Liễu Tuấn mới vừa buông điện thoại, ở phía sau đột nhiên vang lên tiếng còi của xe cảnh sát.
Những chiếc xe trước sau đều bắt đầu dạt ra hai bên. Tài xế của xe Audi lại dường như không nghe thấy, thừa dịp xe phía trước tránh ra, đột nhiên tăng tốc, liên tiếp vượt lên trước mấy xe.
Liễu Tuấn hơi nhíu mày: "Có thể là có công vụ khẩn cấp, chúng ta nhường một chút đi."
Tài xế vội nói: "Liễu tỉnh trường, không phải là xe cảnh sát nghiêm chỉnh đâu, chỉ là xe đặc quyền lấy chiêu bài chấp hành công vụ thôi."
Nói đến điều này, kỳ thực chiếc xe Audi của Liễu Tuấn cũng có gắn còi xe cảnh báo, song tài xế không có sự đồng ý của Liễu Tuấn sẽ không dám tự ý mở. Dù sao thành Bắc Kinh cũng không so được với địa phương, nói không chừng trên xe nào đó đang an vị một lãnh đạo cao cấp thì sao. Thí dụ như trên xe này của họ không phải đang ngồi một vị đương nhiệm tỉnh trưởng, công tử của thủ tướng còn gì.
Tại thủ đô huênh hoang quá cũng không hẳn là chuyện tốt.
Kha Khải Phàm ngồi ở vị trí phó lại, hắn nhìn vào kính chiếu hậu rồi khẳng định thuyết pháp của tài xế: "Tỉnh trưởng, quả thực không phải là xe cảnh sát, cũng không phải xe quân đội, là một chiếc Mercedes-Benz 500."
Liễu Tuấn nghe vậy có chút không vui, khẽ "Hừ" một tiếng.
Mercedes-Benz 500 có thể khẳng định không phải là xe quân cảnh. Ở địa phương cũng sẽ có lãnh đạo bộ đội ngồi xe xa hoa như vậy, nhưng tại thủ đô thông thường xe quân cảnh sẽ không đường hoàng như thế. Thời gian Liễu Tấn Tài còn đảm nhiệm phó thủ tướng đã đề ra tiêu chuẩn khá nghiêm đối với việc dùng xe công vụ, đã từng xử lý vài đơn vị và cán bộ lãnh đạo sử dụng xe vượt quá chỉ tiêu, trong đó bao gồm hai cán bộ thực chức cấp Phó bộ bị xử phạt.
Giai tầng đặc quyền thực sự là có mặt khắp nơi, ngay cả trên những chuyện như vậy cũng muốn biểu diễn một chút.
Nếu không phải xe quân cảnh chân chính, Liễu tỉnh trường cũng cóc cẩn phải nhân nhượng làm gì.
Tuy nhiên chiếc xe đặc quyền này trái lại đã sáng tạo cơ hội cho Audi, nhờ vậy những chiếc xe phía trước đều dạt ra hai bên, miễn cưỡng dọn ra con đường đủ cho xe chạy, xe Audi rõ ràng đã chạy nhanh hơn. Còn chiếc xe Mercedes thì theo sát cứ nhích lại gần, còi cảnh sát thì kêu inh ỏi, tài xế còn không ngừng ấn còi xe, ý bảo xe Audi nhường đường.
Tài xế của Liễu Tuấn cũng mặc kệ, cầm chắc tay lái, thẳng tiến về phía trước.
Nói đến đặc quyền, trên xe này có có một vị, chú mày kêu gọi cái gì?
Khoảng chừng hơn 10p sau, xe Audi rốt cuộc chạy ra khỏi đoạn đường chật chội, chuyển vào một con đường một chiều.
Chiếc xe Mercedes-Benz 500 vẫn bám sát sau đuôi, phía trước đã không còn xe ngăn, chợt thấy Mercedes đột nhiên tăng tốc vượt lên trước xe Audi, "Két" một tiếng dừng lại, chặn ngang phía trước lối đi của xe Audi.
