Ngoại trừ tại TP Giang Khẩu chặn đứng tiến công của Lê bí thư, Liễu Tuấn bắt đầu dùng tuyệt đại bộ phận lực lượng y nắm trong tay, ra sức chiêu thương dẫn tư, tạo ra một kiểu mẫu không dựa vào "đất đai chuyển thành vàng" để phát triển. Có thể, đại lão ở cao tầng nhất biết được tin tức "tập đoàn tài chính hải ngoại" của y, rất rõ ràng sự thành công của TP Ngọc Lan khó có thể phục chế. Nhưng những người khác thì sẽ không rõ, Ngọc Lan không dựa vào bán đất mà cũng phát triển nhanh chóng khiến các vị lãnh đạo của tỉnh thành phố khác tại khi yêu cầu gia tăng chuyển nhượng đất đai sẽ không lẽ thẳng khí hùng như vậy nữa.
Lần tranh chấp "sản nghiệp trụ cột" này, Liễu Tấn Tài cảm thụ được áp lực chủ yếu đến từ phía dưới, mà không phải là các đồng liêu có địa vị tương đương với ông ta, cấp cao nhất đã phân công rõ ràng, Liễu Tấn Tài chủ trì Quốc vụ viện, phụ trách đại cục kiến thiết kinh tế toàn quốc, những vị đầu sỏ khác cũng không tiện ngang nhiên nhúng tay vào.
Làm gì cũng phải nói đến nguyên tắc tổ chức.
Cho nên phương pháp của mọi người rất là nhất trí, đều là gây áp lực "từ đuôi đến đầu". Người tiên phong của vài tỉnh thành phố đã yêu cầu liệt điền sản nhà đất vào "sản nghiệp trụ cột", đây không chỉ yêu cầu cho chiến tích và lợi ích của mình cũng không bài trừ yêu cầu đánh cờ chính trị. Liễu Tuấn tại Ngọc Lan, Tiềm Châu đã đi trước một bước bình ổn giá nhà, Khâu Tình Xuyên tại Giang Khẩu cũng mịt mờ đi theo, cũng là thể hiện của loại thủ pháp này.
Có người yêu cầu liệt vào "sản nghiệp trụ cột" nhưng cũng có người muốn bình ổn giá nhà, cái nào cũng có đạo lý mà, áp lực nhằm vào Liễu Tấn Tài đương nhiên giảm bớt, khi đại lão khác muốn nhúng tay can thiệp cũng thiếu lý do cứng rắn.
Nếu như muốn bình ổn giá nhà đi từ căn bản, có thể nói hạn chế giá nhà đang tăng quá nhanh thì phải phải nắm toàn cục trình tự trong tay. Sở dĩ Liễu Tuấn bất chấp sai lầm của thiên hạ, mục đích cũng là ở chỗ này.
Phận làm con, bất kể như thế nào cũng không thể đưa cha mình vào hoàn cảnh chiến đấu đơn độc được. Dù cho có có thiên nan vạn hiểm, có là bụi gai rậm rạp Liễu Tuấn cũng phải đi vào, nghĩa vô phản cố!
Nhưng những phương pháp này còn chưa phải là quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là lực lượng của phương diện tuyên truyền của Liễu Tuấn tạo ra, bao quát cả các mạng truyền thông internet mới phát và truyền thông chính thức của chính phủ, ra sức tuyên dương bình ổn giá nhà, làm lợi cho dân, chủ động khai hỏa cuộc chiến tuyên truyền.
Đám người Chu Dật Phi tiên sinh, Dung Bách Xuyên, Dương Nguyên Ích đã từng trong bộ tuyên truyền đảm nhiệm các chức vụ lãnh đạo quan trọng, phe mình đối với trận địa tuyên truyền đều nắm trong tay nên vẫn có độ mạnh yếu nhất định. Dưới yêu cầu của Liễu Tuấn, rất nhiều người thuộc truyền thông phía chính phủ đều gia nhập vào trận doanh để tuyên truyền bình ổn giá nhà.
Trong đó then chốt nhất chính là thay đổi thái độ của Tiền Kiến Quân. Nghiêm ngặt mà nói, trước đây Tiền Kiến Quân đối với việc này vẫn còn bảo lưu thái độ "trung lập". Trên cơ bản cấm truyền thông phía chính phủ tham dự vào, mặc kệ là Liễu Tuấn tại Ngọc Lan lập dị cũng được, hay là các tỉnh thành phố khác yêu cầu "sản nghiệp trụ cột" cũng được, Tiền Kiến Quân vẫn không tỏ thái độ, cứ để các anh chị đấu với nhau.
Bởi vì thanh âm bình ổn giá nhà tương đối yếu, thái độ nhìn như "trung lập" của Tiền Kiến Quân kỳ thực là nghiêng về ủng hộ "sản nghiệp trụ cột", thế lực bên kia chiếm ưu thế lớn hơn mà.
