"Anh Hạo Hạo, mau tới bên này. . ."
Tại phim trường Phượng Hoàng, Liễu Dương tự giác đảm nhiệm vai hướng dẫn viên du lịch dẫn anh họ Nghiêm Hạo du lịch khắp nơi. Liễu Dương đã đến đây chơi hai lần cho nên tương đối quen thuộc tình hình ở nơi đây.
Năm nay Nghiêm Hạo 12 tuổi, cũng vẫn là một đứa trẻ, đối với những kiến trúc cổ điển ở nơi đây rất là hiếu kỳ, đi theo phía sau Liễu Dương, ngó đông nhìn tây, thỉnh thoảng vui vẻ cười to, lần này bị thọt nặng rồi.
Liễu Diệp và Nghiêm Phỉ, còn có hai cận vệ của Nghiêm Phỉ đi theo sát phía sau, rất sợ hai đứa nhỏ chạy lạc mất.
Về phần Liễu tỉnh trưởng và Nghiêm cục trưởng thì chắp tay sau lưng, chậm rãi đi theo sau. Khí trời nóng bức, Liễu tỉnh trưởng mặc bộ hưu nhàn phục, đội mũ lưỡi trai, và một cái kím râm to theo thường lệ, khuôn mặt được che đi hơn phân nửa.
Một tỉnh trưởng tự mình đi dạo chơi thì vẫn phải cải trang một chút, tư vị bị người vây xem cũng không phải thoải mái gì. Năm đó chủ tịch đăng Hoàng Hạc lâu cũng phải đeo một cái khẩu trang thật to, kết quả vẫn bị nhận ra rồi tạo thành một trận hỗn loạn.
Lần này Nghiêm Minh đến TP.Ngọc Lan được coi là công tư trọn vẹn.
Là Ủy viên Bộ vụ Trung tổ bộ, lần này Nghiêm Minh là suất lĩnh tổ cán bộ khảo sát đến tỉnh A tiến hành khảo sát cán bộ. Kinh động đến Ủy viên Bộ vụ của Trung tổ bộ đích thân tiến hành khảo sát nhất định không phải là cán bộ cấp cục ti thông thường, đối tượng bị khảo sát tất cả đều là cán bộ cấp Chính sở tại chức và chuẩn bị được đề bạt.
Về tư, trước đây Nghiêm Minh đã đáp ứng Liễu Tuấn sẽ dẫn vợ con đến TP.Ngọc Lan du lãm để anh chị em trò chuyện. Mặc dù đã khai giảng nhưng Nghiêm Hạo vẫn còn đang học lớp 6 tiểu học, xin nghỉ một hai ngày, lại sắp gần đến hai ngày nghỉ thứ 7 và chủ nhật nên trên cơ bản cũng không khác là mấy. Bây giờ giao thông thuận tiện, bay tới bay lui cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Phong cảnh nổi danh nhất của TP.Ngọc Lan chính là phim trường Phượng Hoàng, cái mông của Nghiêm Hạo còn chưa có ngồi nóng ghế đã luôn miệng đòi muốn đi đến phim trường chơi, vì vậy hai gia đình liền nhất tề xuất động, đến phim trường ở đây.
Nghiêm Minh đối với các loại phim trường đương nhiên không hứng thú nồng hậu như con trai, một mặt du lãm phong cảnh, một mặt trò chuyện với Liễu Tuấn.
"Trên cơ bản đều là dựa theo những cách nghĩ của cậu hết."
Nghiêm Minh thản nhiên nói.
Lần này bên trong danh sách cán bộ được khảo sát các của Trung tổ bộ bao gồm hai người, một người là Uông Quốc Chiêu, một người khác chính là Sài Thiệu Cơ. Mặt khác, chịu ủy thác của Quách Kế Hiền, Nghiêm Minh còn muốn nói chuyện cùng với Thường ủy Tỉnh ủy, phó tỉnh trưởng Lưu Quang Hưng.
Liễu Tuấn cười nói: "Ý của Quách bộ trưởng muốn phái anh qua đây đã rất rõ rồi còn gì."