Tài xế phải phanh gấp, thiếu chút nữa cả 2 xe đã thân mật tiếp xúc với nhau.
Cửa xe Mercedes mở ra, từ vị trí tài xế và phó lái "Cộp cộp" nhảy xuống hai thanh niên to con, đều là tóc húi cua, dáng dấp chừng 30t, hùng hổ chạy tới xe Audi. Một người đàn ông trung niên khác chừng 40t thì thong thả từ ghế sau đi xuống xe, mặc bộ Đường trang tay ngắn màu trắng, treo gọng kính mắt tơ vàng, lạnh lùng nhìn qua bên này.
Hồ Hạo Nhiên không đợi Liễu Tuấn phân phó đã cực nhanh mở cửa xe bước xuống, Kha Khải Phàm và tài xế thì xuống sau.
"Con mẹ mày có biết lái xe không, có điếc cũng phải nghe rè rè chứ?"
Tài xế xe Mercedes không thèm phân trần, lao qua tặng một quyền lên trên mui xe Audi khiến chiếc xe "ầm ầm" rung động, sắc mặt hắn thì dữ tợn, hình như bất cứ lúc nào cũng động thủ đánh người.
Tài xế xe Audi mặc dù trầm ổn, cũng là "lão nhân" của câu lạc bộ Trường Thành, nhất là chiếc xe Audi này chẳng khác nào như xe riêng của Liễu Tuấn, treo chính là nhãn hiệu đặc biệt tại kinh sư, trước kia tại thành Bắc Kinh còn chưa bao giờ bị "ăn hiếp" như vậy, bởi vậy làm sao đồng ý chịu thua? Tài xế lập tức nói: "Con mắt mày mù hả sao nhìn không thấy?"
"Ơ, tiểu tử này còn gấu à? Tưởng là treo một cái nhãn hiệu nhỏ thì có thể đi ngang dọc tại thành Bắc Kinh này? Chưa ăn thiệt thòi đúng không? Ngày hôm nay đại gia sẽ dạy cho mày biết. . ."
Tài xế Mercedes thấy tài xế xe Audi thấp hơn hắn 1 cái đầu nên không để đối phương vào mắt, một lời chưa hết đã vung nắm đấm qua.
"Ai nha. . ."
Nhưng chỉ nghe được một tiếng hét thảm, nắm tay của tài xế xe Mercedes còn chưa chạm tới tài xế xe Audi thì bụng mình đã ăn một cú, gầm rú cong thắt lưng. Người động thủ không phải là Hồ Hạo Nhiên mà là bản thân tài xế xe Audi.
Không ngờ cũng là một cao thủ thâm tàng bất lộ.
Tài xế Hà Mộng Oánh đặc biệt cấp cho Liễu Tuấn cũng không phải hạng ngồi không.
"Đcm mày. . ."
Một tên khác thấy đồng bọn bị đánh lập tức lao qua chuẩn bị hỗ trợ, chỉ thấy Hồ Hạo Nhiên tung chân lên, tên kia bất ngờ không kịp phòng bị liền ngã sấp xuống, cả khuôn mặt va vào trên vỏ ruột xe Audi, nhất thời máu mũi chảy ròng, khóe mắt bầm tím.
Lúc này, phía sau đã hình thành một hàng xe dài. Do bị ngăn cản nên tài xế và hành khách đều xuống xe đứng xem, thấy họ một lời không hợp liền động thủ, ai cũng thấy hưng phấn. Bên Hồ Hạo Nhiên mặc dù có ba người, nhìn qua đều nhỏ con, vóc người thua xa hai tên tráng hán bên xe Mercedes, nguyên tưởng rằng khi động thủ thì bên Hồ Hạo Nhiên chắc chắn sẽ bị thua thiệt, không ngờ vừa đối mặt hai tên to con hơn đã bị ăn hành, một tên trong đó còn trực tiếp lỗ mũi bị ăn trầu, không khỏi kinh ngạc. Có người nhiều chuyện lúc ấy đã lớn tiếng reo hò.
