mọi người trò chuyện nhé, chú còn có một phương trình, sắp giải xong rồi.
Cam Sương gần đây bận làm một đề tài, ăn cơm sau định chui vào "căn cứ", Cam Sương tính tình như thế nào Hà Mộng Doanh và Hà Thắng Lợi đều quá rõ rồi.
Hà Duyên lại nói:
- Lão Cam, giải phương trình không cần vội nhất thời, đám nhỏ hiếm khi tới chơi một lần, ông chậm một chút cũng được, ngồi xuống cùng nói chuyện đi.
Cam Sương ngạc nhiên nhìn vợ một cái, trước kia khách trong nhà tới đều do Hà Duyên An ra mặt tiếp đãi, rất ít khi yêu cầu ông ngồi tiếp. Hôm nay đúng là lạ kỳ rồi. Có điều Cam Sương cũng không hỏi nhiều, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Hà Duyên An, nhận lấy chén trà trong tay con trai, làm ra vẻ rửa tai lắng nghe.
Cảnh này làm đám tiểu bối đều nao nao trong lòng.
- Thắng Lợi, khoảng thời này đám trẻ các cháu thịnh hành hoạt động giải trí gì?
Hà Dyên An vẫn ôn hòa thong thả nói.
- Tiểu cô..
Hà Thắng Lợi tức thì kinh hãi, lắp ba lắp bắp không biết trả lời ra sao?
- Sao? Vấn đề này khó trả lời lắm à? Hay có gì không tiện nói với tiểu cô hả?
Hà Duyên An hỏi, bất tri bất giác nụ cười trên mặt đã không còn thấy đâu nữa.
Hà Mộng Doanh cắn môi, lấy dũng khi nói:
- Tiểu cô, có phải tiểu cô nghe thấy gì rồi?
Hà Duyên An hừ một tiếng:
- Con trai cô vì một đứa con gái ăn chơi bị người ta đánh, người làm mẹ không thể ngây thơ đến mức tin rằng vết thương trên mặt nó là do bản thân không may té ngã chứ?
Lời này vừa phát ra, Hà Mộng Doanh, Hà Thắng Lợi, Cam Khả Tuệ thất kinh nhìn nhau, xấu hổ vô cùng. Chỉ có Liễu bí thư vẫn còn chấn tĩnh, có điều khóe miệng cũng hiện lên nụ cười khổ.
Cam Sương thì không hiểu chuyện ra làm sao, nghe thế khiếp sợ vô cùng, cẩn thận nhìn kỹ con trai, mày nhíu chặt lại với nhau.
- Khả Tuệ, mẹ và ba con để con ở Tây Bắc rèn luyện, cứ dăm bữa nửa tháng con lại chạy vệ thủ đo nói là nhớ ba mẹ. Tốt, mẹ và ba con rất vui mừng, nuôi được một đứa con trai có hiếu. Ha ha ha, thì ra ý con chẳng phải là thế. Giỏi rồi, biết tới hộp đêm tán gái còn đánh nhau với người ta, đánh không nổi gọi bộ đội đặc chủng mang súng thật đạn thật đập phá nhà người ta, oai phong quá. Nhà họ Cam chúng ta có một Cao nha nội rồi.
Hà Duyên An càng nói càng tức giận, khuôn mặt trắng muốn ửng đỏ, tay vỗ mạnh lên bàn.
Cái vỗ này không vang lắn, nhưng làm đám tiểu bối sợ giật bắn mình, bất giác ưỡn thẳng lưng lên, Cam Khả Tuệ đứng dậy, cúi đầu xuống mặt đầy hổ thẹn, không dám nhìn cha mẹ.
Không khí trong phòng khách tức thì trở nên căng thẳng.
Hà Thắng Lợi trán nhỏ mồ hôi ròng ròng.
