Hội toạ đàm nửa ngày thì kết thúc, nhưng Liễu tỉnh trưởng chưa vội về tỉnh A vì tại thủ đô y còn có một số việc. Đang thời gian nghỉ hè nên Nghiêm Phỉ mang Liễu Dương cũng về kinh thành, Liễu phủ thoáng cái trở nên náo nhiệt.
Thời gian Liễu tỉnh trưởng ở nhà thường không nhiều lắm, điều này cũng là bất đắc dĩ.
Nhân tại sĩ đồ, thân bất do kỷ.
Liễu tỉnh trưởng vừa lái xe rời khỏi đại nội thì có điện thoại, là Lăng Nhã gửi tới một tin nhắn. Nói như vậy là biết y đã về thủ đô, Lăng Nhã cũng rất tự giác, không tùy tiện làm phiền Liễu Tuấn.
"Có việc gì hả?"
Liễu tỉnh trưởng gọi điện thoại lại cho Lăng Nhã.
"À, ba em nói là hỏi anh có thời gian không? Có người muốn mời anh ăn cơm."
Lăng Nhã thăm dò, trong giọng nói rất do dự.
"Niên Khánh Tiên hả?"
Liễu Tuấn thuận miệng hỏi.
Lăng Nhã kinh ngạc: "Làm sao anh biết?"
"Chú Lăng biết điện thoại của anh mà, nếu muốn mời anh ăn cơm thì trực tiếp gọi là được."
Liễu Tuấn đơn giản đáp, Lăng Nhã nói là có người muốn mời Liễu tỉnh trưởng ăn cơm, phỏng chừng người muốn gặp Liễu Tuấn là không tiện tự mình mở miệng nên mượn tay Lăng Quân Khánh. Tất cả mọi người biết, Lăng Quân Khánh là tâm phúc Liễu Tấn Tài coi trọng, con gái của Lăng Quân Khánh tại làm tại văn phòng Chính phủ tỉnh tỉnh A, là thuộc hạ trực tiếp của Liễu Tuấn, quan hệ như vậy hẹn Liễu Tuấn ăn một bữa cơm cũng không khó.
Lăng Quân Khánh cũng là Vạn Sự Thông nổi danh kinh sư, đối với cục diện chính trị rất lý giải, biết lúc này Niên Khánh Tiên hẹn Liễu Tuấn ăn cơm là vì cái gì, đương nhiên sẽ không tự ý làm chủ, bởi vậy liền thông qua Lăng Nhã tìm hiểu ý của Liễu Tuấn thế nào.
Niêm phong Cẩm Quan Thành, nhìn từ mặt ngoài chính là một án trị an. Án liên quan đến cưỡng bức, chứa chấp gái mại dâm, nhiều nhất cũng chỉ là một án hình sự. Bên trong tới cùng liên quan tới ván cờ cỡ nào thì người ngoài cuộc mặc dù không biết được đầy đủ, nhưng đoán cũng có thể được đại khái.
"Hướng Dương bang" trực tiếp nổ súng về Niên gia, trung gian có thể không có nội tình hay sao?
Lăng Nhã giải thích: "Ừ, ba em nói ông ấy vốn cũng không muốn đáp ứng, muốn hỏi xem anh có cần hay không thôi?"
Lại nói tiếp, như Lăng Quân Khánh là thuộc "chưởng môn nhân" của một tiểu thế gia kinh sư nhưng cũng đã thành tinh. Hắn đáp ứng Niên Khánh Tiên đi mời Liễu Tuấn, chân chính phải giúp không phải là Niên Khánh Tiên mà là Liễu Tuấn. Rất rõ, Liễu Tuấn muốn đối phó Đào Tư Thanh thì không cần thiết phải gióng trống khua chiêng, Đào Tư Thanh không đủ tư cách này. Nếu đã động thủ, sau lưng khẳng định có rất nhiều lợi ích đang kêu gọi, có thể Liễu Tuấn cũng rất muốn "nói chuyện" với Niên Khánh Tiên, hai bên đều có nhu cầu của mình.