Mà hiện tại, thái độ của giới truyền thông chính phủ rốt cuộc được thả mặc, cho phép mọi người bình luận, đây mới chính là thái độ "trung lập" chân chính, có muốn xếp điền sản nhà đất vào "sản nghiệp trụ cột" hay không thì mọi người tranh luận cái đi!
Bởi vì Liễu Tuấn ngoài dự đoán của mọi người tại truyền thông áp dụng chủ động tiến công, hiệu quả tiên phát chế nhân tương đối rõ ràng. Trong khoảng thời gian ngắn, phần lớn truyền thông và internet các nơi trên toàn quốc đều nghiêng về Liễu Tuấn, trên dư luận đã chiếm ưu thế. Sau này các thế lực khác cũng tiến hành phản kích, bởi vì vội vàng nghênh chiến nên tạm thời vẫn chưa chiếm được vị trí chủ động trên tuyên truyền dư luận.
Cho nên, ở phía sau, Trung ương phái ra tổ tuần sát đến thẳng TP Ngọc Lan.
Nếu như có thể tại Ngọc Lan tóm được nhược điểm gì, trực tiếp bắt bẻ được Liễu Tuấn, tình thế xấu trên tuyên truyền dư luận cũng có thể được xoay chuyển.
"Liễu Tuấn, ba nói là cậu phải chú ý, Tưởng lão này nổi danh là nghiêm khắc. Lão đồng chí nên quy củ rất nghiêm, cậu phải cẩn thận hành sự."
Nghiêm Minh tiếp tục truyền đạt lời nói của Nghiêm Ngọc Thành.
Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Không làm chuyện đuối lý không sợ ma gọi cửa."
Nghiêm Minh liền mỉm cười. Qua lại với Liễu Tuấn cũng đã hơn 20 năm, nhất là sau khi trở thành cậu, Nghiêm Minh rất hiểu tính tình của Liễu Tuấn, người này cố chấp thậm chí còn trên cả ông già nhà mình, chắc gần bằng Chu Dật Phi tiên sinh. Địch thủ càng làm ra dáng vẻ hùng hổ thì Liễu Tuấn cũng càng cường ngạnh, thủ đoạn phản kích cũng đến đỉnh, không chút nào phải giấu diếm.
Địch mạnh thì càng mạnh!
"Theo anh biết thì lần này thành viên của tổ tuần sát Trung ương bao gồm Tưởng lão ở bên trong, tổng cộng là 9 người. . ."
Nghiêm Minh nói, thuận miệng báo ra tên và chức vụ của 9 người, trong đó bao quát cả thủ hạ cũ của Liễu Tuấn tại Tiềm Châu, nguyên phó bí thư Thành ủy Tiềm Châu, hiện giữ chức phó chủ nhiệm phòng kiểm tra giám sát thứ 3 của Trung kỷ ủy Yêu Hải Anh. Sau khi kết thúc khóa học tại trường Trung ương đảng, trực tiếp vào công tác tại Trung kỷ ủy, là cán bộ cấp cục chính phòng. Lần này trong tổ tuần sát chỉ là thành viên bình thường. Quy cách của Tổ tuần sát cao thế nào cũng có thể thấy được.
Chín người này, ngoại trừ Yêu Hải Anh, tám vị khác Liễu Tuấn cũng đều nghe nói qua, còn cùng mấy người trong đó có duyên gặp mặt mấy lần.
Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Đội hình rất hùng mạnh."
Y phỏng chừng Yêu Hải Anh được đưa vào tổ tuần sát Trung ương tỉnh A khẳng định cũng là kết quả can thiệp của Nghiêm Ngọc Thành. Ai cũng biết, Yêu Hải Anh là bộ hạ cũ của Liễu Tuấn, cũng có thể xem như là một trong những bạn bè tâm phúc của Liễu Tuấn.
Nghiêm Minh nói: "Đội hình hùng mạnh hay không thì cũng mặc kệ, nhưng trong đó có ba người, mấy ngày hôm trước cũng đã rời khỏi kinh thành, xuất phát từ sớm."
Đây chính là tin tức bản thân Nghiêm Minh tìm hiểu được.
Liễu Tuấn nhất thời cau mày. Công tác tuần tra của tổ tuần sát Trung ương cũng không có quy tắc gì. Lúc đầu khi thành lập danh mục này phương pháp tuần tra rất là chính thống, trước tiên thông báo cho địa phương, sau đó tổ tuần sát giá lâm. Mỗi lần đi đến đâu cũng là tiền hô hậu ủng, cục diện có phần hiển hách. Thế nhưng sau đó, đại lãnh đạo bên trên phát hiện tuần tra như vậy không tạo được tác dụng giám sát nên yêu cầu tổ tuần sát thay đổi phương pháp thích hợp hơn.
Cái gọi là thay đổi phương pháp làm việc đó là từ minh tra chuyển thành ám phóng.
Bộ phận thành viên của tổ tuần sát cũng không thông tri cho địa phương, trực tiếp từ xuất phát kinh thành, đi thẳng đến địa điểm, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, tiến hành dò xét bí mật, lý giải tình huống, đợi khi tổ tuần sát đến nơi mới hội họp, vì thế nên thường có thể đạt được một số hiệu quả không tưởng.