Nghiêm Minh và Liễu Tuấn là thân thích, thông thường khi liên quan đến việc điều chỉnh cán bộ chủ chốt của tỉnh A, Nghiêm Minh vẫn phải chú ý đến cấm kỵ. Đương nhiên, chỉ cần không phải liên quan đến bản thân Liễu Tuấn, sự kiêng kỵ này cũng không quá nghiêm trọng. Quách bộ trưởng nhất định muốn cắt cử Nghiêm Minh đến đây, vậy thì trên trình tự không có bất cứ vấn đề gì, chung quy không thể bởi vì Liễu Tuấn tại tỉnh A thì ảnh hưởng đến chức trách công tác của bản thân Nghiêm Minh mà?
Nghiêm Minh cũng mỉm cười.
Dưới thế tiến công liên tiếp mà Liễu Tuấn chủ động khởi xướng vẫn kiếm được không ít chỗ tốt. Tại ván cờ kịch liệt như vậy, nếu trước đây một số thứ cần phải kiêng kỵ, hiện tại cũng không cần để ý nữa, nếu Liễu Tuấn đã bắn rơi nền tảng, cao tầng Nghiêm Liễu hệ hiển nhiên không ngại tăng thêm chút lực để mà đá quả bóng vào.
Cái gọi là mặt mũi, trước lợi ích thực sự không đáng nhắc tới.
"À, việc của anh Giang đã định rồi, tháng sau sẽ qua."
Nghiêm Minh còn nói thêm.
Liễu Tuấn gật đầu: "Tỉnh Ích Đông đất cằn dân nghèo, giao thông bất tiện, mấy năm nay phát triển không được như ý. Anh Giang qua đó trọng trách hẳn là rất nặng."
"Đúng vậy, muốn đưa kinh tế của Ích Đông đi lên cũng không đơn giản. Nơi đó không chỉ giao thông bất tiện, núi nhiều đất ít, dân tộc thiểu số đông đảo, then chốt nhất chính là tư tưởng của đội ngũ cán bộ cứng nhắc. Nhiều năm như vậy, giao lưu rất ít, cũng chỉ là một cái muôi nguấy trong một cái nồi mà thôi, nơi nơi đều là phe phái nhỏ. Với hoàn cảnh cán bộ như vậy, nếu muốn làm một phen sự nghiệp thì trở ngại không ít."
Nghiêm Minh khẽ nhíu mày, nói tiếp: "Địa phương càng lạc hậu thì càng có nhiều kẻ có chủ ý xấu, bí thư Tỉnh ủy lại tạo ra động tĩnh lớn như vậy. . ."
Nghiêm Minh vừa nói vừa lắc đầu.
Liễu Tuấn cũng nhíu mày, rất tán thành lời của Nghiêm Minh nói.
Vị trí địa lý của tỉnh Ích Đông không tốt, cơ sở quá yếu kém, tất cả đều là sự thực, nhưng Liễu Tuấn cho rằng, nguyên nhân chủ yếu phát triển kinh tế không được vẫn nằm tại đội ngũ cán bộ kiến thiết không đắc lực. Đội ngũ cán bộ thiếu khuyết giao lưu, trên tư tưởng đều tương đối bảo thủ, tầm mắt không rộng, nội chiến thì đầy rẫy, mọi người chỉ lo đến nội bộ tranh đấu nên tất nhiên không có tinh lực và tâm tư để làm việc.
"Một khi anh Giang qua đó, xem ra có một đoạn thời gian phải nhẫn nhịn rồi!" Liễu Tuấn nói rồi lắc đầu, lập tức lại có chút tự giễu cười: "Nói tỉnh Ích Đông người ta đầy phe đầy phái, tự hao tổn nội bộ, lúc này chúng ta còn không phải là như vậy sao? Thật không biết lúc nào mới có thể xuất hiện cục diện tốt mọi người đồng tâm hiệp lực làm việc!"
Nghiêm Minh hừ một tiếng: "Khó lắm!"
Liễu Tuấn thở dài.
Nghiêm Minh thấy Liễu Tuấn hình như có chút cô đơn, trong lòng cảm thấy khó hiểu. Mặc dù họ là thân thích, nhưng rất nhiều khi, Nghiêm Minh cảm thấy mình cũng không hiểu được Liễu Tuấn. Người này từ lúc còn rất nhỏ đã biểu hiện cực kỳ thành thục, tầm mắt rộng lớn, thủ đoạn rất cao. Thậm chí khi mình đã 18 tuổi mà Liễu Tuấn chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi, cha hắn Nghiêm Ngọc Thành bình thường hay mang Liễu Tuấn ra để "giáo dục" hắn, nói hắn một người trưởng thành còn không bằng một đứa bé, thế có nhục không?
