Long Khánh Hải đi không lâu, vợ chồng Lương Kinh Vĩ đưa con vội vã chạy tới, Hà Mộng Khiết mặt còn dấu nước mắt, Liễu Tuấn lần đầu tiên nhìn thấy cô có tâm tình nhi nữ như thế.
Lương Kinh Vĩ nhận được tin khi đang khảo sát bộ đội cơ sở, lập tức chạy ngay về Nam Phương, đưa vợ và con tới thủ đô, nên tới muộn hơn đám Liễu Tuấn.
Nghe nói ông nội tạm thời không có nguy hiểm tính mạng, Hà Mộng Khiết thở phào, cùng chồng con vào phòng bệnh, lúc sau đi ra mắt Hà Mộng Khiết đỏ hoe, hiển nhiên thấy ông nội nằm trên giường lại khóc.
Hà Trường Chinh không có con trai, Hà lão gia tử luôn đối đãi với Hà Mộng Khiết như nam nhi, rất yêu thương cô, may Hà Mộng Khiết giỏi giang, không ngừng phấn đấu trong quân đội, có người chồng tốt, không làm ông nội thất vọng.
Thấy mọi người tới đủ, Hà Trường Chinh trầm giọng nói:
- Duyên An, Cam Lâm và Mộng Khiết ở lại viện chăm ông, những người khác về nhà trước cả đi. Hoàng Hà, Thu Hàn, cả hai đưa chú về nghỉ ngơi, chú ý, lão nhân gia tuổi cao, không thể thức khuya.
Hà lão gia tử xảy ra chuyện bất ngờ đã làm người ta luống cuống chân tay, Vũ lão gia tử không thể để có sơ xuất gì nữa.
Mọi người im lặng gật đầu.
Nếu lão gia tử tạm thời không có gì đáng ngại, mọi người không thể ở hết bệnh viện, lúc này còn nhiều việc cần phải xử lý.
Hà Duyên An ở lại trừ chăm cha, còn để tiếp khách, cho dù Hà Trường Trinh đã sai bệnh viện từ khách, nhưng thế nào cũng có người không nghe, nhất là những cấp dưới cũ của lão gia tử, những lão tướng quân đã nghỉ tính nóng như lửa đó đừng hòng để ý tới lời khuyên của bệnh viện.
Trở về tứ hợp viện của nhà họ Hà, bảo mẫu bế Hà Nam Phương mới hơn hai tháng lên đón.
Hà Trường Chinh, Hà Đông Tiến và Lương Kinh Vĩ, Liễu Tuấn ngồi ở phòng khách. Hà Mộng Doanh pha trà xong bế con trai cùng mẹ vào gian trong nói chuyện, không tới quấy rầy.
Không lâu sau anh em Vũ Hoàng Hà, Vũ Thu Hàn cũng tới, Hà Trường Chinh đứng dậy đi vào thư phòng, mọi người theo cùng.
Vào thời khắc này, Hà lão gia tử đột nhiên ngã bệnh, tất nhiên phải nghiên cứu đối sách.
Tới tận chừng 11 giờ đêm, Liễu Tuấn mới trở về căn nhà nhỏ bên cạnh CLB Trường Thành, Hà Mộng Doanh đi lại trong phòng khách, tỏ ra sốt ruột bất an, thấy Liễu Tuấn liền đi nhanh tới.
Liễu Tuấn giang tay ra ôm cô vào lòng.
Hai người ôm nhau một hồi rồi, nắm tay đi tới ghế sô pha ngồi.
Liễu Tuấn ngó ngang ngó dọc:
- Con trai đâu?
Hà Mộng Doanh bĩu môi, người này vừa gặp mặt đã hỏi tới con trai, lúc ở bệnh viện cũng thế, hồi trước sao không biết y thích trẻ nhỏ chứ? Nếu biết sớm, nói không chừng Hà Mộng Doanh đã chẳng đợi tới giờ mới sinh.
- Ngủ sớm rồi, ngủ cùng bảo mẫu.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Thế thì tốt, anh yên tâm rồi.
- Nói kiểu gì thế?
Hà Mộng Doanh vừa nghe lập tức rất tức:
- Cứ làm như em ngủ với con thì anh lại không yên tâm vậy.