Lăng Quân Khánh rất rõ, bị kẹp ở giữa hai cổ thế lực lớn thì nên làm như thế nào để mọi việc đều thuận lợi, vì tự thân tranh thủ lợi ích lớn nhất.
"Được, anh sẽ liên lạc với chú Lăng."
Liễu Tuấn gật đầu đồng ý.
"Không có việc gì chứ?" Lăng Nhã lại lo lắng nói: "Ba em nói là Đào Tư Thanh kia tại thủ đô có mạng lưới quan hệ rất lớn, còn có một đám mã tử không muốn sống. . ."
Ý này của Lăng Nhã là lo lắng Đào Tư Thanh sẽ trả thù Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cười lắc đầu: "Nha đầu ngốc!"
Lăng Nhã ở bên kia bĩu môi, nói: "Người ta cũng là lo lắng cho anh mà. . ."
Liễu Tuấn cười ha ha, nói: "Yên tâm đi, không có việc gì đâu, hai ngày nữa anh sẽ trở về."
Lăng Nhã lòng tràn đầy vui mừng, giọng nói mang theo ý làm nũng: "Ừ, anh vẫn phải coi chừng một chút đấy, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."
Liễu Tuấn mỉm cười đáp ứng rồi buông điện thoại, lần thứ hai lắc đầu. Một tỉnh trưởng, công tử thủ tướng không ngờ sợ cái gọi là "mã tử không muốn sống" trả thù, cũng chỉ Lăng Nhã mới có "tư duy kỳ diệu" như vậy.
"Trình ca, tiến triển thế nào rồi?"
Liễu Tuấn lại gọi điện thoại cho Trình Tân Kiến.
"Ha ha, tiến triển rất tốt, cái thằng Đào Tư Thanh đúng là một đứa vô dụng, đừng thấy hắn mặt ngoài thì kiêu ngạo, thế mà bắt về tùy tiện xài chút thủ đoạn lập tức ỉa cả ra quần! Cậu yên tâm, thứ mà chúng ta muốn đều đã đạt được. . .con bà nếu hắn không nhận tội, không nhận tội tôi sẽ chỉnh chết hắn! Một thằng hoa hoa công tử còn có thể thành tinh sao?"
Trình Tân Kiến cười ha ha nói, giọng điệu rất vui vẻ, tuy nhiên cũng lộ vẻ uể oải. Suốt cả đêm qua đột kích rồi thẩm vấn, một buổi tối chưa từng nghỉ ngơi, quả thực cũng mệt, dù sao hắn cũng đã ngoài 50t, năm tháng giục người già đi.
"Ừ, thừa thắng xông lên, một số công tác cụ thể cứ giao cho Tiếu Vũ, Tiếu Kiếm đi làm, anh tọa trấn chỉ huy là được, không cần thiết phải hành hạ mình như vậy."
Liễu Tuấn quan tâm Trình Tân Kiến vài câu.
Trình Tân Kiến cười nói: "Hắc hắc, đừng lo, tôi có Mao Đài là được. Vả lại, tối hôm qua Lương bộ trưởng cũng một buổi tối không chợp mắt. . . Ôi chao, mà sức khỏe của ông ấy tốt thật, tôi trẻ tuổi hơn mà còn không theo kịp. . ."
"Đã nói với anh rồi, phải chú ý rèn luyện, đừng có mà uống rượu suốt, giờ biết thua kém người ta cỡ nào rồi chứ?"
Trình Tân Kiến cười ha ha, cũng không để ý, nói: "Cậu cứ yên tâm đi, rất nhanh sẽ làm xong thôi, trong bụng thằng này quả thật còn chứa rất nhiều hàng, một số người trước đây chúng ta căn bản không nghĩ tới, cũng từ miệng hắn nhảy ra hết. . . hắc hắc, thu hoạch không nhỏ!"
Trong điện thoại Trình Tân Kiến nói cho Liễu Tuấn vài cái tên, đều là quan viên giữ chức vị quan trọng.
