Trong gian phòng ở khách sạn Thu Thủy tại Thủ đô.
Đây là Liễu bí thư đang mời khách, đối tượng chiêu đãi chủ yếu chính là cả nhà Lương Quốc Cường, tiếp khách chính là mấy huynh đệ Trình Tân Kiến, Tiếu Vũ, Tiếu Kiếm.
Chuyện xảy ra tại Cẩm Quan Thành, bởi vì xử lý đúng lúc, khống chế đúng chỗ nên vẫn chưa tạo ra phản ứng quá lớn tại thủ đô, thậm chí rất nhiều đại biểu của đại hội Đảng và Ủy viên Chính hiệp hoàn toàn chưa rõ trong lúc tổ chức lưỡng hội, kinh sư đã xảy ra đại sự này.
Điểm này, Liễu Tuấn rất hài lòng.
Mặc dù Cao Kính Chương muốn nhanh chóng tại nội bộ hệ thống chính pháp thành lập uy tín của mình, nhưng phải tuân thủ quy tắc nên vẫn chưa làm mọi chuyện ầm ĩ. Mặc kệ thế nào, Hoàng Nguy và Quách Bỉnh Chương đều là cảnh sát công an tại thủ đô, còn là cán bộ lãnh đạo đảm nhiệm chức vụ nhất định, nếu thật sự chiến tuyên truyền, làm mọi chuyện ầm ĩ, bị tổn hại không chỉ Nghiêm Liễu hệ, Cao Kính Chương đang giữ bí thư Chính pháp ủy Trung ương cũng không tốt lành gì.
Liễu Tuấn cũng tương đối thưởng thức điểm này của Cao hệ.
Mặc dù quan hệ giữa Nghiêm Liễu hệ và Cao hệ cũng không phải rất thân cận. Giữa đôi bên, từng có xung đột cục bộ, đây cũng là điều bình thường tại chính trị. Cho tới bây giờ cũng chưa có hai tập đoàn chính trị khổng lồ có thể chân chính dắt tay hợp tác mà không phát sinh một chút mâu thuẫn. Dù cho là Hà Vũ hệ, hiện tại cùng với Nghiêm Liễu hệ cũng tồn tại mâu thuẫn xung đột.
Chủ tịch Lý Trị Quốc từ từ tại nội bộ quân đội bồi dưỡng lực lượng hậu bị của mình, mặc dù trước mắt mâu thuẫn chủ yếu vẫn tập trung tại giao tiếp quyền vị, nhưng bố cục đã triển khai, cùng một tập đoàn quân đội truyền thống như Hà Vũ hệ cũng không thể tránh khỏi sẽ phải phát sinh một số xung đột về an bài nhân sự.
Chuyện này, Liễu Tuấn cũng chưa từng tham dự vào quá nhiều.
Không cần thiết!
Liễu Tuấn không thể tại bất cứ lĩnh vực nào cũng hiện ra sự tồn tại của mình. Y cũng không cho rằng, bằng quan hệ cá nhân giữa y và hai nhà Hà Vũ thì có thể hóa giải tầng mâu thuẫn xung đột này. Mâu thuẫn tại một vài phương diện giữa Hà Vũ hệ và Nghiêm Liễu hệ cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự ủng hộ của Hà Vũ hệ đối với cá nhân Liễu Tuấn.
Có thể nhiều năm sau đó, khi Liễu Tuấn phải đối mặt với bước ngoặt cạnh tranh quan trọng nhất, thái độ ủng hộ của Hà Vũ hệ sẽ tạo ra tác dụng cực kỳ quan trọng. Đây mới là mục đích sở tại của Liễu Tuấn.
Một chút mâu thuẫn lúc này không cần lưu ý, các đại lão của phe phái sẽ biết điều hòa.
Cao Kính Chương và Cao hệ vẫn giữ quy củ tương đối nghiêm, không giống bên kia, rất nhiều khi cũng không chịu quy củ, vì đấu tranh, thủ đoạn gì cũng dám dùng, có vẻ như sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Điều này kỳ thực đã tạo ra sự bất mãn nghiêm trọng cho các đại phái hệ khác. Mọi người thậm chí bất giác mà liên thủ chống lại một số hành vi bên kia.
