Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1340: "Công việc đầu tiên."




Buổi tối, Liễu Tuấn xuất hiện ở biệt thự của Đinh Ngọc Chu.
Y dặn Chung Vĩnh Minh và Cận Hữu Vi không đem tin tức y đã tới tỉnh A truyền ra ngoài, tạm thời Liễu Tuấn không muốn chìm vào trong việc xã giao.
Đinh Ngọc Chu hơi bất ngờ vì Liễu Tuấn đột nhiên viếng thăm.
- Liễu tỉnh trưởng hôm nay đã tới rồi sao?
Đinh Ngọc Chu vốn một mình ở trong thư phong yên tĩnh suy nghĩ, nghe con trai Đinh Nguyên Ưng thông báo, vội vàng đi ra khách khí bắt tay Liễu Tuấn.
Đinh Nguyên Ưng cả kinh.
Liễu tỉnh trưởng?
Đây là lần thứ hai hắn gặp mặt Liễu Tuấn, lần đầu là năm sáu năm trước, khi đó Liễu Tuấn chỉ là bí thư khu Trường Hà, mấy năm qua đi đã thành tỉnh trưởng rồi?
Đinh Nguyên Ưng là giang viên trưởng đại học công nghiệp Ngọc Lan, hai năm trước thành phó giáo sư, được coi là phần tử trí thức thuần túy, tuy cha ở vị trí cao, nhưng y lại không hứng thú với chính trị, nên không biết Liễu Tuấn được bổ nhiệm làm phó tỉnh trưởng tỉnh A.
Hắn chỉ biết vì chuyện Cty Vĩ Phong, cha hắn nửa năm qua tâm tình không tốt, ăn ngủ không tốt, chỉ nửa năm thôi như già đi mấy tuổi, nếp nhăn trên mặt ngày càng rõ ràng.
Chuyện thế này Đinh Nguyên Ưng không giúp gì được, điều duy nhất có thể làm là mang vợ con chuyển về nhà ở cùng cha để làm tròn đạo hiếu của phận con. Đinh Ngọc Chu không phản đối, ông ta rất hài lòng về Đinh Nguyên Ưng, làm quan hay không không sao, chỉ cần thành đạt là được.
Ấn tượng của Đinh Nguyên Ưng với Liễu Tuấn không tốt, hình như nhiều năm trước chính người này làm cho cha mình vất vả, hôm nay Liễu Tuấn lại tới thăm, làm hắn rất bất ngờ, đương nhiên lễ tiết tất yếu vẫn phải chú trọng.
Nhưng thấy vẻ mặt của phụ thân, Đinh Nguyên Ưng lại thầm ngạc nhiên, tựa hồ ông rất vui mừng, xem ra mình không làm chính trị là đúng, chuyện chính trị rất phức tạp, hoàn toàn nằm ngoài phạm trù Đinh Nguyên Ưng có thể lý giải.
- Tôi tới buổi sáng, đến khu Hoa Lâm xem xét một chút.
Liễu Tuấn nói qua hành tung của mình.
- Được, được, mời ngồi.
Liễu Tuấn vừa tới đã đến khu Hoa Lâm, Đinh Ngọc Chu không ngạc nhiên chút nào, đó vốn là phong cách của Liễu Tuấn, liền tươi cười mời Liễu Tuấn ngồi.
Đinh Nguyên Ưng ở bên cạnh sửa soạn dụng cụ pha trà, Đinh Ngọc Chu chẳng thấy trà đạo ngon hơn trà pha bình thường, nhưng ông ta thích hình thức này, khi có tâm sự, ngồi xuống chậm rãi pha trà, vừa nghĩ chuyện, là một phương thức tiêu khiển không tệ?
- Sao, có cảm xúc gì?
Đinh Ngọc Chu đưa cho Liễu Tuấn một điếu thuốc, cười hỏi.
- Cán bộ phụ trách khu Hoa Lâm tên là Vương Lương Húc?
Liễu Tuấn hỏi lại.
Đinh Ngọc Chu gật đầu:
- Đúng là Vương Lương Húc, bí thư khu Hoa Lâm.
Liễu Tuấn cươi fnói:
- Vương Lương Húc không tệ.