Vì vậy các nơi có tổ tuần sát đến đều rất coi trọng, nhất là những cán bộ, người đứng đầu phụ trách Đảng chính chủ chốt càng khẩn trương hơn.
Lần này tổ tuần sát Trung ương cũng áp dụng thủ đoạn ngầm.
"Ha ha, mặc kệ nó đi, họ tuần tra của họ, em làm việc của em, hai bên không liên quan gì." Liễu Tuấn nhanh chóng điều chỉnh tâm tính, vừa cười vừa nói: "Chuyện kia của anh thế nào rồi? Lúc nào thì động?"
Cái gọi là chuyện kia của Nghiêm Minh chỉ chính là công tác điều động của Nghiêm Minh. Nghiêm Minh đảm nhiệm ti trưởng tổng cục quảng cáo truyền hình cũng đã được nhiều năm, đã đến thời gian nên điều động. Huống hồ, Nghiêm Minh đã 40t, được coi là cán bộ trung niên lão luyện thành thục, lúc này điều động cũng không gì đáng nói.
Xét thấy Nghiêm Minh là con rể của Liễu Tấn Tài, trực tiếp đi lên từ bộ uỷ của Quốc vụ viện nên không phải là dễ dàng, chung quy sẽ bị người lên án. Cho nên lần này Nghiêm Minh dự định đến Trung tổ bộ. Tính đảm nhiệm cán bộ cục trưởng cục hai kiêm uỷ viên bộ vụ Trung tổ bộ, cấp bậc điều chỉnh là cấp phó bộ.
Cán bộ cục hai Trung tổ bộ cũng gọi là cán bộ cục ngoại sự và Đảng chính, chức năng chủ yếu là phụ trách khảo sát mỗi tỉnh, khu tự trị, thành phố trực thuộc cùng ban lãnh đạo bộ môn ngoại sự, chính pháp, cơ quan Đảng lệ thuộc trực tiếp Trung ương và các cán bộ, cán bộ hậu bị thuộc Trung ương quản lý.
Kiến nghị này trong lúc Liễu Tuấn qua St. Petersburg cũng đã do Trung tổ bộ đề xuất, có người nói là trưởng phòng Quách Kế Hiền đích thân chọn.
Nghiêm Minh đáp: "Nhanh thôi, hẳn là có thể quyết định tại năm tới."
Khi nói những lời này, giọng của Nghiêm Minh không có đặc biệt kích động.
Liễu Tuấn cười nói: "Trước đây anh vẫn công tác tại cơ sở. Mấy năm nay ở tổng cục quảng cáo truyền hình vẫn làm công tác hành chính. Lần này chuyển làm cán bộ công tác Đảng có áp lực không?"
Nghiêm Minh cười nói: "Nếu nói một chút áp lực cũng không có khẳng định là giả, tuy nhiên với tôi thì cũng là một cơ hội để rèn luyện. Yêu cầu của bộ trưởng Quách Kế Hiền đối với cán bộ rất nghiêm ngặt, ba nói anh theo Quách bộ trưởng chắc là có thể học được không ít."
Đây cũng không phải Nghiêm Ngọc Thành khiêm tốn, kinh nghiệm công tác của bộ trưởng Quách Kế Hiền cực kỳ phong phú, năng lực rất xuất sắc, tác phong cũng có chỗ tương tự với Nghiêm Ngọc Thành, cũng có chỗ không giống, Nghiêm Minh vào Trung tổ bộ trở thành thuộc hạ trực tiếp của Quách bộ trưởng, chỉ cần dụng tâm quả thực có thể học được không ít phương pháp công tác tốt.
Hiện tại Nghiêm Minh cũng cần một cơ hội để rèn đúc nghiệp vụ công tác Đảng như thế, sau này đối với con đường làm quan của anh ta mới có lợi lớn.
Liễu Tuấn nhớ rất rõ, tại một thế giới song song khác, 4 năm sau tiếp nhận chức vụ bí thư Trung kỷ ủy của Nghiêm Ngọc Thành chính là bộ trưởng Quách Kế Hiền. Đương nhiên, trùng sinh tại thế giới này, hiệu ứng hồ điệp càng lúc càng rõ ràng, 4 năm sau có thể xảy ra biến hóa ngoài ý muốn hay không thì hiện tại ai cũng không thể nói chính xác được.
"Ha ha, anh cứ làm một học sinh đi, công tác này nếu nói thật thì cũng không thoải mái chút nào đâu."
Liễu Tuấn vừa cười vừa nói.
Nghiêm Minh thong thả nói: "Không thoải mái cũng phải làm, điều động cán bộ cũng không phải bản thân tôi định đoạt. Cậu đấy, cũng đừng quá sơ suất, Tưởng lão cũng không phải người dễ đánh lừa đâu."
"Vâng, em hiểu mà."