Uông Thiếu Đông đương nhiên sẽ không có ý kiến.
Theo phân công của Thai Duy Thanh, công tác quốc xĩ do Liễu Tuấn kiêm quản, thì phó tỉnh trưởng quản lý công nghiệp ông ta còn lại cái gì? Quản lý xí nghiệp nông thôn à? Nhưng xí nghiệp nông thôn có đơn vị chính quản rồi, Uông Thiếu Đông chỉ có thể định ra kế hoạch thôi.
Vấn đề không chỉ thế, quan trọng là Uông Thiếu Đông giờ không còn tư cách nói điều kiện nữa, ông ta đang bận rộn viết thư kiểm điểm. Dù tỉnh ủy cuối cùng xử lý cán bộ ra sao, ông ta cũng không thể chạy thoát, kiểm điểm bằng văn bản là chắc chắn phải làm, xử lý về sau ra sao, chỉ có trời mới biết.
Sự thực chứng minh, anh làm việc có vấn đề mà, giao quốc xĩ cho anh quản lý là không yên tâm được.
Liễu Tuấn mà nhận lời Thai Duy Thanh, thì Uông Thiếu Đông thành phó tỉnh trưởng "uống trà".
Hiện giờ Liễu Tuấn chỉ nhận lấy quyền quản lý quốc sĩ ở Ngọc Lan, mặc dù Uông Thiếu Đông vẫn mất mặt, nhưng so với kết quả uống trà thì tốt hơn cả trăm lần rồi. Năm sau đổi khóa sẽ khác, trên sĩ đồ không thể mãi mãi thuận đường xuôi gió, chỉ cần vượt qua hơn một năm nữa là sẽ tốt tồi.
Buổi chiều Liễu Tuấn tham gia lễ hoan nghênh do chính phủ tỉnh tổ chức.
Thai Duy Thanh phát biểu những lời phấn chấn, nhiệt liệt chào mừng Liễu tỉnh trưởng tới tỉnh A công tác, dùng vô số lời hay ý đẹp ca ngợi Liễu tỉnh trưởng, làm mọi người thầm ngạc nhiên không thôi, chẳng phải trước kia Thai tỉnh trưởng không ưa gì Liễu tỉnh trưởng sao? Chỉ có thể nói Thai tỉnh trưởng tấm lòng bao la mà thôi.
Liễu Tuấn cũng phát biểu ngắn gọn hoàn toàn dựa theo quy củ quan trường, rất khách khí, rất khiêm tốn.
Chức vụ thực sự của y ở Ngọc Lan, phó tỉnh trưởng chỉ là cái danh xuông mà thôi, không cần phải nói nhiều, trừ phân quản quốc xĩ ở Ngọc Lan, công tác khác ở chính phủ tỉnh không xen vào được.
Khi xác định Liễu Tuấn về Ngọc Lan làm việc, trung tổ bộ và tỉnh ủy tỉnh A khá tốn công suy nghĩ chức vụ của y, giả sử Cao Trường Hoành làm thị trưởng Ngọc Lan không phải đau đầu, Cao Trường Hoành đãi ngộ cấp chính sở, điều tới Ngọc Lan làm thị trưởng, suy tính tới trọng trách nặng nề, cấp bậc tất nhiên phải điều chỉnh, nhưng chỉ cần cho hưởng thụ đãi ngộ cấp phó bộ là đủ.
Chiêu này không dùng lên đầu Liễu Tuấn được.
Liễu Tuấn đã là cán bộ phó bộ chính thức, từng làm bí thư Tiềm Châu, cấp bậc hành chính ngang với Ngọc Lan, cho nên về Ngọc Lan làm mỗi thị trưởng là không ổn rồi.
Người ta vốn không muốn về, Cù Hạo Cẩm nhất định muốn người ta về, còn ném cho một đống rắc rồi lớn, mà chức vụ lại còn giám xuống, thực sự là không chấp nhận được.
Cho nên mới có chức vụ cổ quái như thế, phó tỉnh trưởng tỉnh A kiêm thị trưởng tạm quyền Ngọc Lan.
Sau lễ hoan nghênh, chủ nhiệm văn phòng chính phủ tỉnh Hồ Hảo Học tới tìm Liễu Tuấn ngay, đích thân dẫn y tới văn phòng làm việc được bố trí sẵn, ai cũng biết cương vị công tác của Liễu Tuấn ở Ngọc Lan, nhưng văn kiện tỉnh ủy chưa gửi xuống, Liễu Tuấn còn phải ở chính phủ tỉnh vài ngày, thế nào cũng không thể để phó tỉnh trưởng không có văn phòng làm việc phải không?