- Một chút, em nhìn mình xem, có chút nào giống người mẹ hợp cách không?
Liễu Tuấn nhìn Hà Mộng Doanh từ trên xuống dưới nói, nếu chẳng phải Hà lão gia tử đột nhiên bệnh gấp, Liễu bí thư trêu Hà đại tiểu thư chẳng chỉ có thế thôi.
- Hừ! Chẳng lẽ anh là một người cha hợp cách à? Anh trừ bỏ chút sức lực ra thì còn làm cái gì?
Hà Mộng Doanh tức tối quay người đi không lý tới y nữa, Liễu Tuấn khẽ mỉm cười ôm lấy eo cô, Hà Mộng Doanh ngả vào lòng y, một lúc lâu sau mới hỏi:
- Ba an bài ra sao?
- Nên làm gì thì làm cả rồi, lấy bất biến ứng phó vạn biến.
Dựa theo yêu cầu của Hà Trường Chinh, Lương Kinh Vĩ Tiêu Đông Chiến những trọng tướng bên ngoài ngày mai ai về nơi tú quân người đó, nắm giữ chắc quân đội, đợi xem biến hóa.
Hà Mộng Doanh ngồi thẳng người dậy, suy nghĩ kỹ càng rồi hỏi:
- Vậy ý kiến anh ra sao?
- Chỉ cần ông có thể chậm dần dần khôi phục lại thì vấn đề không lớn.
Liễu Tuấn nói lời này khá uyển chuyển, chỉ cần lão gia tử còn một chút hơi, cho dù là không thể động đậy, không thể giao tiếp người khác cũng có kiêng kỵ nhất đinh. Ai có thể đảm bảo tình hình lão giả tử không có biến hóa, người trúng gió tê liệt dần dần khôi phục nói chuyện, thậm chí đi lại được không phải là hiếm thấy.
- Những lỡ chẳng may...
Hà Mộng Doanh rất không yên tâm.
Lão gia tử hiện giờ chỉ tạm thời thoát khỏi nguy hiểm tỉnh mạng, tình thế vẫn không hề lạc quan, dù sao tuổi ông trên 90, bệnh tình xấu đi là có thể, hơn nữa khả năng là rất cao, nếu như trong thời gian này bệnh tình lão gia tử tiếp tục diễn biến xấu, không chừng bên kia sẽ nảy ra mưu đồ gì đó.
Liễu Tuấn bình tĩnh :
- Không có chẳng may đâu, cho dù ông cưỡi hạc về trời, ba cũng sẽ không có vấn đề gì hết.
Hà Mộng Doanh gật đầu:
- Phải, ông Vũ vẫn còn mà.
Liễu Tuấn chỉ cười không đáp.
Hà Mộng Doanh trong lòng nghi hoặc, mỗi lần Liễu Tuấn có cái điệu bộ này biểu thị trong lòng y có chuyện giấu cô rồi.
- Này, anh dấu em việc gì?
Hà Mộng Doanh vẻ mặt rất khó chịu.
Người này thật đúng là, mình còn chưa đủ một lòng một dạ với y sao? Con trai cũng sinh ra cho y rồi, không ngờ vẫn coi mình như người ngoài, không chấp nhận được.
Liễu Tuấn lắc đầu:
- Không có, em yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.
Hà Mộng Doanh nhìn y chằm chằm, hi vọng phát hiện ra manh mối gì đó, không ngờ người này làm ra vẻ "quang minh lỗi lạc" đúng là không giống có chuyện gì dấu cô. Nhìn một hồi Hà Mộng Doanh miễn cưỡng tin:
- Không có chuyện gì thì tốt, em lo thật đấy.
Với quyền thế với Hà Vũ hệ hiện giờ, với gia sản bản thân Hà đại tiểu thư, cho dù xảy ra chuyện gì bất ngờ, Hà Trường Chinh không thể liên nhiệm, đối với cô mà nói không anh hưởng lớn, cô vẫn cứ là Hà đại tiểu thư phóng khoáng tự tại, không một ai dám coi thường cô. Nhưng người trong hào môn, coi trọng quyền lực, một khi mất đi quyền bính, cho dù thực tế không ảnh hưởng gì, trong lòng luôn bất giác sợ hãi.