"Ba ba ba. . ."
Mấy tiếng vỗ tay vang lên, gã nam tử mặc Đường trang vỗ tay rồi chậm rãi đi tới, liếc mắt nhìn hai tên đồng bọn, xem thường bĩu môi, kéo dài giọng nói: "Đáng đánh, đáng đánh!"
Thấy người này, sắc mặt tài xế xe Audi hơi biến.
"Ơ kìa, thế giới này thực sự là loạn cả rồi, người nào cũng dám ở kinh sư trọng địa đánh người lung tung! Ha ha, anh bạn làm ở đơn vị nào vậy, sao gấu thế!"
Đường trang nam tử nhìn qua cũng không nhỏ, nhưng miệng đầy giọng lưu manh, nghe giọng ương ương đặc biệt chói tai.
"Có điều tôi phải nhắc nhở các người một câu, Đào Tư Thanh tôi không phải người dễ mà đánh đâu, đã đánh thì phải trả cái giá đắt!"
Đường trang nam tử lại nói giọng ương ương.
Lần này, ngay cả Kha Khải Phàm đều hơi biến sắc. Trước đây hắn làm tại Trung ương đoàn, mặc dù chưa từng đến Cẩm Quan Thành tiêu phí nhưng đối với mấy công tử ca nổi danh nhất trong thành thủ đô cũng nghe đại danh đã lâu. Thực sự không ngờ người này chính là ông chủ Đào Tư Thanh của Cẩm Quan Thành được xưng kinh sư "đệ nhất kiêu ngạo".
Cũng không trách Đào Tư Thanh nói như vậy, Hoàng Nguy và Quách Bỉnh Chương hai vị phó cục trưởng cục khu, con cháu thế gia chính tông, hồng tam đại, tại Cẩm Quan Thành cũng bị người ta đánh cho lên bờ xuống ruộng, cuối cùng còn bị xử phạt, một người giáng cấp, một người khác bị điều đến đội ngũ chính pháp, tha hồ mà nhàn hạ.
Hổ báo cũng phải có tiền vốn.
Ngay cả những người đang xem náo nhiệt, vừa nghe cái "chiêu bài" này thì đều thất kinh, một số người nhát gan sợ phiền phức đã chui gấp vào trong xe mình, rất sợ rước họa vào thân. Chẳng qua vướng nơi này là đường một chiều nên không thể quay đầu xe, bằng không đã sớm lượn mất rồi.
Chỉ có Hồ Hạo Nhiên hoàn toàn bất vi sở động, ngay cả mông mi cũng không buồn nháy một cái.
"Thế nào, sợ rồi hả? Không dám nói tiếp nữa chứ gì? Hắc hắc, vô dụng thôi, biển số xe các người tôi đã nhớ kỹ rồi, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được, thế nào cũng tìm được người chủ, đến lúc đó cái gì cũng đừng nói!"
Đào Tư Thanh tiếp tục khoa tay múa chân.
Biểu hiện của Đào Tư Thanh Liễu Tuấn thu hết vào đáy mắt, y hạ xuống kính xe rồi gọi: "Tiểu Hồ!"
Hồ Hạo Nhiên lập tức đi tới, tuy nhiên vẫn cảnh giác nhìn động tĩnh của ba người Đào Tư Thanh.
"Cậu bảo mấy người đó tránh đường đi, chúng ta không có thời gian đâu!"
Liễu Tuấn thản nhiên phân phó.
"Vâng!"
Hồ Hạo Nhiên gật đầu.
Không ngờ cái lỗ tai của Đào Tư Thanh rất thính, con mắt cũng tinh, thoáng cái đã thấy Liễu Tuấn ngồi ở trong xe, lập tức nhíu mày, hình như nhớ tới điều gì.
