Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1488: Khâu thị trưởng đuối lý




Nghiêm khắc mà nói Khâu thị trưởng không tham gia cãi nhau, chỉ xin lỗi.
Khâu thị trưởng từ phòng vệ sinh đi ra, không ngờ có một cô gái dùng tốc độ cực nhanh "xông" vào, Khâu thị trưởng chẳng phải tập võ tử nhỏ, phản ứng không nhanh như Liễu bí thư, trong lúc bất thình lình đưa tay lên cản, hoàn toàn là động tác bản năng, không ngờ tay chạm vào chỗ êm êm mềm mềm.
Khâu thị trưởng không may thế nào mà chộp vào vú người ta.
Đầu mùa hạ, rất nhiều cô gái đã vội vàng đổi sang trang phục mát mẻ, Khâu thị trưởng lần này coi như chó ngáp phải ruồi.
Vốn đây chỉ chuyện hiểu lầm, nếu hai bên đều có giáo dưỡng, chỉ cười một cái là xong. Sai là ở chỗ Khâu thị trưởng thấy cảm giác ở tay không ổn, rụt tay lại quá nhanh, cô gái kia vẫn thế xong tới, không may Khâu Tình Xuyên lùi lại một bước, đứng không vững thiếu chút nữa đập đầu vào tường.
Thế là cô gái kia chỉ mặt Khâu thị trưởng chửi bới, có điều không phải giọng phổ thông, mà khẩu âm đông nam.
Khâu Tình Xuyên rối rít xin lỗi.
Cùng với tiếng tranh cãi mấy nam nhân câu cá cách đó không xa ùa cả tới.
- Hỏng rồi, anh họ chọc phải tổ ong.
Vương Manh Manh thốt lên, không phải cô ta bận tâm chuyện tranh cãi kiểu này, mà Khâu Tình Xuyên đường đường thị trưởng, ủy viên dự khuyết TW, bị một cô giá chửi mắng như thế, nói không chừng bị mấy nam nhân kia vây đánh, mất hết thể diện.
Không ngờ Vương Manh Manh thấy Liễu bí thư lại lộ ra nụ cười sung sướng, có vẻ như khoái trá lắm.
- Liễu Tuấn anh thật quá đáng.
Vương Manh Manh tức giận.
Liễu Tuấn cười:
- Chẳng dấu cô, đây là lần đầu tiên tôi thấy Khâu thị trưởng bị đuối lý, quá đã, ha ha ha....
Vương Manh Manh dở khóc dở người, người ta đã cai nhau rồi, vị này còn "quá đã" thực là không biết nòi sao. Có điều hơi ngẫm lại lời của Liễu Tuấn, Vương Manh Manh cũng không khỏi bất cười.
Chẳng phải thế sao, Khâu Tình Xuyên cấp cho người ta cảm giác nghiêm nghị chững chạc, Vương Manh Manh và hắn anh em mấy chục năm, lần đầu tiên thấy hắn bị đuối lý.
Tất nhiên Vương Manh Manh chỉ cười qua một cái rồi thôi, hiện giờ nhìn thì vui, nhưng nếu không kịp thời "giải cứu nguy nan" cho Khâu thị trưởng, chuyện qua đi là rắc rối cho Vương Manh Manh, không thể mạo hiểm.
Liêu bí thư chắp tay sau lưng thong thả đi tới.
Lúc này tình hình bên ngoài phòng vệ sinh lại thay đổi, thấy bạn tới, cô gái kia càng hăn hái, chỉ mặt Khâu Tình Xuyên luôn miệng chửi "lưu manh", lần này là tiếng kinh thành chính tông.
Nhìn cô gái này nhìn chừng trên 20, có chút tư sắc, mặc váy đầm đen, tóc nhuộm vàng, ưỡn bộ ngực khá quy mô, giọng nói chua ngoa, làm người ta ghét.
Khâu Tình Xuyên xin lỗi một hồi, thấy cô ta không có ý buông tha, liền im lặng cau mày lại.
