Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1713: Biết từ lâu lắm rồi




Trầm Nguyệt Sơn tưởng rằng Liễu Tuấn thúc giục, trong lòng cảm thấy khó chịu, làm tỉnh trưởng mà không có chút nhẫn nại nào, không ngờ cầm điện thoại lên xem thì thấy ba chữ "Cận tiên sinh". Trầm Nguyệt Sơn không hề suy nghĩ nhận điện thoại luôn.
Từ khi Cận Hữu Vi giúp ông ta một việc lớn, mỗi lần tới Ngọc Lan là ông ta lại hẹn gặp Cận Hữu Vi một lần, mời ăn cơm, uống rượu, hoặc là giải trí, thuận tiện mang chút đặc sản tỉnh N. Cận Hữu Vi không từ chối, đa phần danh nghĩa là Trần Nguyệt Sơn mời khách, cuối cùng lại là Cận Hữu Vi thanh toán. Cận Hữu Vi không để ý tới tiền, quan trọng là phải thống khoái.
Trầm Nguyệt Sơn khi quan hệ với hắn, có chút khách khí, không hợp tính của Cận Hữu Vi lắm. Nhưng nể mặt Liễu Tuấn, hắn không so đo, huống chi Trầm Nguyệt Sơn chẳng qua chỉ là vì không thể cởi mở hoàn toàn trước mặt hắn, nhưng là người không tệ, không phải là thương nhân bất lương, Cận Hữu Vi đánh giá cao hơn một bậc.
Sau khi thấy qua uy phong của Cận công tử, chẳng trách một thương nhân bên ngoài lại thận trọng trước mặt hắn như thế.
Đoán nhừng Trầm Nguyệt Sơn vẫn không biết quan hệ giữa Trầm Nhiêu và Liễu Tuấn, còn về phần vì sao Trầm Nhiêu không nói cho cha mẹ thì hắn không đi truy cứu, chuyện già của người ta mà, quản nhiều không tốt.
- Chú Trầm tới Ngọc Lan hả?
Cận Hữu Vi cười ha hả hỏi.
Trầm Nguyệt Sơn gật đầu cứ như Cận Hữu Vi ở trước mặt:
- Vâng vâng, Cận công tử, tôi tới Ngọc Lan rồi...
Cận Hữu Vi nói thẳng:
- Ha ha, thế này nhé, tôi đang ở đại sảnh nhà khách, có người bảo tôi tới đón nhà chú tới khách sạn Thu Thủy ăn cơm, y không tiện tới.
Té ra Cận công tử tới làm lái xe.
Trầm Nguyệt Sơn lập tức hiểu ra, lần trước Trương Thu và Kiêu Lương lừa bịp ông, Cận Hữu Vi thình lình xuất hiện giải vây, quan trọng là ở Liễu Tuấn, nếu không Cận Hữu Vi đúng là không có lý do giúp ông.
Dù là thế ấn tượng của Trầm Nguyệt Sơn với Cận Hữu Vi rất rốt, người này đúng là rất chú trọng nghĩa khí, làm bạn bè khỏi phải nói. Nếu Cận Hữu Vi đã tới đại sảnh, còn trì hoãn nữa khẳng định là không được rồi.
Ba người nhà họ Trầm mau chóng có mặt ở đại sảnh, Cận Hữu Vi đang ung dung hút thuốc, trước kia Trầm Nguyệt Sơn tới Ngọc Lan ở nhà khách tương đối rẻ tiền, tiết kiệm. Hiện giờ làm ăn lớn, còn thường xuyên ăn cơm với ông chủ lớn như Cận Hữu Vi, Khang Kính Ái, không thể ở chỗ quá kém, mất thân phận.
- Chào chú Trầm, dì Diệp, chào Trầm Nhiêu.
Cận Hữu Vi đứng dậy chào hỏi mọi người, nháy mắt với Trầm Nhiêu. Mặt Trầm Nhiêu tức thì đỏ tới tận mang tai.
- Ái chà Cận công tử, làm phiền công tử tới đây thật không dám nhận, chúng tôi tự tới được mà.
