"Liễu Tuấn, nghe nói anh sắp bị điều đi?"
Trong khu công viên nhỏ tại khu Hoa Thành TP Ngọc Lan, Trầm Nhiêu kéo cánh tay Liễu Tuấn, hỏi. Vừa nói chuyện vừa dùng đầu ngón chân đá mấy cục đá nhỏ ven đường. Từ trước đến nay Trầm Nhiêu có thói quen này, không biết có phải là chứng "năng động" hay không, nói chung nhìn thấy vật nhỏ ven đường thí dụ như cục đá nhỏ, các loại lo-n nước thì nhịn không được giơ chân đá nó, thế cho nên đầu mũi giày của cô luôn bị sờn hết.
Mua giầy, trở thành việc quan trọng nhất hằng ngày của cô giáo Trầm.
Liễu Tuấn cười lắc đầu.
Thời tiết đầu xuân, khí trời lạnh giá. Theo ý của Liễu bí thư vẫn là tìm một nơi ấm áp để cùng nhau ngồi đọc sách, hoặc là tâm sự. Đừng thấy Cô giáo Trầm là một người có chứng "năng động", khi đọc sách vẫn có thể yên tĩnh. Cô giáo Trầm yêu cầu không cao, cách một đoạn thời gian, Liễu Tuấn có thể ở cùng cô một lần, một lần 2,3 giờ thì cô cũng thỏa mãn rồi.
Dù sao thì trước đây Trầm Nhiêu chưa từng nghiêm chỉnh yêu đương qua, không có gì để so sánh. Lại nói đây không phải là đang chia sẻ bạn trai sao? Cũng phải thông cảm một chút, Liễu bí thư quả thực không thể như thanh niên thông thường, cả ngày không có việc gì nên cứ đi chơi với bạn gái là việc hàng đầu.
Lần này, Trầm Nhiêu lại ngồi không được, bắt Liễu bí thư đi dạo phố với cô.
Liễu bí thư vui vẻ đồng ý.
Hai người đi dạo phố, mua một số đồ vụn vặt sau đó đặt hết lên xe, thấy gần đó có một công viên nên thuận tiện đi vào. Dưới quy hoạch thành phố vườn hoa của Liễu bí thư, công viên như vậy có thể thấy nhiều tại TP Ngọc Lan.
Khí trời lạnh giá, nếu như trên mặt Liễu bí thư đeo một cái kính râm, quả thực rất không hợp, sẽ khiến người khác quá chú ý. Tuy nhiên, cũng không gây trở ngại cho Liễu bí thư đeo một cái khẩu trang.
Khí trời lạnh mà, Liễu bí thư sợ bị cảm.
Mặc dù dạo phố cùng bạn trai phải "dịch dung giả dạng", Trầm Nhiêu cũng nhịn. Có đôi khi cũng giận, tuy nhiên có đôi khi lại cảm thấy khá thú vị. Ngẫm lại xem, đây đã là niên đại gì, không phải ai cũng có thể trải qua những ngày "lẩn trốn" thế này.
Lấy thân phận hiện tại của Liễu Tuấn có thể đi dạo phố cùng Trầm Nhiêu coi như là rất tốt rồi.
"Làm sao mà em biết được? Nghe ai nói?"
Thấy Trầm Nhiêu đột nhiên hỏi vấn đề này, Liễu Tuấn không khỏi kinh ngạc. Lẽ ra chuyện như vậy chỉ lưu truyền trên quan trường, quần chúng bình thường sẽ không quan tâm chuyện như vậy. Không có nơi phát ra tin tức kia mà.
"Ơ, anh không lên mạng sao? Không chỉ em, chỉ sợ toàn dân mạng TP Ngọc Lan, thậm chí toàn quốc cũng biết. . ."
Liễu bí thư kinh ngạc, Cô giáo Trầm càng kinh ngạc, quay đầu nhìn Liễu Tuấn, thấy một cái khẩu trang to, không khỏi bĩu môi, xem thường nói.