Phải thừa nhận, khi đó Nghiêm Minh kỳ thực rất ghét Liễu Tuấn.
Có ai muốn bên cạnh mình lúc nào cũng cắm một cái cọc tiêu đâu?
Đương nhiên, sau khi Nghiêm Minh từ bộ đội trở về đã hiểu biết thêm về thế giới bên ngoài, tâm tính cũng nổi lên biến hóa rất lớn và không còn ghét Liễu Tuấn nữa. Tuy nhiên Liễu Tuấn ở trong cảm nhận của hắn vẫn là người không gì làm không được, dù cho hiện nay bản thân Nghiêm Minh cũng thành cán bộ cấp Phó bộ, ở trong lòng vẫn cảm thấy Liễu Tuấn rất có bản lĩnh. Có đôi khi Nghiêm Minh cũng nghĩ, nếu như đặt mình vào trong hoàn cảnh vị trí của Liễu Tuấn thì có thể đạt được thành tựu như Liễu Tuấn hay không.
Đáp án là phủ định.
Nghiêm Minh rất rõ, nếu như hắn và Liễu Tuấn đổi vị trí cho nhau, khả năng rất lớn hắn sẽ bị người đẩy đi từ lâu mà không phải như Liễu Tuấn hiện tại, không ngừng nghịch thế đi lên. Dùng lệ cũ bình thường trên quan trường căn bản không cách nào giải thích rõ thành tựu mà Liễu Tuấn đạt được hiện nay.
Không ngờ một "tên cướp" như vậy mà cũng có khi lộ vẻ mệt mỏi.
Nghiêm Minh nói: "Hoàn cảnh đã như vậy, nếu như cậu muốn làm chuyện gì thì trước tiên phải đá văng hết chướng ngại vật."
"Ừm! Việc đã đến nước này chỉ có tiến không thể lùi." Liễu Tuấn gật đầu: "Đi thôi, dẫn bọn nhỏ đi ngồi thuyền, thuyền hoa trên phim trường Phượng Hoàng vẫn rất có tình thơ ý hoạ đó."
Nghiêm Minh mỉm cười gật đầu.
. . .
Trong căn phòng "hồng tâm hoàng hậu" ở hộp đêm Hoàng Hậu đang yên ắng ngồi hai vị khách. Hai người đều nhã nhặn, một người là phó kiểm sát trưởng Viện kiểm sát tỉnh Mạnh Kế Lương, một người khác chính là Uông Quốc Chiêu, bí thư Thành ủy Nguyên Nam.
Từ sau khi Mạnh Kế Lương từ vị trí bí thư Chính pháp ủy TP.Ngọc Lan được điều nhiệm đến phó kiểm sát trưởng Viện kiểm sát tỉnh, hiệu quả đã thấy được rõ, sinh ý của hộp đêm Hoàng Hậu lập tức không náo nhiệt trước đây nữa. Mặc dù cấp bậc của Mạnh Kế Lương từ Phó sở điều chỉnh đến Chính sở, nhưng luận thực quyền, phó kiểm sát trưởng Viện kiểm sát tỉnh hình như còn không bằng bí thư Chính pháp ủy Thành ủy Ngọc Lan kiêm cục trưởng Công an. Đương nhiên, phó kiểm sát trưởng Viện kiểm sát tỉnh trên lý luận có thể quản đến toàn bộ khu vực toàn tỉnh, chỉ là "nghiệp tinh vu chuyên", bí thư Chính pháp ủy Thành ủy Ngọc Lan tại nhất mẫu tam phân địa của mình là có thể quyết định được, nhưng phó kiểm sát trưởng thì chưa hẳn.
- nghiệp tinh vu chuyên: nghề tinh ở cái chuyên
- nhất mẫu tam phân địa: thí dụ phạm vi mình quản
Bất kể là người làm ăn hay là đại ca xã hội đều rấ rõ sự khác nhau bên trong đó. Mọi người đều biết hiện thực, Mạnh Kế Lương đã không còn quyền hành, hộp đêm Hoàng Hậu mà em trai hắn Mạnh Cát Khánh mở, sinh ý đương nhiên sẽ bị giảm sút vài phần.