Trầm Nguyệt Sơn và Cận Hữu Vi thân thiết bắt tay. Trước kia Trầm Nguyệt Sơn không rõ thân phận Cận Hữu Vi ra sao, nhưng lâu dần cũng nghe ngóng được , biết hắn là công tử của bí thư tỉnh ủy trước kia, ở bất kỳ tỉnh nảo, cũng là nhân vật hàng đầu rồi.
- Ha ha, chú Trầm mọi người quen biết nhau đâu chỉ ngày một ngày hai nữa, đừng nói lời khách khí. Liễu Tuấn vốn muốn tự tới đón, nhưng mà không tiện, điều này, mong chú và dì Diệp thông cảm.
Cận Hữu Vi nói, Liễu Tuấn bày tiệc khoản đãi vợ chồng Trầm Nguyệt Sơn, còn gọi hắn tới làm lái xe, rõ ràng là một bộc lộ quan hệ với Trầm Nhiêu rồi, Cận Hữu Vi không cần che dấu gì. Dù sao chuyện này không thể che dấu cả đời, sớm muộn gì thì bọn họ cũng biết.
Tràm Nguyệt Sơn cười với chút xấu hổ, cũng không phải nói ông ta quá phản cảm chuyện Liễu Tuấn và Trầm Nhiêu qua lại, nhưng chuyện quá bất ngờ, trong lòng khó thích ứng được.
- Chào chú Trầm, dì Diệp.
Tới phòng bao 211 của khách sạn Thu Thủy, Liễu Tuấn đứng dậy chào hỏi, sắc mặt rất bình tĩnh, Trầm Nguyệt Sơn và Diệp Ninh cũng cười chào lại, nhưng có chút thiếu tự nhiên.
Cận Hữu Vi rất hiểu rõ "vai trò" của mình, cười nói:
- Nào nào, mọi người ngồi đi, ài chà, được tỉnh trưởng đại nhân mời tôi ăn cơm chẳng phải dễ dàng, hôm nay coi như được thơm lây rồi.
Liễu Tuấn liếc hắn một cái lạnh nhạt nói:
- Cận công tử nói gì đấy? Tôi chưa mời anh bao giờ sao?
Cận Hữu Vi nói rất khoa trương:
- Phải, tôi nhớ ra rồi, cậu đúng là có mời tôi một lần, đi mát xa, phải không? Lần đó cậu khoét của tôi hai cái xe cấp cao, mất toi 500.000 đó.
Trầm Nhiêu giờ mới biết cái xe màu hoa hồng của cô là do Liễu Tuấn bóc lột ở chỗ Cận Hữu Vi mà có. Cái xe đó tới nay còn để trong ga ra, cô giáo Trầm phải thi được bằng lái xe đã, hiện giờ mới đang học ở trường lái xe. Dù sao mời tỉnh trưởng đích thân chỉ dạy không hiện thực, mỗi tuần Liễu Tuấn ở cùng cô có chút thời gian, muốn dạy cô lái xe không biết tới ngày tháng năm nào mới xong. Trầm Nguyệt Sơn nhìn Liễu Tuấn một cái trong mắt hiện vẻ sợ hãi.
Làm tỉnh trưởng quả nhiên ghê gớm, mời người ta mát xa một lần mà đòi 500.000. Có điều đó mời là quan viên trong nhận thức của Trầm Nguyệt Sơn.
Cận Hữu Vi thấy thế biết ông ta hiểu lầm rồi, mỉm cười nói:
- Chú Trầm hiểu lầm rồi, tôi và Liễu Tuấn là bạn thật , cậu ta không phải là tham quan. Nói thế này nhé, cậu ta nhiều tiền lắm có điều toàn là thu nhập hợp pháp. Trước kia cậu ta có mua chút cổ phiếu, trái phiếu, hiện giờ giá tăng vọt cả rồi, tài sản cả trăm triệu... Kỳ thực tôi cũng không rõ rốt cuộc cậu ta có bao nhiêu tiền. Nhưng có một điều chú có thể yên tâm, cậu ta không phải quan quan, cậu ta nhiều tiền tới mức chẳng biết tiêu thế nào, chẳng cần tham ô hối lộ, ha ha ha...
Cận công tử giải thích hộ Liễu tỉnh trưởng.
Vợ chồng Trầm Nguyệt Sơn lại nhìn nhau.
Nghe ra thì vị tỉnh trưởng này đúng là dị loại.