Lần này, ngay cả Liễu Tuấn cũng giật mình, không ngờ những quan viên này cũng ở trong án "phong lưu khoái hoạt" bên Đào Tư Thanh. Theo Trình Tân Kiến nói, khả năng không chỉ một chút việc như thế, có lẽ còn liên quan đến các quan hệ khác càng nhiều hơn. Vốn cũng biết bắt Đào Tư Thanh sẽ có thu hoạch rất nhiều, nhưng mấy cái này cũng tuyệt đối là thu hoạch ngoài dự đoán.
Xem ra bất kể Đào Tư Thanh thường ngày "uy phong hiển hách" cỡ nào, một khi đã động đến sự thật, biểu hiện cũng không khác gì những công tử hoàn khố khác, liều mạng móc hết ra "đại nhân vật" với ý đồ "hù dọa" nhân viên phá án.
Liễu Tuấn lại lắc đầu, điều kiện tốt như vậy mà giao vào tay kẻ vô dụng như Đào Tư Thanh thật đúng là lãng phí, thời khắc mấu chốt, Đào Tư Thanh trực tiếp đánh đồng mình với những kẻ lưu manh côn đồ trên phố, cũng không có biểu hiện gì khiến người ta lóa mắt.
Cũng may Đào Tư Thanh càng vô dụng, Liễu tỉnh trưởng thu hoạch càng dày.
"Được, nắm chặt đột kích, bên kia hẳn là rất nhanh sẽ không chống được."
Liễu Tuấn cười phân phó.
"Được, có đột phá mới tôi sẽ lập tức điện thoại lại."
"Ừ." Buông điện thoại, Liễu Tuấn không nóng lòng gọi cho Lăng Quân Khánh mà trực tiếp lái xe đến nơi mình dự định muốn đi.
. . .
"Anh Tuấn, vừa rồi em đã gặp Chu Hiểu Tuệ, dựa theo phân phó của anh cho cô ấy đạo diễn một bộ film và cũng ký hợp đồng 10 năm, nếu như cổ vi ước thì sẽ phải bồi thường một khoản tiền rất lớn. . ."
Trong một căn phòng xa họa ở khách sạn Thu Thủy, vừa thấy Liễu Tuấn đến Tiểu Vũ liền líu ríu báo cáo, đâu còn chút nào hình bóng của nữ cường nhân? Hài lòng như một con chim nhỏ đang sung sướng.
Liễu Tuấn sờ gương mặt của Tiểu Vũ, mỉm cười gật đầu: "Làm tốt lắm, Chu Thành Bồi vẫn rất quan tâm tới đứa con gái bảo bối này của ông ta."
"Hì hì, tướng mạo của Chu bộ trưởng nhìn cũng đâu có được, mà sao con gái của ông ta lại xinh đẹp như vậy nhỉ?"
Sở Vũ cười hì hì hỏi, sau đó nhẹ nhàng bước đi pha cho Liễu Tuấn một ly trà nồng đậm, đặt ở trước mặt Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cười ha ha: "Điều này cũng không dễ nói đâu, có thể vợ của Chu bộ trưởng là một mỹ nhân thì sao!"
"Ừ, thế anh cũng chưa gặp qua vợ của Chu bộ trưởng hay sao?"
Tiểu Vũ chớp mắt, hiếu kỳ hỏi.
Liễu Tuấn cười lắc đầu: "Ông ấy là bộ trưởng bộ Thống chiến Tỉnh ủy, quan hệ cá nhân giữa anh và ông ấy cũng bình thường thôi, vẫn chưa từng đến nhà ông ấy chơi. Xem ra, cũng phải tìm một cơ hội để đến nhà gặp ông ấy mới được."
