Liễu Tuấn trở về căn nhà xa cách lâu ngày hết sức cao hứng, vốn cùng ông bà ngoại, cô cậu, anh chị họ tán gẫu, nói chuyện vui về quê hương, thế nhưng thân ở trong quan trường thực sự không tự quyết được.
Vừa xuống xe trò chuyện với mọi người chưa được nửa tiếng đồng hồ thì bên ngoài cửa đã vang lên tiếng còi ô tô.
Nghe âm thanh này, thì không phải chỉ một xe mà cả đội xe đang tới.
Trở về nhà, Liễu Tuấn tất nhiên không thể làm ra vẻ phó bí thư tỉnh ủy được, vội đứng dây, cùng cậu Nguyễn Thành Lâm, anh họ Nguyễn Vĩ Đức ra cửa nghênh đón.
Ông bà ngoại về già mới có con trai, cậu Nguyễn Thành Lâm chỉ hơn Liễu Tuấn mười tuổi, hiện giờ là cục trưởng cục lương thực tỉnh N, cũng là nhân vật có danh vọng ở trong tỉnh rồi, đoán chừng không bao lâu sau sẽ ra ngoài chấp chính một phương.
Ra tới ngoài cửa quả nhiên thấy cả một đội xe con đen xì mười mấy chiếc.
Chiếc xe đi đầu không phải là bí thư Bảo Châu, mà là của Trần Lập Hữu thị trưởng cũ của Bảo Châu, đi thứ hai mới là Tiêu Chí Hùng.
Trần Lập Hữu đã trên sáu mữu, nói ra đây là nhân vật quan trường Liễu Tuấn làm quen sớm nhất, khi Liễu Tuấn mới 9 tuổi, Trần Lập Hữu là cục trưởng cục nông nghiệp huyện Hướng Dương, Liễu Tấn Tài muốn đưa nghề nuôi ong mật vào, Trần Lập Hữu không tin tưởng vào việc này, nhận được "chỉ thị" của Giang Hữu Tín không ngó ngàng gì tới, còn phải khiêm tốn thỉnh chú nhóc con Liễu Tuấn, được chỉ điểm quý báu, lập nên công ty ong mật, được cả Nghiêm Ngọc Thành coi trọng, dần trở thành cán bộ của Nghiêm Liễu hệ, sau đó đường quan rộng bước, làm tới tận chức thị trưởng Bảo Châu mới nghỉ hưu. Trần Lập Hữu tài giỏi, kinh nghiệm đáng tiếc tuổi hơi cao, nếu chẳng phải là được "đi ké" xe cao tốc của Nghiêm Liễu, sợ rằng hiện giờ cũng chưa tới được cán bộ cấp tỉnh.
Quan hệ Trần Lập Hữu và Liễu Tuấn vẫn rất tốt, thậm chí sau khi nghỉ hưu còn nhân cơ hội du lịch, tới Tiềm Châu thăm Liễu Tuấn một lần.
Lần này nghe nói lão nhân gia đại thọ 90, Liễu bí thư về quê, Trầm Lập Hữu tới bái phỏng ngay.
Tiêu Chí Hùng cũng tới, nhường Trần Lập Hữu đi trước.
Dù sao hắn từng là cấp dưới của ông ta.
Nhìn thấy Trần Lập Hữu, Liễu Tuấn mừng rỡ rảo bước đi tới bắt tay hàn huyên.
- Liễu bí thư quả thực anh hùng tử cổ xuất thiếu niên, ba năm không gặp, bí thư lại tiến bộ rồi... Thực là đáng mừng..
Trần Lập Hữu bắt tay Liễu Tuấn, nhìn khắp một lượt , cảm khái nói, vẻ vui mừng rất chân thành. Hai mươi năm trước Trần Lập Hữu biết đứa bé con mình đi theo tuyệt không phải người thường, có điều không ngờ mới trên ba mươi đã thành phó bí thư tỉnh ủy, cảm khái bội phần.
- Trần thị trưởng, mọi người là bạn bè cũ cả, hôm nay gặp nhau chỉ luận tư giao, không bàn chuyện công.