Đinh Ngọc Chu ngạc nhiên:
- Liễu tỉnh trưởng gặp hắn rồi.
- Gặp thì chưa, nhưng công trường thi công được bảo vệ không tệ, tình hình tốt hơn trong dự liệu của tôi, có thể thấy Vương Lương Húc là người rất có trách nhiệm.
Khi mới bắt đầu ổn định vĩ mô, Ngọc Lan loạn hết cả lên, khu Hoa Lâm càng đứng đầu ngọn sóng dữ, quốc vụ viện hai lần phái tổ đốc sát xuống điều tra tình hình, áp lực trên vai Vương Lương Húc không nhỏ hơn Uông Quốc Chiêu, trong tình hình đó, hắn còn có thể chống chọi lại với áp lực bảo vệ cho công trường, không bị cướp phá quy vô lớn, cả trách nhiệm lẫn năng lực đều không tệ.
Đinh Ngọc Chu cười:
- Vương Lương Húc là cán bộ Uông Quốc Chiêu rất coi trọng, trước kia làm huyện trưởng ở Ngô Tây, năng lực không tệ, nhân phẩm cũng được.
Liễu Tuấn vừa gặp mặt ông ta đã nói tới Vương Lúc Húc làm Đinh Ngọc Chu có chút cảm khái, tầm nhìn của Tiểu Liễu ngày càng hơn người rồi, chuyện mà kẻ khác đều cho rằng quan trọng nhất với y lại thành bình thường, y chú tâm tới năng lực và tinh thần trách nhiệm cán bộ hơn.
Liễu Tuấn gật gù:
- Được Uông thị trưởng coi trọng, quả nhiên là rất giỏi.
Điều này Đinh Ngọc Chu cũng tán đồng.
Ông ta không thích Uông Quốc Chiêu, có thể nói là không thích chút nào, Uông Quốc Chiêu "âm khí" quá nặng, nhưng không đại biểu hắn không có năng lực. Uông Quốc Chiêu rất chú trọng bồi dưỡng cán bộ, hắn có thể đững vững chân ở Ngọc Lan, quan trọng nhất là có một đám cấp dưới rất đắc lực.
Lần này cũng chỉ vì nóng vội lập công mà xảy ra sơ xuất lớn.
Đinh Ngọc Chu nhìn người phân biệt rõ ràng, ghét thì ghét, nhưng không vì thế mà coi đối phương hoàn toàn không ra gì.
Hai bên trầm mặc hút thuốc.
Chỉ có tiếng va chạm khe khẽ khi Đinh Nguyên Ưng pha trà, Đinh Nguyên Ưng làm gì cũng rất chú tâm, không để ý tới cuộc nói chuyện của hai người.
Liễu Tuấn biết Đinh Ngọc Chu kỳ thực rất muốn biết cách ứng phó của y, nhưng ngại tôn nghiêm, nên không tiện lên tiếng hỏi.
- Đinh bí thư, hiện giờ có mấy chuyện cần phải làm trước, thứ nhất, yêu cầu lên tòa án tuyên bố Cty Vĩ Phong phá sản, đi vào trình tự thanh lý, đây là việc phải làm, nếu không công tác tiếp theo của chúng ta không dễ triển khai.
Liễu Tuấn không làm ra vẻ, rít hai hơi thuốc rồi chậm rãi nói.
Đinh Ngọc Chu hơi giật mình, nửa năm qua mọi người bị công ty Vĩ Phong làm cho khốn đốn, đều tiên là nghĩ cách cứu vãn, giờ thấy chuyện cơ bản đã tuyệt vọng thì nghĩ cách làm sao để tránh tai họa, hoàn toàn không ai nghĩ tới chuyện này từ mặt pháp luật, dù sao Lạc Vĩ Phong đã xong đời, mang nợ lớn, nên không ai chú ý tới việc này nữa.
Còn chuyện đầu tiên Liễu Tuấn lại cân nhắc tới vấn đề pháp luật.
Nghĩ ra cũng hợp lý, hiện giờ đại biểu pháp nhân của Cty Vĩ Phong vẫn là Lạc Vĩ Phong, bất kể muốn xử lý đống sắp thép này ra sao cũng phải nhận lấy quyền sở hữu, nếu không là vi phạm pháp luật.
- Được, ngày mai tôi sẽ bảo người đi làm.