"Ha ha, tôi cứ nghĩ là ai dám gấu như thế chứ, thì ra là Liễu thiếu gia!"
Không đợi Hồ Hạo Nhiên nói, Đào Tư Thanh đã nhận ra thân phận của Liễu Tuấn. Mặc dù trước đây họ chưa gặp mặt qua nhưng Đào Tư Thanh là ông chủ của một trong Tứ đại hội sở tại kinh sư, hắn cũng không lạ gì nhân sự tại thể chế nội, quan lớn cấp chính bộ trẻ như Liễu Tuấn đây Đào Tư Thanh không thể không có ấn tượng được.
Liễu Tuấn không khỏi nhíu mày.
Lại thêm một Trần Vệ Tinh sao? Biết rõ thân phận của y còn gọi là "Liễu thiếu gia". Xem ra Đào Tư Thanh là bị bẽ mặt nên muốn giả "nghe nhìn lẫn lộn" để kéo Liễu Tuấn vào vị trí ngang với mình, công tử đối công tử!
"Thủ trưởng có chỉ thị, mời các anh lập tức tránh ra, đừng làm lỡ thời gian của chúng tôi!"
Hồ Hạo Nhiên cũng kệ Đào Tư Thanh hay là Mận Tư Thanh, lạnh lùng quát.
"Liễu thiếu gia, thực sự không nể tình như thế sao? Hừ hừ, vậy thì chớ có trách tôi không nói khách khí!"
Đào Tư Thanh thấy Liễu Tuấn vẫn lờ mình đi, nhất thời một cổ "nhiệt huyết" xông lên, giọng lạnh lùng nói. Biết rõ trong xe ngồi chính là Liễu Tuấn nhưng hắn vẫn nói như thế, "đệ nhất kiêu ngạo" thành Bắc Kinh quả nhiên danh bất hư truyền.
"Hồ Tử, lái xe chặn ngang ở đây cho tôi, ngày hôm nay để xem ai có thể qua được đây!"
Đào Tư Thanh quay đầu quát tên tài xế đã bị ăn một đấm, trên cổ nổi cả gân xanh, hình như đã cạn kiệt toàn lực.
Tài xế tên Hồ Tử dạ một tiếng, đang muốn đi lái xe thì chợt dưới chân bị ngáng, tức thì như đồng bọn của hắn loạng choạng ngã sấp mặt ra đất.
"Con bà. . ."
Đào Tư Thanh nổi trận, song nói chưa hết câu đã không còn tiếng động, thì ra đã bị Hồ Hạo Nhiên nắm được cái cổ.
"Hiện tại tôi cảnh cáo anh, hành vi của anh đã uy hiếp đến an toàn của thủ trưởng, căn cứ vào điều lệ bảo vệ, tôi có thể tử hình anh ngay tại chỗ!"
Hồ Hạo Nhiên lạnh lùng nói, một họng súng tối om chỉ thẳng vào đầu Đào Tư Thanh.
Đào Tư Thanh nhất thời tái mặt.
Trong nhà hắn cũng có người hưởng thụ qua loại đãi ngộ bảo vệ này, biết Hồ Hạo Nhiên không phải là hư ngôn đe doạ, có lẽ không đến mức tử hình ngay tại chỗ, nhưng khiến các đốt ngón tay ngón chân của hắn dài ra đôi chút, nửa ngày không thể động đậy thì tuyệt đối có thể. Nếu thật như vậy, thể diện của Đào đại thiếu gia cũng chả còn.
Hồ Tử và một tên tóc húi cua khác thấy tư thế này đều sợ hãi, ai cũng không dám lộn xộn.
Tài xế xe Audi đã lên Mercedes, lái xe chạy đến bên đường rồi lấy luôn chìa khóa. Sau đó tài xế lại lên xe Audi, "Vèo" chạy ngang qua xe Mercedes và Đào Tư Thanh đang ngẩn người nhìn, chỉ để lại một làn khói bụi cho Đào công tử hưởng dụng.