Liễu Tuấn cười ha hả bắt tay Tiêu Chí Hùng, sau đại hội Đảng, theo chỉ thị của Liễu Tấn Tài, đám mấy vị quan phụ mẫu địa phương Liễu Tuấn, Tiêu Chí Hùng ... V..v..v.. Họp nhau bàn biện pháo giải quyết vấn đề của Tiềm Châu, nghĩ ra nhiều biện pháp, Tiêu Chí Hùng đang thực thi, có điều đoán chừng hiệu quả sẽ không thấy được trong nhiệm kỳ của Tiêu Chí Hùng, hắn sắp thành phó tỉnh trưởng tỉnh N, trợ thủ cho Điền Văn Minh.
Theo bên cạnh Trần Lập Hữu có một hán tử trên ba mươi có chút cậu nệ đi tới cung kính chào:
- Chào chú Liễu.
Liễu Tuấn cười lớn:
- Hoài Nghĩa hả, mấy năm không gặp đã thành đại hán cao lớn rồi.
Vị này là con trai Trần Lập Hữu, khi Liễu Tuấn làm phó bí thư huyện ủy Ninh Bắc, Trần Hoài Nghĩa làm ở văn phòng làm việc Bảo Châu đặt tại Đại Ninh, Trần Lập Hữu khi ấy là bí thư huyện Hướng Dương, bảo hắn gọi Liễu Tuấn bằng tuổi là chú, Trần Hoài Nghĩa lúc ấy da mặt mỏng còn ngại không gọi ra.
Hiện giờ cách đã nhiều năm, không ngờ Liễu Tuấn vừa lên tiếng đã gọi ra tên hắn, còn thân thiết bắt tay vỗ vai, Trần Hoài Nghĩa tức thì cảm động lắm.
Tất nhiên hiện giờ đối diện với một vị phó bí thư thành ủy, dù tuổi tác hai bên tương đương, Trần Hoài Nghĩa gọi chú Liễu cũng không xấu hồ gì nữa, đó là một loại thể diện, tỏ rõ hai nhà là thế giao.
Hạng tầm thường có tư cách thành thế giao với nhà họ Liễu không?
Mấy chiếc xe sau đi ra cả một đoàn cán bộ có người Liễu Tuấn quen, có người Liễu Tuấn không quen, Tiêu Chí Hùng liền làm người giới thiệu cho Liễu Tuấn.
Có điều thị trưởng hiện nhiệm của Bảo Châu thì Liễu Tuấn biết, đó là Trầm Quân, cùng tuổi với Tiêu Chí Hùng, vẫn luôn được Liễu Tấn Tài coi trọng, đoán chừng sau khi Tiêu Chí Hùng lên tỉnh, chức bí thư sẽ do hắn tiếp nhận.
Trầm Quần bắt tay Liễu Tuấn cũng đầy cảm khái.
Khi Liễu Tấn Tài làm bí thư Bảo Châu, Trầm Quân cũng là một vị khách quen của nhà họ Liễu, khi ấy Liễu Tuấn còn là một học sinh, giờ đã là phó bí thư tỉnh ủy rồi.
Nhất là Liễu Tuấn không ở hậu hoa viên của Nghiêm Liễu bồi dưỡng ra, mà một mình đi tới tỉnh A, tự mình mở ra một phái, xoay chuyển cục diện.
Chiếc xe thứ tư là một cán bộ người cực gầy, nhìn tuổi ước chừng 50, là bạn cũ của Liễu Tuấn, Tôn Hữu Đạo.
- Ha ha, xin chào Liễu bí thư.
Tôn Hữu Đạo bắt tay Liễu Tuấn lắc lấy lắc để rất thân thiết, trong con mắt người ngoài Tôn Hầu Tử có hơi xu thời nịnh thế, nhưng không phủ nhận lúc này nụ cười trên mặt hắn cực kỳ chân thần, không có chút làm bộ nào.
Liễu Tuấn cười hỏi:
- Anh Tôn, làm việc ở ủy ban mậu dịch tỉnh có thuận lợi không?