Hồ Hảo Học trước kia là phó sở trưởng sở tài chính, khi Thai Duy Thanh mới tới nhậm chức liền chạy theo ngay, phối hợp với Thai Duy Thanh diễn trò xuất sắc, làm Thai Duy Thanh Thuận lợi nắm quyền chủ đạo ở Sở tài chính.
Thai Duy Thanh tán thưởng kỹ năng diễn xuất của hắn, cho nên đề bạt làm phó thư ký trưởng, ba năm trước, khi thay bí thư Tiềm Châu, bị Cận Hữu Vi chơi một vố, ném hắn ra gây sự với Cù Hạo Cẩm, kết quả trong họa được phúc lên tới chủ nhiệm văn phòng chính phủ, chức vụ thực quyền béo bở rơi vào tay.
Liễu Tuấn chẳng có ấn tượng gì với hắn, xấu tốt đều không có.
Nhưng từ miệng Lăng Nhã, y được nghe nói tới hắn vài lần, cô nói Hồ Hảo Học là người hết sức thức thời, rất hiểu tiến thoái, như lần này Hồ Hạo Học dẫn Liễu Tuấn tới văn phòng , nói vài câu khách khí, thấy Liễu Tuấn không dặn dò gì khác liền mỉm cười cáo từ.
Hồ Hảo Học rời đi không lâu, Kha Khải Phàm đang bận rộn chỉnh đốn một số hồ sơ văn kiện trong văn phòng thì một mỹ nhân mặc bộ váy công sở màu vàng, tóc xõa ngang vai, mặt như tranh vẽ, mỉm cười đi vào.
Kha Khải Phạm vội đứng lên chào hỏi.
Mỹ nhân này nhìn chưa tới 30, cực kỳ trẻ trung, nhưng có thể thản nhiên xuất hiện ở văn phòng phó tỉnh trưởng, tuyệt đối thân phận không tầm thường.
- Xin chào, đồng chí Kha Khải Phàm phải không? Tôi là Lăng Nhã, phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ tỉnh.
Lăng Nhã chủ động đưa bàn tay non mềm ra với Kha Khải Phàm.
Kha Khải Phàm giật mình.
Biết Liễu Tuấn sắp tới tỉnh A làm phó tỉnh trưởng, Kha Khải Phàm liền tìm hiểu cơ cấu nhân sự tỉnh A, nhất là văn phòng chính phủ tỉnh và Ngọc Lan, trong đó Lăng Nhã là một trong số trọng điểm nghiên cứu.
Với Kha Khải Phàm, Lăng Nhã đúng là một câu đố.
Cháu dâu của khai quốc công thần, nhưng lại ly dị chồng, trong mắt người thường là điều không sao hiểu nổi, Trương lão đã qua đời, nhà họ Trương không còn uy danh xưa, nhưng hổ chết uy vấn còn, nhà họ Trương vẫn là thế gia hiển hách, gia đình như thế không biết bao nhiêu người tranh nhau vào, Lăng Nhã lại ly hôn.
Từ văn phòng Hồng thủ tướng tới làm thư ký cho Hà Duyên An làm người ta rất ngạc nhiên, có điều dù sao vẫn hiểu được. Nhưng Hà Duyên An tới trung tổ bộ, Lăng Nhã kiên trì ở lại tỉnh A, làm người ta chẳng hiểu ra làm sao.
Cô gái này hình như chuyên môn đi làm khó cho tiền đồ của mình.
Người ta thì ra sức hướng lên cao, cô thì liều mạng đi xuống dưới, thật khó hiểu.
Nhưng hiện giờ Kha Khải Phàm giật mình chẳng hề liên quan tới những cái đó, mà bị vẻ trẻ trung xinh đẹp của Lăng Nhã đánh bại. Kha Khải Phàm vào thể chế nhiều năm, không ngờ trên quan trường lại có cô gái xinh đẹp gợi cảm mê người lại đường đường là cấp phó sở phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ tỉnh.
Thấy Kha Khải Phàm có chút thất thần, Lăng Nhã nhoẻn miệng cười.