Liễu Tuấn vỗ tay cô, mỉm cười nói:
- Không cần lo lắng, không việc gì cả đâu.
- Ừ...
Hà Mộng Doanh gật đầu, lại dựa vào lòng Liễu Tuấn.
... ...
- A , Tiểu Tuấn về , Phi Phi và Dương Dương đâu sao không về cùng?
Liễu Tuấn vừa bước vào biệt thự nhà họ Nghiêm, Giải Anh liền rối rít hỏi, còn ngó nghiêng đằng sau, xem con gái và cháu ngoại có theo không.
Liễu Tuấn cười:
- Mẹ, con đột xuất về kinh có chút việc, sẽ quay lại Ngọc Lan ngay.
- Họp à?
Giải Anh hỏi, chuyện Hà lão gia tử bị bệnh nằm viện với cao tầng mà nói tất nhiên quan trọng vô cùng, nhưng Giải Anh không nghe nói tới.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Coi như là họp đi ạ.
- Coi như là họp, lời này thật lạ.
Giải Anh không hiểu gi, có điều cũng không hỏi thêm, đứng dậy đi rót trà cho Liễu Tuấn.
- Ngồi đi.
Nghiêm Minh nói, hắn nhận được điện thoại của Liễu Tuấn nên về nhà.
- Bệnh của Hà lão ra sao? Có nặng lắm không?
Liễu Tuấn cau mày:
- Không tốt lắm, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng không nói chuyện được, cũng không giao tiếp với người khác được.
- Trúng gió à? Cái này rắc rối lắm, bác sĩ nói sao? Bao lâu mới phục hồi được.
Liễu Tuấn lắc đầu:
- Cái này không ai nắm chắc được, dù sao tuổi cao rồi, hiện giờ căn bản không thể nói tới vấn đề khôi phục hay không, có thoát khỏi nguy hiểm tính mạng thật sự không, quan sát vài ngày nữa mới biết.
- Ừ, người già hơn 90 tuổi đúng là rất khó nói. Vậy... Chuyện bộ đội sẽ không có biến hóa gì chứ?
Nghiêm Minh sau khi tới thủ đô nhậm chức, chính thức hòa vào giới nha nội thủ đô, đương nhiên Nghiêm Minh qua lại đều là quan viên trong thể chế, chứ không phải hạng hoàn khố như Cao Tương Hoành, Nghiêm Minh hiện giờ là quan lớn cấp chính sở, tuổi gần tứ tuần, chức cao quyền trọng, không thể chung chạ với đám như Cao nhị.
Quan kinh thành có đặc điểm lớn nhất là mẫn cảm với chinh trị, Nghiêm Minh cũng không phải ngoại lệ, đó là thứ mà bọn họ khi tụ hội với nhau nói nhiều nhất.
Liễu Tuấn trầm giọng:
- Khó nói lắm, nế như Hà lão không có dấu hiệu khôi phục trong vài ngày nữa chuyện có thể có thay đổi.
Nghiêm Minh gật đầu.
Chính trị là thế, rất hiện thực, cơ hội như vậy với các đối thủ Hà Vũ hệ mà nói là ngàn năm khó gặp, nếu như không nắm lấy mà giở trò mới là kỳ quái.
- Phiền đây.
Nghiêm Minh nói, mặt đầy lo lắng.
Hà Trường Chinh liên nhiệm thành công, chẳng những liên quan tới thịnh suy của Hà Vũ hệ, còn ảnh hưởng tới thế cục của mấy hệ phái lớn sau này. Minh Châu hệ trong lần tranh đoạt cao tầng này, dĩ nhiêm chiếm ưu thế lớn, giả sử quân đội có thay đổi về cán cân thực lực, với các hệ phái khác, đặc biệt là Nghiêm Liễu hệ rất bất lợi, thậm chí sẽ rơi vào thế hạ phong, muốn duy trì cân bằng yếu ớt cũng khó.
Đây là tình huống mà mọi người đều không muốn thấy, nhưng thế cục rất có khả năng phát triển theo hướng đó.
Liễu Tuấn nói nhỏ:
- Đừng lo, chuyện lớn thế này không ai có thể một mình nói mà quyết được.
Nghiêm Minh gật đầu, đoán chừng lúc này các hệ phái khác cũng đưa ra biện pháp ứng phó rồi