Đối diện vấn đề giới hạn giá nhà đất của Liễu Tuấn, Lý Đào suy nghĩ rất lâu mới ra quyết định.
Trên cuộc họp thị trưởng, các phó thị trưởng "đồng thanh" tán đồng làm Lý Đào uất nghẹn, vốn biết cái chức thị trưởng này không dễ làm, khi đó chỉ nghĩ tới ưu thế tuyệt đối ở thường ủy, nhưng không ngờ bên chính phủ cũng "nhất ngôn đường", không phải thị trưởng nhất ngôn đường, mà phó thị trưởng thường vụ nhất ngôn đường.
Tất nhiên Chung Vĩnh Minh chỉ là người phát ngôn, các phó thị trưởng sợ hãi là Liễu bí thư sau lưng hắn.
Thảo luận hạn chế giá phòng không thảo luận trên cuộc họp thị trưởng, Lý Đào không muốn vừa mới nhậm chức đã "cãi nhau" với đám đông, đó không phải là tác phong của một lãnh đạo lão luyện. Lý Đào chủ yếu làm việc ở bộ xây dựng, trước kia từng làm phó bí thư huyện ủy, không đại biểu hắn không có năng lực quản lý địa phương, quan trường rất nhiều cách làm việc và kỵ húy đều giống nhau.
Nếu như Lý Đào chỉ là kẻ thiếu đầu óc, nhà họ Cao đã không trịnh trọng tiến cử hắn cho Thai Duy Thanh.
Lý Đào tạm thời gác lại nói là hắn cần tìm hiểu tình huống cơ bản của Ngọc Lan mới có quyền lên tiếng.
Lời này rất hợp lý, mọi người không thể nói gì.
Có điều Chung Vĩnh Minh khéo léo nhắc nhở phương án này được Liễu bí thư dặn làm, đồng thời được Liễu bí thư thẩm duyệt, Lý thị trưởng dù phải đi làm quen tình huống, nhưng không nên coi đó là lý do trì hoãn quá lâu.
Liễu bí thư yêu cầu hiệu suất làm việc rất nghiêm ngặt.
Câu này của Chung Vĩnh Minh lại làm Lý Đào uất nghẹn lần nữa.
Liễu bí thư yêu cầu hiệu suất làm việc cao là đúng, là nên, nhưng Lý Đạo không phải là cấp dưới của y, mà là cộng sự. Đảng chính phủ chỉ phân công khác nhau mà thôi, Chung Vĩnh Minh rõ ràng coi hắn là cấp dưới của Liễu Tuấn, thật quá khinh người.
Chính vì như thế Lý Đào trì hoãn chuyện này một tuần mới nói chuyện mặt đối mặt với Liễu Tuấn, trong một tuần đó, cơ bản Lý Đào đi khắp nơi quanh Ngọc Lan, tìm hiểu tình huống tận nơi.
Lý Đào làm thế không ai có thể nói gì.
Thế nào cũng phải tìm hiểu tình thình thị trưởng hiện giờ.
Đương nhiên cũng không dám trì hoãn quá lâu, ai mà biết "sức chịu đựng" của Liễu Tuấn có tốt hay không? Chẳng may chọc giận y đưa thẳng lên thường ủy thảo luận thì hắn khác gì bị vả vào mặt.
Thường mà nói Liễu Tuấn có uy thế đến đâu cũng phải chú ý ảnh hưởng, có điều nó phải lập trên cơ sở Lý Đào biết điều, nếu hắn chủ động chọc giận Liễu Tuấn, bị người ta "dạy bảo" là chuyện thường.
Một tuần sau, Lý Đảo chủ động cầu kiến Liễu Tuấn.
- Thị trưởng tới rồi, ha ha, mời ngồi.
Liễu Tuấn rất khách khí từ sau bàn làm việc đi ra bắt tay hàn huyên, cười hết sức ngạc nhiên.
- Cám ơn bí thư.
Lý Đào mỉm cười, sau khi đợi Liễu Tuấn ngồi xuống cũng ngồi ghế sô pha.
Liễu Tuấn mỉm cười hỏi:
- Thị trưởng tới gần được nửa tháng rồi phải không?
Lý Đào vội đáp:
- Cũng gần như thế rồi.
- Nghe nói khoảng thời gian qua thị trưởng đều xuống cơ sở khảo sát tình huống.