Hoàn toàn chỉ là chuyện hiểu lầm, cô gái này lại cứ luôn miệng lưu manh, Khâu thị trưởng có tu dưỡng tốt đến đâu cũng không kìm chế được, có điều lúc này không tiện phát tác.
- Xin lỗi, đây chỉ là chuyện hiểu lầm thôi.
Khâu Tình Xuyên lạnh nhạt nói một câu rồi muốn bước đi.
Chỗ thị phi không nên ở lâu.
- Ê, anh bạn, tướng thế là xong ả? Anh phi lễ với bạn gái tôi mà đi như thế à? Trên đời này làm gì có chuyện ngon như thế?
Mấy tên nam nhân quây quanh điệu bộ hùng hổ, thậm chí có một tên sắn tay áo lên, muốn dùng bạo lực, nhưng thấy khí độ trầm ổn của Khâu Tình Xuyên không dám lỗ mãng, có điều Khâu Tình Xuyên muốn đi là hơi khó.
Trong đó có một tên cũng nhuộm tóc vàng nói với Khâu Tình Xuyên.
Khâu Tình Xuyên càng nhíu chặt mày, cô gái tóc vàng kia mắng hắn lưu manh còn có thể chấp nhận, dù sao hắn chụp vào ngực cô ta, còn thiếu chút nữa làm người ta bị ngã, bị chửi vài câu cũng được. Nhưng tên tóc vàng này mặt đầy vẻ lưu manh, chỉ thẳng mặt nói hắn phi lễ với bạn gái mình, khiến người khác tức giận.
- Vậy thì cậu muốn thế nào?
Không đợi Khâu Tình Xuyên lên tiếng, Vương Manh Manh đã đi tới tiếp lời, hai tay khoanh trước ngực, khinh khỉnh nhìn tên tóc vàng kia.
- Tôi muốn thế nào à? Bổi thường! Các người bối thường 3000 tiền tổn hại tinh thần thì chuyện này xong! Nếu không thì không dễ nói chuyện đâu.
Tên nam nhân tóc vàng liếc Vương Manh Manh, tham lam nói.
Nói ra hắn coi như cũng có chút nhãn quang, nhận ra Khâu Tình Xuyên và Vương Manh Manh đều mặc hàng hiệu, giá trị trên mấy nghìn. Người có tiền như thế ngại gì không vơ vét một món.
Khâu Tình Xuyên trừng mắt lên nhìn Vương Manh Manh, ý bảo: Xem em chọn nơi gì đây.
Ánh mắt này của Khâu Tình Xuyên làm Vương Manh Manh bất an.
Vương Manh Manh không sợ trời sợ đất, nếu trên đời này thực sự có ai mà cô ta sợ là, cha cô Vương Vạn Thiên là một, Liễu Tuấn là một, Khâu Tình Xuyên là một người nữa.
- Anh, anh đi trước đi, chuyện này để em xử lý.
Vương Manh Manh ra quyết định nhanh chóng.
Khâu Tình Xuyên gật đầu, với thân phận của hắn không tiện tranh chấp với đám choai choai, nhưng ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt của Liễu bí thư, Khâu thị trưởng bực lắm.
Xem ra bị kẻ này nắm được điểm yếu rồi, với tính cách của y chắc chắn thi thoảng sẽ mang ra trêu chọc một phen, nhưng chuyện đã xảy ra, Khâu Tình Xuyên có muôn vàn khó chịu, cũng chẳng thể làm gì.
- Khâu thị trưởng, hứng thú cao quá nhỉ.
Quả nhiên vừa tới gần, Liễu bí thư đã cười nói.
Khâu Tình Xuyên trừng mắt nhìn y một cái, rất là bực mình.
Liễu bí thư chỉ cười rất “đểu".
Khâu Tình Xuyên hừ một tiếng.
Kết bạn không cẩn thận.
Khâu Tình Xuyên đi rồi, Vương Manh Manh thở phào trong lòng, lập tức tươi cười nói:
- Nếu tôi không trả tiền thì sao, cậu định thế nào?
Xem ra Vương đại tiểu thư bị ánh mắt kia của Khâu thị trưởng làm tức giận, muốn tìm kẻ không may xả hận rồi.