Sự khác nhau trong đó, từ trên thủ pháp ứng đối của Liễu Tuấn cũng có thể nhìn ra được. Liễu Tuấn tại tỉnh A, ngoại trừ lúc ban đầu cùng Thai Duy Thanh trở mặt nên ầm ĩ một trận, từ đó về sau vẫn tương đối khắc chế, vẫn chưa chủ động gây tranh chấp. Ngay cả Tạ Viện đang gây rối tại TP Ngọc Lan Liễu Tuấn cũng có thể dễ dàng tha thứ. Căn cứ vào trạng thái hiện tại để phân tích, Liễu Tuấn không thích hợp để tác chiến giữa hai tuyến.
Tứ diện xuất kích, nơi nơi gây thù hằn, không phải là cách làm sáng suốt.
Cho nên lúc này Liễu Tuấn áp dụng đối với Cao hệ chính là thủ thế. Nhưng mà đối với bên kia cũng không ôn hoà như vậy. Năm trước sau khi tổ tuần sát Trung ương đến tỉnh A, không ngờ Liễu Tuấn chọn dùng phương thức chính diện giao phong, không nhượng bộ chút nào. Động tác này khiến rất nhiều người rớt cả kính mắt. Nguyên nhân trước đó vì chưa từng có quan to địa phương có can đảm chính diện giao thủ với tổ tuần sát, có người nói Tưởng lão đã bị tức muốn điên.
Mà kết quả cuối cùng, bên kia không chiếm được nửa phần tiện nghi.
Lại một lần khiến rất nhiều các vị quan to ngạc nhiên không ngớt.
Liễu Tuấn này quả nhiên không phải dễ bắt bí đâu.
Lần này nội dung của báo cáo công tác Chính phủ mà Liễu Tấn Tài làm ở trên đại hội Đảng toàn quốc cũng biểu hiện ra tinh tường, ván cờ lần này cha con Liễu gia đã chiếm thượng phong. Một số thế lực trung lập đã bắt đầu suy nghĩ về hướng đi chính trị sau này.
Không hề nghi ngờ, lực lượng của ai càng hùng hậu thì thế lực trung lập sẽ dựa về bên đó.
Thắng lợi lần này của cha con Liễu gia đã khiến đại thế đối lập trên mức độ nhất định đã xảy ra biến hóa vi diệu. Có thể dự kiến chính là, bố cục chính trị vốn độc quyền đang lặng lẽ thay đổi. Có thể nhất thời vẫn chưa thể nhìn ra sự biến hóa quá rõ ràng của nó, nhưng tất cả mọi người biết, loại biến hóa này quả thực đang phát sinh!
"Con kính thầy một ly!"
Liễu Tuấn bưng lên ly rượu Mao Đài, mỉm cười mời Lương Quốc Cường bên cạnh.
Lương Quốc Cường mỉm cười, nâng lên ly rượu cạn với Liễu Tuấn, hai thầy trò uống một hơi cạn sạch.
Lại nói tiếp, mãi cho tới lúc này, tảng đá trong lòng Lương Quốc Cường mới rơi xuống.
Trải qua điều tra, trong "sự kiện Cẩm Quan Thành", mặc dù Lương Tuyết Bình có ở hiện trường nhưng chưa từng tham dự ẩu đả của hai bên, tất cả mọi người chứng minh, khi sự việc xảy ra, Lương Tuyết Bình vẫn còn đang khuyên can hai bên, cho nên trong hỗn loạn đã bị "đạn lạc", cũng không có "hăng hái phản kích" mà rất biết khắc chế tâm tình của mình.
Điểm này, không chỉ Hoàng Nguy và Quách Bỉnh Chương đều chứng minh, ngay cả người của Cẩm Quan Thành cũng chứng minh.