Từ sau khi biết thân phận thực của Liễu Tuấn, Cô giáo Trầm, một tiểu nha đầu "không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền" cũng đặc biệt quan tâm tới "chính trị", đương nhiên, "chính trị" Trầm Nhiêu quan tâm chỉ giới hạn trong quan tâm Liễu Tuấn, thỉnh thoảng cũng sẽ quan tâm một chút Liễu Tấn Tài bố chồng tương lai. Tuy nhiên nơi phát ra tin tức của cô chủ yếu là đến từ internet. Cũng không biết là loại tâm lý nào tác quái, ngược lại Trầm Nhiêu rất ít khi hỏi việc trên quan trường ngay mặt Liễu Tuấn.
Hơn nữa, Trầm Nhiêu cũng có kinh nghiệm, thỉnh thoảng hỏi, trên cơ bản Liễu Tuấn đều nói không tỉ mỉ. Nếu như Trầm Nhiêu giận dỗi chu mỏ, Liễu bí thư sẽ nói một câu -- dù sao thì có nói em cũng không rõ!
Kết quả là Cô giáo Trầm tức giận đến choáng đầu.
Chủ nghĩa đại nam tử hán chết tiệt!
Chính khách đáng ghét!
Mỗi khi nghe được những câu tự cho là đúng của Liễu Tuấn, Cô giáo Trầm đều nhịn không được phải ở trong lòng thầm oán hận vài câu.
Liễu Tuấn nhíu mày. Trong khoảng thời gian này khá vội nên y quả thực rất ít lên mạng. Không ngờ tổ khảo sát cán bộ của Trung tổ bộ vừa mới đến TP Ngọc Lan chưa tới hai ngày, tin tức về y phải điều đi đã truyền khắp internet.
Căn cứ vào kiến nghị của cán bộ bên kia đề xuất. Cao tầng Nghiêm Liễu hệ vẫn chưa đề xuất ý kiến phản đối rõ ràng. Trung tổ bộ liền khởi động qui trình khảo sát cán bộ, cắt cử một vị cán bộ cấp phó bộ dẫn đội, suất lĩnh một nhóm khảo sát nhỏ, đến TP Ngọc Lan tiến hành khảo sát.
Phó tổ trưởng của tổ khảo sát cán bộ này chính là Mã Tử Hàm tiền nhiệm thư ký của Hà Duyên An, tiền nhiệm phó thị trưởng Thường vụ TP Tống Đô, hiện giữ chức vụ phó cục trưởng cục 2 cán bộ Trung tổ bộ, hưởng đãi ngộ cấp Chính sở.
Vốn khảo sát như vậy hẳn là do Ủy viên Bộ vụ Trung tổ bộ, cục trưởng cục 2 cán bộ Nghiêm Minh đích thân dẫn đội, nhưng suy nghĩ đến quan hệ giữa Nghiêm Minh và Liễu Tuấn nên tạm thời để một vị Ủy viên Bộ vụ khác dẫn đội, cũng là cán bộ tâm phúc mà bộ trưởng Quách Kế Hiền rất tín nhiệm.
Quách bộ trưởng cho tổ khảo sát chỉ thị rất rõ ràng: phải nghiêm ngặt khảo sát, thâm nhập cẩn thận tìm hiểu mọi mặt tình huống của cán bộ bị khảo sát.
Liên quan đến việc khảo sát cán bộ hiện giữ phó bí thư Tỉnh ủy đương nhiên phải nghiêm ngặt cẩn thận, đây cũng là thời gian Đảng ta bổ nhiệm cán bộ cao cấp, nhất quán kiên trì nguyên tắc. Chỉ thị này của Quách bộ trưởng khiến người khác không chê vào đâu được.
Vì vậy, lúc này tổ khảo sát đang tiến hành đi sâu khảo sát, phỏng chừng phải ở tại TP Ngọc Lan một đoạn thời gian. Mã Tử Hàm liền hiểu những lời Liễu Tuấn đã nói, đợi đến lúc tổ chức hội nghị Hội đồng nhân dân toàn quốc, tổ khảo sát sẽ trở về thủ đô cùng Liễu bí thư.