Liễu Tuấn cười hỏi.
- Đúng, trước tiên phải tìm hiểu tình huống cơ sở đã...
Lý Đảo gật đầu, cảm thán nói:
- Bí thư, Ngọc Lan đem hơn trong suy nghĩ của tôi rất nhiều, nhất là kế hoạch thành phố xanh đang tiến hành, làm cả thành phố trông xanh mướt tràn trể sức sống, đúng là một thành phố hoa viên.
Lời này có chút hiềm nghi "nịnh bợ".
Liễu Tuấn đưa ra kế hoạch xanh hóa này từ cuối năm kia, kế hoạch khổng lồ này phải dùng ba năm đem Ngọc Lan triệt để làm đẹp lại một lượt, trong kế hoạch này cư dân ba trăm mét thấy vườn hoa, một kilomet thấy công viên. Hiện giờ chỉ có một phần ba kế hoạch được thực thi, vì thế nói nó là thành phố hoa là quá sớm, nghiêm khắc mà nói nó là "công trường xây dựng", khắp nơi đều đang thi công.
Có điều Lý Đào nói như thế, cũng là chuyện phải làm, lần đầu chính thức đàm thoại với Liễu Tuấn, thế nào cũng phải nghĩ cách sáng tạo không khí nói chuyện thoải mái, không thể vừa nhậm chức đã làm quá căng thẳng.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Đó chỉ mới là sự khởi đầu, chưa thể nói là thành phố hoa viên được, nhiều lắm chỉ có một đường nét phác thảo qua, phải đợi khi cả quy hoạch cơ bản hoàn thành dải xanh hóa, mới có thể sực sự gọi là thành phố hoa viên.
Nói ra thì chuyện dải xanh hóa này cũng là một trong số vấn đề Lý Đào muốn trao đổi với Liễu Tuấn.
Dải xanh hóa là một trong số trọng điểm của kế hoạch này, cũng là hạng mục hao phí nhiều nhất, phải dùng cây cối hoa cỏ hoàn toàn quây quanh thành phố, sao dễ dàng? Dự toán kinh phí ban đầu thiếu rất nhiều, ít nhất phải đầu tư thêm 1.5 tỷ đồng.
Tiền trở thành vấn đề rất lớn.
- Bí thư, kế hoạch này vô cùng hoành tráng, tôi rất khâm phục tầm nhìn xa trông rộng của bí thư ... Nhưng hao phí quá lớn..
Lý Đào than.
Liễu Tuấn mỉm cười không nói, y cũng biết Lý Đào hôm nay chuyên môn cầu kiến không phải là tán gẫu, Lý Đào nổi tiếng can đảm dám nói trong bộ xây dựng, có chút "phong phạm" của Dịch Hàn trong bộ giáo dục. Có điều Lý Đào là người khôn khéo hơn, hắn dám nói cũng là lập trên cơ sở ngôn tử uyển chuyển, ít nhất nhìn bề ngoài rất ôn hòa. Dịch Hàn thì nói thẳng thừng.
Trước năm mới Liễu Tuấn đưa Dịch Hàn tới Ngọc Lam làm cục trưởng cục giáo dục, chỉ trong trong vài tháng ngăn ngủi đại danh "Dịch cứng đầu" đã truyền khắp hệ thống giáo dục thậm chí quan trường Ngọc Lan.
Nói ra cục trưởng cục giáo dục chức vị không cao, không phải là ban nghành thực quyền lắm, vốn không làm người ta chú ý đến thế, có điều Dịch Hàn là bạn học cũ của Liễu Tuấn, nên là một chuyện khác.
Có thể dự kiến, chỉ cần Liễu Tuấn còn ở Ngọc Lan, người này không chỉ giới hạn ở vị trí cục trưởng cục giáo dục.
- Bí thư, mấy ngày qua tôi tìm hiểu tình hình tài chính của Ngọc Lan, rất không lạc quan.
Lý Đào quan sát sắc mặt của Liễu Tuấn cẩn thận nói.
Liễu Tuấn cười:
- Mời thị trưởng nói kỹ hơn.
Lý Đào vừa tiếp nhận vị trí của Liễu Tuấn đã lên tiếng nói tài chính không lạc quan, có ý gây sự với Liễu Tuấn, phải biết Liễu Tuấn nổi tiếng kiến thiết kinh tế.