Bởi vậy Lương Tuyết Bình không có bị liên lụy quá lớn.
Về phần chân tướng sự thực có đúng sự thực như vậy hay không thì ai cũng không thể nói rõ. Tuy nhiên Trình Tân Kiến rất bội phục, Tiểu Tuấn chính là khác người, việc gì khó chơi khi đến tay cậu ta đều có thể hóa giải dễ dàng.
Theo Trình Tân Kiến biết, việc này không chỉ Vũ Hoàng Hà đứng ra nói, thậm chí ngay cả Hà Duyên An đều đứng ra làm một số công tác hòa giải. Bằng không thì, dù cho Lương Tuyết Bình thật sự không hề động thủ, nếu người ta muốn cố ý nhằm vào hắn thì chỉ sợ cũng không thoát thân dễ dàng như vậy.
"Xin lỗi, đã khiến ba thêm phiền phức. . ."
Sau khi Liễu Tuấn kính thầy một ly, Lương Tuyết Bình đứng lên, bưng ly rượu, cúi đầu lúng ta lúng túng nói, vẻ mặt đỏ bừng, ánh mắt không dám nhìn cha mình.
Kỳ thực lúc này Lương Tuyết Bình có can đảm đứng dậy nói lời này với Lương Quốc Cường vẫn là được Liễu Tuấn cổ vũ, nếu không phải Liễu Tuấn không ngừng đưa mắt ra hiệu, cậu ta thật sự sẽ không dám lên tiếng.
Thực sự kẽ hở lần này bị đâm quá lớn, thiếu chút nữa ngay cả Lương Quốc Cường cũng bị liên lụy vào trong.
Lương Quốc Cường "Hừ" một tiếng, ý rất không vui.
Viên Hiểu Mai thấy con trai bị ông nhà hừ lạnh mà không dằn nổi khẽ run lên, trong lòng thấy thương tiếc, có chút bất mãn nói: "Lão Lương, Tuyết Bình đâu có làm gì xấu, chẳng qua là cùng mấy đứa bạn nó đi uống rượu thôi mà rồi đúng dịp đụng phải chuyện này, có quan hệ gì tới nó đâu, ai có thể ngờ được sẽ xảy ra chuyện như vậy? Ông cứ suốt ngày mang bộ mặt đó làm con cái đứa nào cũng sợ!"
Lương Tuyết Bình cũng đã 26,28 tuổi, tham gia công tác nhiều năm, nhưng trước mặt cha mình vẫn rất sợ hãi giống như "chuột thấy mèo". Viên Hiểu Mai rất không hài lòng về lần này, Lương Quốc Cường lập thân chính trực, đối với mình và con cái đều yêu cầu rất nghiêm, Viên Hiểu Mai không phản đối. Tuy nhiên hiện tại thì quả thực có phần quá phận.
"Còn nữa, hôm nay là Tiểu Tuấn mời khách, mọi người không dễ gì có thể ngồi với nhau, ông cứ xụ mặt như thế thì làm sao mọi người thoải mái cho được?"
Viên Hiểu Mai lại quở trách ông bạn già lần nữa.
Lương Quốc Cường liền trừng mắt với Viên Hiểu Mai, lại "Hừ" một tiếng.
Liễu Tuấn cười nói: "Bỏ đi thầy ơi, bây giờ Tuyết Bình cũng là người lớn rồi, thấy còn tưởng nó là thằng bé tại huyện Hướng Dương lúc trước đó sao?"
Khi Liễu Tuấn theo Lương Quốc Cường tập võ, Lương Tuyết Bình mới chỉ 3,4 tuổi, mọi người nghĩ lại tình cảnh khi đó đều nở nụ cười. Hồi đó, mỗi lần Viên Hiểu Mai mang theo nó qua thì mọi người vây quanh, thi nhau bíu hai má mũm mĩm của nó, quả thực tạo cho mọi người không ít niềm vui.
Trong mắt Lương Quốc Cường hiện ra tia trìu mến, sắc mặt hòa hoãn hơn, nói: "Hồi đó cậu cũng không phải người lớn gì đâu!"