Cũng may lợi nhuận vẫn phải có, chẳng qua không tiền vào như nước giống trước kia mà thôi.
"Quốc Chiêu, chúc mừng anh, rốt cuộc đã hết khổ rồi!"
Mạnh Kế Lương bưng lên ly rượu rồi nói với Uông Quốc Chiêu.
Mạnh Kế Lương và Uông Quốc Chiêu có thể nói là khách đặc biệt nhất của hộp đêm Hoàng Hậu, mỗi lần đến đây đều chọn phòng xa hoa nhất, cũng rất ít hát mà chỉ uống rượu nói chuyện, thuần túy cho rằng đây là một quán bar.
Kỳ thực nếu nói thì còn có rất nhiều địa phương khác thanh tĩnh hơn xa hộp đêm, Uông Quốc Chiêu kiên trì ở chỗ này uống rượu nói chuyện với Mạnh Kế Lương ngoại trừ thói quen, còn có một nguyên nhân, chính là cổ vũ Mạnh Kế Lương. Mạnh Kế Lương là một trong những người bạn tốt nhất của Uông Quốc Chiêu, Uông Quốc Chiêu hy vọng có thể tận lực đến giúp hắn. Lấy danh khí trên quan trường của Uông Quốc Chiêu tại tỉnh A, những người khác nếu biết được hắn bình thường hay ra vào hộp đêm Hoàng Hậu thì thường đều cho mặt mũi, qua đây tiêu phí vài lần.
Đương nhiên, phương diện này còn có một nguyên nhân không thể nói với người ngoài, đó chính là lộ thủy nhân duyên* trong cuộc sống của Uông Quốc Chiêu, Mạnh Kế Lương, đa số là ở chỗ này được Mạnh Cát Khánh tỉ mỉ an bài tiểu thư. Tính cách của Mạnh Cát Khánh cẩn thận, để hắn an bài hoạt động tiêu khiển là có thể yên tâm được.
(*)nhân duyên như sương sớm: giống tình một đêm
Uông Quốc Chiêu bưng lên ly rượu, cạn với Mạnh Kế Lương một cái rồi uống một hớp.
"Nghe nói lần này dẫn đội của Trung tổ bộ là Nghiêm Minh, con trai của Nghiêm Ngọc Thành, anh rể kiêm anh vợ của Liễu Tuấn?"
Mạnh Kế Lương cười hỏi.
Tin tức Trung tổ bộ đến tỉnh A khảo sát Uông Quốc Chiêu và Sài Thiệu Cơ đã truyền khắp quan trường tỉnh A. Xem ra nhân tuyển bí thư Thành ủy Ngọc Lan mà mọi người suy đoán đã lâu rốt cuộc sắp trồi lên mặt nước. Bất kể Uông Quốc Chiêu hay là Sài Thiệu Cơ đều là cán bộ cấp Chính sở lão thâm niên, bất kể ai tiến thêm một bước cũng đều hợp lý. Chỉ là vị trí chỉ có một, đối tượng khảo sát lại có hai người, cuối cùng hoa rụng nhà ai, hiện tại cũng không không dễ mà kết luận.
Nghe ý trong lời nói của Mạnh Kế Lương, hình như Uông Quốc Chiêu nhất định có thể thắng được.
Cũng không biết tin tức này hắn biết được từ đâu.
"Đúng vậy."
Uông Quốc Chiêu gật đầu trả lời.
"Người này thế nào?"
Mạnh Kế Lương hình như có chút hiếu kỳ. Cũng khó trách, con trai của bí thư Trung kỷ ủy, con rể của thủ tướng bị người tò mò cũng là điều trong tình lý.
Nghiêm Minh đã đại biểu Trung tổ bộ chính thức tìm Uông Quốc Chiêu chuyện trò qua, Uông Quốc Chiêu suy nghĩ một chút, nói: "Rất trầm ổn, trên cảm giác trầm ổn hơn cả Liễu Tuấn, nhưng thiếu vài phần xuất chúng."
Mạnh Kế Lương gật đầu: "Cán bộ Bộ uỷ phần lớn là cái dạng này. . . Bất kể thế nào, lần này chuyện của anh cuối cùng cũng định rồi, không biết sẽ an bài Sài Thiệu Cơ thế nào đây. . ."
Uông Quốc Chiêu chỉ mỉm cười, không lên tiếng