Cha của Chu Hiểu Tuệ chính là bộ trưởng bộ Thống chiến Chu Thành Bồi, Thường ủy Tỉnh ủy tỉnh A. Chu Thành Bồi tại Tỉnh ủy vẫn là nhân vật trung lập. Trước đây khi còn đủ ba cỗ thế lực chân vạc, thái độ của Chu Thành Bồi luôn luôn công bằng. Bây giờ Thai Duy Thanh rời chức, bố cục của Tỉnh ủy tỉnh A ngược lại trở nên càng phức tạp hơn, Chu Thành Bồi cũng trở thành đối tượng tranh thủ của bí thư Tỉnh ủy Lưu Phi Bằng và tỉnh trưởng Liễu Tuấn.
"Anh Tuấn, anh được làm tỉnh trưởng tất cả mọi người đều rất vui, lần này kinh tế tỉnh A chúng ta sẽ phát triển lớn rồi. . . tốt quá!"
Tiểu Vũ ngồi ở bên cạnh Liễu Tuấn, ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt kiên nghị của y, trong hai tròng mắt sáng ngời tràn đầy ý ái mộ sùng kính. Tiểu Vũ và Lương Xảo như nhau, không chỉ quyết một lòng yêu say đắm Liễu Tuấn, hơn nữa còn một mực sùng bái.
Liễu Tuấn nở nụ cười.
Quần chúng bình thường đương nhiên không hiểu sự phức tạp của thế cục chính trị hôm nay ra sao, ý nghĩ của họ rất đơn thuần, thời gian Liễu Tuấn chủ chính TP.Ngọc Lan và Tiềm Châu, kinh tế của hai thành phố này đều phát triển nhanh như gió, hôm nay đảm nhiệm một tỉnh trưởng, đại cục kinh tế của toàn tỉnh đương nhiên sẽ càng ngày càng tốt nâng cao một bước, mà Liễu Tuấn lại nổi tiếng với "Liễu Thanh thiên", vô cùng quan tâm đến dân sinh. Quan viên như vậy chủ chính toàn tỉnh, không thể nghi ngờ là phúc khí của dân chúng tỉnh A.
"Anh Tuấn không vui hả?"
Tâm tình Liễu Tuấn chỉ thoáng lo nghĩ, Tiểu Vũ đã lập tức phát giác ra được, lập tức lo lắng hỏi.
Liễu Tuấn mỉm cười, lắc đầu: "Không có việc gì, anh rất vui mà, chỉ là đang suy nghĩ cần phải làm như thế nào mới có thể không cô phụ kỳ vọng của mọi người đối với anh thôi. Nếu như không thể làm tốt kiến thiết kinh tế trong tỉnh thì thẹn với hương thân phụ lão."
Trên chính trị lục đục với nhau, thường Liễu Tuấn sẽ không nhắc tới với mấy người Tiểu Vũ.
"Anh Tuấn kiến thiết toàn tỉnh cũng không phải trách nhiệm của một mình anh mà, đừng có gánh hết toàn bộ trọng trách lên vai mình. . .nếu thực sự quá mệt mỏi thì anh nghỉ một lát đi. . ."
Tiểu Vũ rất thân thiết nói: "Em đã bảo khách sạn đưa nguyên liệu và thức đồ ăn qua đây rồi, đêm nay em sẽ nấu cơm để cho anh ăn hợp khẩu vị hơn."
Tiểu Vũ luôn dốc hết sức muốn chăm sóc tốt cuộc sống hàng ngày của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cười gật đầu, đưa tay kéo Tiểu Vũ vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trơn bóng của cô. Tiểu Vũ như con mèo nhỏ ỷ ôi dựa vào bờ ngực rộng rãi rắn chắc của Liễu Tuấn, cảm nhận được động tác trên tay Liễu Tuấn đã dần dần tăng thêm lực, Tiểu Vũ nhẹ nhàng cười, đột nhiên vươn đầu lưỡi mềm mại cách vải lụa hơi mỏng điểm vài cái lên vài bộ vị mẫn cảm trên ngực Liễu Tuấn, hai bàn tay cũng đã không thành thật.
Liễu Tuấn cúi người xuống, khẽ thở một hơi lên vành tai mẫn cảm của Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ bật cười khanh khách, tiếng cười nghe có chút ngứa ngáy.