Mọi người cười ha ha.
Lương Tuyết Kiều nói: "Ba, tất cả mọi người đã trưởng thành rồi, bây giờ Liễu bí thư đã là phó bí thư Tỉnh ủy, quan niệm cũ của ba cũng nên sửa lại thôi."
"Hừ! Mấy người cũng đừng tập trung vào tôi thế. Lương Tuyết Bình, con cũng trưởng thành rồi, biết rõ Hoàng Nguy và Quách Bỉnh Chương không ra gì mà còn đi chung với họ? Sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may!"
Trong lòng Lương Quốc Cường mặc dù tha thứ cho con trai, nhưng nhất thời vẫn chưa bỏ xuống được sĩ diện của mình, vẫn giáo huấn con trai vài câu.
Lương Tuyết Bình thầm thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: "Con cũng không biết họ sẽ làm như vậy. . . sau này con sẽ chú ý."
Trình Tân Kiến cười nói: "Còn sau này nữa hả, hai thằng đó lúc này chắc không dễ chịu gì đâu."
Mặc dù Lương Tuyết Bình đã được kéo ra ngoài, nhưng Hoàng Nguy và Quách Bỉnh Chương cũng không có vận khí tốt như vậy, lúc này đang bị viết kiểm điểm. Phỏng chừng vị trí phó cục trưởng bất kể như thế nào cũng không giữ được. Chuyện mà chủ tịch Lý Trị Quốc đích thân quan tâm, dù thế nào cũng phải có một bàn giao, không thể không giải quyết được gì.
Có thể giữ được công chức, không bị hai tầng khai trừ đã tính là Hoàng Nguy, Quách Bỉnh Chương may mắn rồi!
Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Thầy ạ, kỳ thực việc này con cảm thấy không thể trách Tuyết Bình, nó biết Hoàng Nguy và Quách Bỉnh Chương không ra gì, phó bộ trưởng Thường vụ Bộ công an như thầy lẽ nào cũng không biết? Còn để cho họ giữ vị trí quan trọng như vậy? Sớm phải triệt đi mới phải! Cho nên thật muốn trách thì cũng phải trách những người đứng đầu Bộ công an bên thầy và cục thành phố thủ đô thôi!"
Lương Quốc Cường nhất thời nghẹn họng, nói không ra lời.
Mọi người không khỏi cười ha ha.
Cũng chỉ có Liễu Tuấn mới dám nói như vậy trước mặt Lương Quốc Cường, đổi lại người khác, dù cho hay tùy tiện như Trình Tân Kiến cũng không có dũng khí như vậy.
Chỉ sau mấy câu, bầu không khí trên bàn tiệc rốt cuộc đã hòa hợp.
Trình Tân Kiến tùy lúc mà hành sự, xuất ra thủ đoạn "thùng rượu", thét to thay bằng bát to, coi Mao Đài như nước sôi, bày ra tư thế "quyết đấu" với Lương Quốc Cường.
Cả đời này Trình Tân Kiến chỉ thích rượu, là "tửu thần" nổi danh của Bộ công an, tuy nhiên Lương Quốc Cường cũng không kém, không hề sợ hãi chút nào.
"Tôi nói này Lương bộ trưởng, thằng bé Tuyết Bình không thích hợp đặt ở hệ thống chính pháp đâu. . .ông xem tính cách của nó, không khác gì đàn bà, so với. . .đúng rồi, bác sĩ Lăng! Tính cách còn dịu dàng hơn cả bác sĩ Lăng, cái này thì sao được? Tôi thấy phải đổi vị trí cho nó đi, đừng làm ở Chính pháp ủy nữa. . ."
Rượu qua ba tuần, Trình Tân Kiến đã hơi ngất ngưởng, đã bắt đầu không giữ miệng.
Liễu Tuấn liền hướng về Trình Tân Kiến giơ ngón tay cái.
Lời này từ lâu y cũng muốn nói với Lương Quốc Cường rồi.