Bản thân Mã Tử Hàm cũng là đại biểu, phải đi tham gia hội nghị này.
Đây là nguyên nhân vì sao tổ cán bộ khảo sát đã đến TP Ngọc Lan nhưng Liễu bí thư vẫn còn ung dung ra ngoài đi dạo với bạn gái.
Không cần gấp, từ từ sẽ đến!
Liễu bí thư cần phải phối hợp với các đồng chí của Trung tổ bộ.
Chỉ là không có nghĩ đến, khảo sát còn chưa có kết thúc, tin đồn về y sắp bị điều đi đã tràn lan trên internet.
"À, dạo này anh cũng khá bận nên không có thời gian lên mạng, em nói anh nghe một chút đi."
Liễu Tuấn kéo Trầm Nhiêu đi tới bên bờ hồ trong công viên, ghé vào lan can, đưa tay khẽ ôm lấy eo Trầm Nhiêu, nói giọng rất nhẹ nhàng.
Trầm Nhiêu cũng vươn tay ôm lấy thắt lưng Liễu Tuấn, hai người "kề vai sát cánh". Đây cũng là tiến triển nho nhỏ giữa hai người trong đoạn thời gian gần đây, dần dần bắt đầu vượt qua cảnh giới "nắm tay", bước tiến về phía trước.
Kỳ thực với Liễu bí thư thì đây cũng không có gì. Hiện tại y đã buông tha nỗ lực phân biệt Trầm Nhiêu và Hạ Hiểu Tình. Chuyện này, sợ rằng vĩnh viễn không có kết quả. Nếu ông trời đã an bài như vậy, Hạ Hiểu Tình không gặp, nhưng lại đưa Trầm Nhiêu về đến bên cạnh y, vậy thì phải tiếp nhận. Bây giờ ở trong lòng Liễu bí thư, Trầm Nhiêu chính là người đã kề gối làm bạn với y vài chục năm, giữa hai người thành khẩn tương đối cũng không biết qua bao nhiêu lần, nắm tay, hôn nhau, hoặc là tiến thêm một bước làm chuyện khác, Liễu Tuấn đều cảm thấy đương nhiên. Hiện tại y đang quan tâm đến sự cảm thụ của Trầm Nhiêu, tuần hoàn theo tiến trình "yêu nhau" bình thường.
Tận khả năng đừng cho Trầm Nhiêu lưu lại điều gì tiếc nuối. Mặc dù Liễu Tuấn cũng biết điều này không có khả năng, thế giới đã thay đổi, rất nhiều chuyện vĩnh viễn khác đi, tóm lại vẫn chỉ phải tận lực!
"Họ nói bởi vì anh tại TP Ngọc Lan làm ra thành tích, Trung ương rất coi trọng năng lực của anh nên muốn điều anh đến tỉnh N, để cho anh xuất lực kiến thiết gia hương, có phải anh sẽ bị điều đi thật không?"
Trầm Nhiêu có chút lo được lo mất, cũng có chút khó chịu.
Cả việc này, mình vì anh ấy đã từ thủ đô đuổi tới Ngọc Lan, kết quả mới vừa ổn định, không ngờ anh ấy lại muốn chạy về tỉnh N, đây không phải là cố ý muốn gây sự với Cô giáo Trầm sao?
"Trung ương quả thực có ý này. Sao hả, anh về Đại Ninh, em không vui hả?"
Trầm Nhiêu cả giận nói: "Anh về Đại Ninh còn em thế nào? Một mình ở lại Ngọc Lan sao?"
Nói xong Trầm Nhiêu buông cánh tay đang ôm y, lại giãy giụa khỏi bàn tay Liễu Tuấn đang ôm eo cô, rồi xoay người lại dựa vào lan can, chu miệng hờn dỗi.