A Tú và Tiểu Nghiên thấy cảnh này cũng tủm tỉm cười đứng cạnh xem, có điều A Tú nhìn cô gái tóc vàng kia , nụ cười biến mất, ngạc nhiên thốt lên:
- Tiểu Ân, sao lại là em?
Cô gái tóc vàng đó lúc nãy hoàn toàn đặt sự chú ý lên người Khâu Tình Xuyên không phát hiện ra A Tú, nghe thế giật mình:
- Chị Tú, chị cũng ở đây à?
Thì ra hai cô gái này quen nhau.
A Tú vội dùng giọng ở quê nói với Tiểu Ân mấy câu, còn chưa nói hết cô gái tóc vàng đó đã tái mặt, đang định nhắc nhở tên nam nhân tóc vàng thì đã muộn rồi.
Tên nam nhân tóc vàng ngả ngớn nói:
- Không trả tiền cũng được, anh cô vừa rồi phi lễ với bạn gái tôi, cô cho tôi bóp lại vài cái là được, Á...
Chỉ nghe thấy một cái tát đanh gọn vang lên, hắn đưa tay che mặt rống lớn:
- Cô dám đánh người à..
Mấy tên đồng bọn tức thì hùng hổ ùa tới.
Vương Manh Manh lạnh lùng nói:
- Muốn chết thì tới đây, bà cô gọi người lột da bọn mày.
Chính lúc đó, ông chủ dẫn vài người từ xa chạy lại, cách rất xa đã vội quát lớn:
- Nhị Tử ***, còn không mau dừng tay cho lão tử.
Chủ nơi này là nam nhân trẻ trên ba mươi, trông cao lớn khỏe khoắn, chạy nhanh tới hiện trường, trước tiên đứng trước mặt Vương Manh Manh, chắn đường đối phương quát:
- ** Dừng tay hết! Đứa nào không nghe, đừng trách lão tử trở mặt.
Quát mấy tên tóc vàng xong hắn mới quay đầu lại rối rít xin lỗi Vương Manh Manh.
- Xin lỗi, xin lỗi giám đốc Vương, thực sự là xin lỗi, mấy người này cũng là khách quen của chỗ tôi, chưa được thấy đại giá của giám đốc Vương, nên đắc tội, mong giám đốc Vương thông cảm cho, đại nhân không chấp tiểu nhân, tôi thay mặt bọn chúng xin lỗi...
Chủ nơi câu cá mặt đầy vẻ sợ hãi.
Mặc dù hắn không biết thân phận của Vương Manh Manh, nhưng khi thân thích kia của hắn giới thiệu Vương Manh Manh, thái độ kinh sợ ấy vẫn còn y như mới trong đầu hắn. Nói ra thì thân thích đó là nhân vật có vai vế ở kinh thành rồi, người kinh doanh như hắn còn xa lắm mới sánh nổi, từ đó có thể thấy giám đốc Vương lai lịch khủng bố ra sao.
Tên nam nhân tóc vàng bị Vương Manh Manh tát cho một cái vẫn còn tức giận, nhưng thấy thái độ của chủ nơi này như thế thì cả kinh, chù chừ hỏi:
- Anh Lực, người này là ai mà ghê thế...
- Câm mồm cho lão tử, con mẹ nó cái miệng thối tha của mày chỉ biết gây họa, không muốn sống nữa hay sao?
Hắn trừng mắt lên nhìn tên tóc vàng rống lớn, thái độ đó tưởng chừng tên tóc vàng dám nói thêm một câu là gọi người xông tới đánh cho một trận.
- Tương Lực, cậu mở cái chốn gì thế này? Loại chó mèo gì cũng cho vào à? Thế nào cũng gây họa lớn.
Vương Manh Manh lạnh lùng nói.
- Vâng vâng, xin lỗi ... Giám đốc Vương đại lượng tha cho hắn một lần.
Tương Lực trán toát mồ hôi lạnh, nhân vật có lai lịch trong kinh thành rất nhiều, tuyệt đối hắn không chọc vào được.
Tên tóc vàng thấy cảnh này thì biết mình gây họa thật rồi, sắc mặt tái me tái mét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.