Đinh Ngọc Chu gật đầu.
Dù sao tỉnh ủy tạm thời chưa xác minh việc Liễu Tuấn làm thị trưởng Ngọc Lan, một số chuyện không tiện ra lệnh, Liễu Tuấn ngày đầu tiên trở về đã tới gặp Đinh Ngọc Chu, ý hướng hợp tác vô cùng rõ ràng, Đinh Ngọc Chu cũng phải toàn lực phối hợp.
Áp lực đống sắt thép này gây ra cho ông ta quá lớn, Đinh Ngọc Chu nghe nói Cù Hạo Cẩm đích thân tới thủ đô đề xuất với trung tổ bộ cho Liễu Tuấn về tỉnh A, vừa kinh ngạc vừa phấn chấn.
Nếu như hai chọn một, Đinh Ngọc Chu đương nhiên muốn hợp tác với Liễu Tuấn hơn là với Cao Trường Hoành, vì ông ta không quen biết gì hắn, hơn nữa Cao Trường Hoành nếu làm thị trưởng, nhất định sẽ đứng cùng phe với Thai Duy Thanh, cho dù xử lý xong đông hỗn loạn này, cuộc sống về sau của Đinh Ngọc Chu cũng chẳng tốt đẹp gì.
Ông ta đã từng thua thiệt lớn dưới tay Liễu Tuấn, nên kiêng kỵ sâu sắc, Cao Trường Hoành thanh danh không thua kém gì Liễu Tuấn, hẳn thủ đoạn hẳn cũng không chênh lệch với Liễu Tuấn là bao.
Liễu Tuấn hiện giờ đã kết thành đồng minh với ông ta, hơn nữa thế cục chính trị ở tỉnh A không thay đổi chút nào, cơ sở kết minh giữa hai bên càng không gì phá vỡ nổi, không lo bị Liễu Tuấn chèn ép.
Đinh Ngọc Chu tuổi tác đã tới gần giới hạn, thăng quan là khỏi cần nghĩ tới, nguyện vọng lớn nhất của ông ta là ử lý xong việc của Cty Vĩ Phong, vượt qua khó khăn này, ngồi thêm ở vị trí bí thư thành ủy thêm một năm, vinh quang lui về tuyến hai, không thể vấp ngã ở trạm cuối được.
Lúc này Đinh Nguyên Ưng đã pha trà xong, nhẹ nhàng đặt một chén trà vàng trước mặt Liễu Tuấn, mỉm cười nói:
- Liễu bí thư, mời uống trà.
- Cám ơn anh.
Liễu Tuấn vội khom người cám ơn, đối với phần tử trí thư, Liễu Tuấn luôn rất tôn trọng.
- Việc thứ hai là thông báo cho tất cả quần chúng đầu tư, mời bọn họ tiến cử đại biểu, đợi tôi chính thức nhậm chức, sẽ gặp mặt nói chuyện với bọn họ về ý kiến xử lý của chính phủ về Cty Vĩ Phong, một bộ phận những người này, là nhân tố bất ổn định hiện nay.
Đinh Ngọc Chu giật mìnhh.
Ông ta không hoài nghi gì năng lực của Liễu Tuấn, nếu như tỉnh A chỉ có một người có thể xử lý việc này, thì trong lòng Đinh Ngọc Chu người đó là Liễu Tuấn. Nhưng vừa nhậm chức lập tửc triệu kiến đại biểu quần chúng nằm ngoài dự liệu của ông ta, đây không phải là chuyện dùng lời nói là có thể trấn an được, quần chúng nhất định phải thấy thực tế.
Liên quan tới 2 tỷ tiền đầu tư, hơn vạn hộ quần chúng, chẳng lẽ Liễu Tuấn đã có biện pháp ứng phó ổn thỏa.
Thế thì quá thần kỳ.
Đinh Ngọc Chu lo lắng hiện cả lên mặt, nhìn Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn gật đầu, ánh mắt rất tự tin.
- Được, tôi lập tức bảo người đi làm.
Đinh Ngọc Chu thở phào.
Thấy cha luôn tâm sự trùng trùng đột nhiên lộ ra vẻ thư thái, Đinh Nguyên Ưng rất vui, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn trử nên hết sức thiện chí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.