Kỳ thực Trầm Nhiêu cũng biết, nếu như Liễu Tuấn thật sự về tỉnh N, khẳng định cũng sẽ chuyển dời công tác của cô qua đó, còn có thể đoàn tụ cùng cha mẹ, là một chuyện tốt. Một giáo viên nho nhỏ muốn điều động đến tỉnh, theo người khác thấy thì là một việc muôn vàn khó khăn, nhưng trong mắt loại quan lớn như Liễu Tuấn thì hoàn toàn không coi như một vấn đề, thuận miệng một câu nói cũng có thể giải quyết. Chỉ là Trầm Nhiêu có ý không vui, cũng không biết là nguyên nhân gì, có thể là lòng tự trọng của phụ nữ đang tác quái cũng nên.
Tính độc lập của Trầm Nhiêu rất mạnh, cùng Liễu Tuấn yêu đương, điều này cũng không có biện pháp, ai bảo trong lòng mình thích anh ta chứ? Biết rõ anh ta có vợ có con, nhưng bất kể như thế nào cũng không bỏ được, cái này chính là "oan nghiệt" ! Nhưng Trầm Nhiêu vẫn mưu cầu bảo trì sự độc lập của mình, không muốn mọi chuyện đều dựa vào người đàn ông này, mặc dù anh ta là một quan lớn, muốn cho mình cẩm y ngọc thực là rất dễ.
Thấy Trầm Nhiêu hình như thực sự tức giận, trong lòng Liễu Tuấn dâng lên một cổ thương tiếc, đứng lên ôm cô vào lòng, khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cô, khẽ cười nói: "Không có việc gì, không đi, anh sẽ ở lại."
Trầm Nhiêu nhất thời vui vẻ, vươn hai tay vòng lấy thắt lưng Liễu Tuấn, ngửa đầu hỏi: "Thật chứ?"
"Thật mà, hiện tại anh cũng chưa muốn đi."
Liễu Tuấn rất chăm chú đáp.
"Vậy thật tốt quá, trên mạng rất nhiều người cũng nói không nỡ để anh đi. Nhất là những người tại TP Ngọc Lan, họ nói TP Ngọc Lan thật vất vả mới tới một bí thư đồng ý vì dân chúng làm việc, mới ở chưa tới hai năm đã bị điều đi, có phải là TW không thích TP Ngọc Lan, không muốn nhìn Tp Ngọc Lan tốt lên? Một số người khác nóng nảy còn muốn hợp lại cùng nhau thượng thư lên Tỉnh ủy, lên Trung ương, muốn anh ở lại!"
Trầm Nhiêu cười khúc khích nói, thanh âm thanh thúy, trong hưng phấn còn mang theo sự kiêu ngạo và tự hào.
Người đàn ông mình thích được toàn thể thị dân kính yêu như vậy, Trầm Nhiêu cũng cảm thấy vinh hạnh.
Liễu Tuấn hơi hoảng, khẽ cau mày, nói: "Đó không phải là hồ đồ còn gì? Trên tổ chức dùng cán bộ là đã có kế hoạch toàn diện, nếu việc này làm thật thì hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại. Còn tưởng là chủ ý của anh, dự định làm thổ hoàng đế ở Ngọc Lan, ôm binh tự trọng!"
Trầm Nhiêu hoảng sợ, có chút bối rối, lo lắng nói: "Thật nghiêm trọng như vậy sao? Thế làm sao đây? Vạn nhất họ thực sự làm chuyện này, vậy chẳng phải là giúp hoá phiền còn gì?"
Thấy Trầm Nhiêu sốt ruột, Liễu Tuấn nở nụ cười, đưa tay sờ lên hai má đỏ hồng của cô, cười nói: "Cũng không có việc gì, anh có biện pháp. Nói chung hiện tại anh sẽ không đi, việc của TP Ngọc Lan còn chưa có làm tốt hoàn toàn mà, đi lúc này chính là bỏ dở nửa chừng."
Trầm Nhiêu liền yên tâm, gật đầu: "Đúng vậy, hiện tại em cũng càng lúc càng thích thành phố này, rất đẹp. . ."