Chức vụ của Tôn Hữu Đạo hiện nay là phó chủ nhiệm ủy ban mậu dịch tỉnh Na, cấp bậc không cao lắm, nhưng là nghề sở trưởng của hắn, như cá gặp nước, nghe thế cười đáp:
- Thuận lợi lắm, mọi người đều là cấp dưới cũ của Liễu thủ tướng và Nghiêm bí thư, làm việc rất có tinh thần.
Lời này là thật lòng, tỉnh N là pháo đài kiên cố của Nghiêm Liễu hệ, đại đa số cán bộ lãnh đạo chủ yếu là cán bộ đích hệ của Nghiêm Liễu, Tôn Hữu Đạo đi theo Nghiêm Liễu sớm nhất, cho dù vì rất nhiều nguyên nhân không lên được vị trí cao, nhưng ở trong tỉnh A cũng không có ai cố ý làm khó hắn, thêm vào Tôn Hữu Đạo cực kỳ biết ứng xử, thủ đoạn xã giao lão luyện, quan hệ rộng, càng không thể có chuyện không thuận lợi.
Tôn Hữu Đạo vốn không biết Liễu Tuấn sẽ trở về Liễu gia sơn trước một ngày, có điều mỗi năm tới sinh nhật ông bà ngoại của Liễu Tuấn, Tôn Hữu Đạo đều tới chúc thọ, trong bao nhiêu bạn bè cũ của Liễu Tuấn, chỉ có Tôn Hữu Đạo làm điề này. Lần này lão nhân gia đại thọ 90, Tôn Hữu Đạo sớm đã tới Bảo Châu hẹn đến Tiêu Chí Hùng tới chúc thọ, đoán chừng Liễu Tuấn sẽ về, không ngờ y đã về rồi, thế là hai người vui mừng bàn tính gọi bạn kéo bè chạy hết tới.
Còn có hai vị quan viên Bảo Châu nữa mà Liễu Tuấn quen.
Một vị là Uông Văn Khải vốn là cục trưởng cục công an Bảo Châu, nay đã là viện trưởng viện kiểm sát nhân dân trung cấp Bảo Châu, Uông Văn Khải và Tôn Hữu Đạo quan hệ rất tốt, bạn bè nhiều năm rồi.
Uông Văn Khải là người rất có năng lực, cũng có một đống tật xấu, đó là nhát gan, làm việc gì quá cẩn thận điều này hạn chế phát triển của hắn trên sĩ đồ, có điều làm người đứng đầu viện kiểm soát cũng là nhân vật vang danh ở Bảo Châu rồi.
Uông Văn Khải quan hệ với Liễu Tuấn tất nhiên là không thân cận như những người cũ ở huyện Hướng Dương, có điều cũng không phải là người ngoài, thấy Liễu Tuấn, vẻ mặt kả dè dặt, dù mặc thường phục cũng kính lễ với Liễu Tuấn, sau đó tươi cười đi tới bắt tay.
- Ha ha, Uông viện trưởng, đây là ở nhà, đừng khách khí thế, mọi người là bạn cũ mà.
Liễu Tuấn cười nói.
Lời thì như thế, nhưng giọng điệu vẫn vô tình mang ra vẻ khí thế lãnh đạo.
- Vâng vâng, là bạn cũ, Liễu bí thư đúng là tuổi trẻ tài cao, trong lòng chúng tôi rất vui...
Uông Văn Khải lại nói mấy câu dễ nghe.
Vị còn lại là Liêu Thuận Lợi, thư ký đầu tiên của Liễu Tấn Tài ở huyện Hướng Dương, nay đã là thị trưởng Hồng Dương, lần trước Liễu Tuấn nói chuyện với cha về nhưng người cũ ở huyện Hương Dương, Liễu Tấn Tài có ý đưa Liêu Thuận Lợi tới bộ ủy ban quốc gia làm phó bộ trưởng.
Liêu Thuận Lợi và Liễu Tuấn là người quen lâu rồi, quan hệ không tầm thường, gặp nhau tất nhiên hàn huyên khách khí một phen