Sau khi Cam Khả Tuệ về tới thủ đô, đại bộ phận thời gian là chơi bời cùng hắn, Hà Thắng Lợi cũng rất yêu quý cậu em họ nhỏ tuổi này. Cam Khả Tuệ chỉ cần tìm tới hắn, Hà đại tiểu gia không nói nhiều đưa hắn đi ăn uống chơi bời, thứ gì mới mẻ là chơi thứ đó. Đám nha nội hoàn khố kia là do Hà Thắng Lợi giới thiệu cho Cam Khả Tuệ.
Đoán chừng chuyện này tiểu cô dù không rõ như lòng bàn tay cũng phải biết bảy tám phần.
Tên đầu sỏ chính là hắn rồi.
Thấy Hà Duyên An luôn nhẹ nhàng lịch sự nổi nóng, tất cả đều không dám lên tiếng. Liễu bí thư thầm thở dài, y không thể không ra mặt rồi.
- Tiểu cô, kỳ thực chuyện này không trách Khả Tệ được, người trẻ tuổi tích cách kích động một chút là bình thường.
Liễu bí thư quan sát sắc mặt Hà bộ trưởng, cẩn thận nói.
- Được, không trách nó, ta trách cháu.
Hà Duyên An đem lửa giận chuyển hướng sang Liễu bí thư.
Liễu bí thư giật mình, sao lại trách mình chứ?
- Liễu Tuấn, cháu thân là cán bộ lãnh đạo cấp cao của Đảng, sao lại không có nguyên tắc như thế? Cháu biết chuyện ngu xuẩn này còn chạy tới hiện trường, ta hỏi cháu vì sao không thông báo cho các đồng chí ở cơ quan công an bắt hết đám này lại? Lại còn tới đó làm hòa giải! Tính nguyên tắc của cháu đi đâu rồi? Cháu lo lắng cái gì? Chẳng lẽ sợ Hà Duyên An ta sẽ bênh vực con trai mình? Bênh vực tên Cao nha nội thời đại mới này à?
Hà Duyên An nổi giận thật rồi, không hỏi nguồn cơn sợ việc, mắng đồng chí Liễu Tuấn xa xả.
Nếu là cán bộ cấp cao khác, dù tuổi có trẻ hơn, Hà Duyên An cũng quyết không như thế.
Nhưng bà luôn coi Liễu Tuấn như con cháu trong nhà, không hề nể nan chút nào, quát mắng y một phen.
Hà Duyên An vốn hết sức bất an, thấy Liễu bí thư bị Hà bộ trưởng mắng cho chỉ biết vâng dạ, trông rất là thú vị, không kìm được phì cười ra tiếng, tức khì phá hết không khí căng thẳng trong phòng khách.
- Mộng Doanh, cháu còn cười được à? Ta hỏi cháu, đám bộ đội đặc chủng là do cháu gọi tới phải không? Cháu làm chị cả kiểu gì thế? Biết rõ Khả Tuệ làm sai còn chống lưng cho nó, chiều nó như thế có lợi gì? Nhà họ Cam tuyệt không muốn nuôi một đứa hoàn khố.
Hà Duyên An lập tức tóm lấy Hà đại tiểu thư cũng mắng cho tối tăm mặt mũi.
Hà bộ trưởng tức giận như thế cũng là hợp lý, Cam Khả Tuệ là con trai duy nhất của vợ chồng bà, học tập và đạo đức đều ưu té, vợ chồng Hà Duyên An vui mừng, hi vọng hắn sau khi học thành tài, kế thừa y bát của mình, thành tài rường cột, cho nên mới đưa hắn tới vùng Tây Bắc khổ cực để rèn luyện, hiện giờ lại thành một tên hoàn khổ, bảo sao Hà bộ trưởng không tức giận.
Đám tiểu bối đều bị mắng, ai ai cũng có phần, coi như công bằng rồi.
*** Cao nha nội thi thoảng được biểu dương, không phải Cao Nhị nhé, mà là thần tượng của đám nha nội toàn thế giới, con nuôi Cao thái úy Cao cầu, vợ Lâm Xung cũng dám bụp.