Những chàng trai trẻ lần đầu gặp cô đều như thế, chỉ trừ người kia.
- Kha thư ký, tôi tới nghe chỉ thị của Liễu tỉnh trưởng, trong thời gian Liễu tỉnh trưởng công tác ở chính phủ tỉnh, do tôi phụ trách trực tiếp.
Lăng Nhã rất nhã nhặn nói rõ mục đích chuyến viếng thăm của mình.
- A.. Chào, chào Lăng chủ nhiệm.
Kha Khải Phàm như vừa tỉnh mộng, vội vàng nắm bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn của Lăng Nhã, nhưng chỉ dám chạm một cái rồi vội buông ra:
- Mời Lăng chủ nhiệm đợi một chút, tôi đi xin chỉ thị của Liễu tỉnh trưởng.
- Được, làm phiền Kha thư ký.
Lăng Nhã mỉm cười đứng đợi.
Kha Khải Phàm thầm than, nữ nhân xuất chúng có khác, chỉ đứng một chỗ thôi cũng làm người ta điên đảo.
- Tỉnh trưởng, đồng chí Lăng Nhã của văn phòng chính phủ muốn gặp tỉnh trưởng.
Kha Khải Phàm cung kính nói.
Liễu Tuấn cười.
Đồng chí Lăng Nhã tới nhanh thật, chẳng lẽ mấy ngày qua còn "chưa no"?
- Mời đồng chí ấy vào.
- Vâng.
Kha Khải Phàm lui ra mời đồng chí Lăng Nhã vào.
- Chào Liễu tinh trưởng, căn cứ vào an bài của đồng chí Hồ Hảo Học, khi tỉnh trưởng làm việc ở chính phủ tỉnh, do tôi trực tiếp phục trách, xin hỏi Liễu tỉnh trưởng có gì sai bảo?
Lăng Nhã tha thướt đi tới trước bàn làm việc đứng lại cách vài bước, mỉm cười nói với vẻ hoàn toàn công việc.
- Ngồi đi.
Liễu Tuấn chỉ vào ghế đối diện bàn làm việc.
- Cám ơn Liễu tỉnh trưởng.
Lăng Nhã yểu điệu ngồi xuống, phong thái mê người.
Kha Khải Phàm đưa trà lên.
Liễu Tuấn phất tay, Kha Phải Phàm vội lui ra ngoài.
- Lăng chủ nhiệm, cô cố ý phải không? Hay là đầu óc Hồ Hảo Học có vấn đề rồi?
Kha Khải Phàm vừa ra ngoài, Liễu tỉnh trưởng liền nghiêm mặt lại, rất không vừa lòng khiển trách.
- Liễu tỉnh trưởng hà cớ gì nổi giận? Xin thứ cho tiểu nữ không hiểu.
Lăng Nhã cố làm ra vẻ ngạc nhiên, hàn mi liễu nhướng lên.
- Đưa một vưu vật gợi cảm thế này tới trước mặt tôi, cả ngày đong đưa qua lại, Liễu tỉnh trưởng còn làm việc nổi không? Hai tay này còn rảnh làm việc khác được không?
Liễu tỉnh trưởng giơ hai bàn tay lớn ra.
Lăng Nhã cả kinh, không trấn tĩnh được nữa, rụt người lại, la hoảng:
- Này, anh đừng làm bừa, đây là tòa nhà chính phủ.
Lăng chủ nhiệm kinh hãi là có lý do.
Liễu tỉnh tinh anh minh trí tuệ, năng lực siêu phàm chỉ có điều không hay là quá háo sắc, hơn nữa còn thích làm bừa. Lăng chủ nhiệm thực sự sợ y sẽ làm bừa trong văn phòng, mặc dù hai ngày qua cô "hầu hạ" y thỏa mãn rồi nhưng người này tinh lực tràn trề, khó nói được.
- Tòa nhà chính phủ thì sao?
Liễu tỉnh trưởng nói rồi đứng dậy.
- Em.. Em pha trà cho anh.
Lăng chủ nhiệm không kháng cự nổi nữa, cuống cuồng bỏ chạy, nói là đi pha trà nhưng cốc trà Liễu tỉnh trưởng cũng không dám động vào, không biết máy đun nước ở đâu, cứ chạy loạn trong văn phòng lớn.
Liễu Tuấn khoanh tay trước ngực, thích thù nhìn vẻ kinh hoàng của Lăng Nhã.