Lý Đào suy nghĩ rồi nói:
- Tổng thu nhập tài chính thành phố chúng ta vào cuối năm ngoái là 5,8 tỷ, không phải là cao trong số các thành phố đầu tỉnh trong cả nước.
Liễu Tuấn cười không nói.
Cơ bản điều Lý Đào nói là sự thực, chỉ riêng tổng thu nhập tài chính mà nói, Ngọc Lan là thành đầu tỉnh có thu nhập tài chính thấp nhất khu đông nam, chỉ bằng 1/4 Kinh Hoa của tỉnh S. Đương nhiên Kinh Hoa là một thành phố lớn truyền thống, có quyền quản lý kinh tế cấp tỉnh, cơ sở kinh tế hơn xa Ngọc Lan.
Thấy thái độ của Liễu Tuấn vẫn cứ rất thoải mái, không hề có ý tức giận, Lý Đào thẩm thở phào, cũng có chút kỳ quái, đáng lý ra Liễu Tuấn nổi danh kiến thiết kinh tế, chấp chính Ngọc Lan làm làm nó có thu nhập tài chính thấp nhất trong các thành phố đầu tỉnh vùng đông nam, đáng lẽ phải thấy mất mặt, vì sao nhìn qua y lại chẳng có chút "áy náy" nào.
- Đương nhiên tôi cũng đã tìm hiểu qua, thành phố Ngọc Lan chúng ta năm ngoái tổng thu nhập tài chính tương đối thấp chủ yếu là tiền bán đất đai rất ít, chỉ chiếm chưa tới 8% tổng thu nhập toàn thành phố. Tỉ lệ này cũng là thấp nhất trong các thành phố đứng đầu tỉnh trong cả nước.
Điều này Lý Đào nói cũng là sự thực, năm ngoái tổng kim ngạch bán nhà đất của thành phố Kinh Hoa chiếm 30% tổng thu nhập tài chính toàn thành phố. Chỉ riêng một khoản này thôi đã cao hơn tổng thu nhập cả năm của Ngọc Lan không ít.
Liễu Tuấn nói:
- Vốn cũng không phải là ít như vậy, năm ngoái thực thi phương án thành phố xanh, đã thu hồi không ít đất đai bán ra từ thương nhân địa ốc, khoản chi phí này đã trừ vào số tiền đất đai bán ra rồi.
Nếu như không nói tới khoản tiền mua lại đất đai này, thực ra tổng thu nhập tài chính của thành phố Ngọc Lan năm ngoái tăng trưởng trên 30%, từ trên bốn tỷ nhảy vọt lên 5,3 tỷ, mức độ tăng trưởng này vô cùng kinh người. Đó cũng là nguyên nhân Liễu Tuấn rất bình tĩnh, tài chính Ngọc Lan tăng trưởng dựa vào thu nhập chắc chắn, không phải là dựa vào bán đất, từ điểm này mà nói, Liễu Tuấn không uổng danh cao thủ kiến thiết kinh tế.
Lý Đào gật đầu nói:
- Thực thi quy hoạch thành phố xanh đúng là rất tốn tiền, năm ngoái nợ tài chính của toàn thành phố chúng ta lên tới 6 tỷ, vượt qua tổng thu nhập tài chính , con số này nghe qua thật đáng sợ.
Liễu Tuấn cười:
- Ừm, đúng là rất đáng sợ, có điều chẳng qua cũng chỉ là nghe đáng sợ mà thôi.
Lý Đào không thể phản bác lại lời này của Liễu Tuấn, năm ngoái vậy nợ 6 tỷ, trong đó có 5 tỷ là trực tiếp đầu tư và công ty trách hiệm hữu hạn sắt thép Rạng Đông. Hiện giờ Cty Rạng Đông đã toàn diện vận hành, xu thế phát trển rất tốt, dự kiến trong vài năm nữa sẽ dần dần trả lại được khoản vây ngân hàng, thêm vài năm nữa sẽ hoàn toàn là lợi nhuận rồi. Cty Rạng Đông tăng thêm hơn một vạn công ăn việc làm, và cả một loạt hiệu ích kinh tế kéo theo còn chưa tính vào trong đó. Vụ đầu tư này rất lãi, bằng với việc thành phố Ngọc Lan nuôi một con gà biết đẻ trứng vàng.