Trường hợp thế này không thích hợp có phục vụ ở bên cạnh, Cận công tử liền làm phục vụ tạm thời, đích thân rót rượu cho mọi người. Tới Trầm Nhiêu cũng rót một chén Mao Đài 53 độ, Trầm Nhiêu nhìn Cận Hữu Vi một cái, Cận Hữu Vi nháy mắt với cô.
Liễu Tuấn đứng dậy nâng chén lên:
- Chù Trầm, dì Diệp, cháu mời cả hai một chén.
Trầm Nguyệt Sơn và Diệp Ninh tức thì có chút luống cuống, vội đứng dậy, chỉ biết cười không biết phải nói thế nào. Liễu Tuấn ngửa cổ uống cạn, vợ chồng Trầm Nguyệt Sơn cũng vội uống cạn chén rượu.
- Chú Trầm, dì Diệp, trước tiên cháu xin lỗi chuyện này giấu cả hai lâu như thế, đó là do cháu và Trầm Nhiêu sai. Trầm Nhiêu rất do dự không biết phải nói với chú dì ra sao.. Ừm, thật ra bản thân cháu cũng không biết phải nói thế nào....
Liễu tỉnh trưởng nói có chút ấp úng, thật sự là không biết phải nói tiếp ra sao. Y có thể "bá đạo" nói với Trầm Nhiêu, nhất định không thể cho cô rời khỏi mình, nhưng không thể nói với Trầm Nguyệt Sơn và Diệp Ninh như vậy được.
Từ lúc bắt đầu tiến vào phòng bao, Trầm Nhiêu vẫn chưa nói gì, thấy Liễu Tuấn lúng túng giải thích, bất giác nhoẻn miệng cười, cô cảm thấy Liễu Tuấn lúc này đáng yêu vô cùng. Đây là lần đầu tiên cô thấy Liễu Tuấn có dáng vẻ của chàng trai trẻ như thế.
- Ba, mẹ, anh ấy không nói được thì để con nói. Con thích anh ấy, là do con cam tâm tình nguyện tới Ngọc Lan theo anh ấy. Con biết như thế là không được, nhưng không còn cách nào... Con không bỏ được anh ấy.
Trầm Nhiêu cười xong, hít sâu một hơi, trịnh trọng nói với cha mẹ.
Trầm Nguyệt Sơn mặt tỏ vẻ xấu hổ, Diệp Ninh thì cau mày.
Chuyện này đúng là không biết phải làm ra sao, xem ra giữa Liễu Tuấn và Trầm Nhiêu không phải là quan hệ "quan lớn và tình nhân" thông thường. Không phải là vì Trầm Nhiêu nói thích y, mà vì nếu đúng là quan hệ đơn giản kia, hôm nay Liễu Tuấn chẳng cần mời bọn họ ăn cơm.
Điều này khác hoàn toàn với cách làm của quan lớn bình thường, theo bọn họ biết, làm gì có "vợ bé" nào có được đãi ngộ này, có vẻ như hiện giờ cả hai đúng là đang yêu thương nhau! Cho dù chuyện này nghe ra đúng là rất trái đạo lý.
- Chú Trầm, dì Diệp nói thế này nhé, Liễu Tuấn đúng là đáng nể. Tôi không phải nói tới thân phận tỉnh trưởng của cậu ta, mà vì cậu ta có tình nghĩa. Nếu không tôi chẳng thèm làm bạn với cậu ta. Cận Hữu Vi tôi ghét nhất là dạng làm bộ làm tịch. Nếu cậu ta mà không làm cái chức tỉnh trưởng rắm chó gì đó tôi thấy còn hay hơn. Đương nhiên như thế thì người dân tỉnh A chúng tôi không thấy hay nữa, tôi không thể quá ích kỷ phải không ? Ha ha ha...
Cận Hữu Vi ở bên cạnh nói chọc cười.
Trầm Nguyệt Sơn và Diệp Ninh lại nhìn nhau, Trầm Nguyệt Sơn ý bảo vợ nói, trường hợp thế này Diệp Ninh nói càng thích hợp hơn. Diệp Ninh do dự một chút mới chậm rãi nói:
- Liễu... Tỉnh trưởng, trước tiên chúng tôi rất cám ơn tỉnh trưởng cứu Nhiêu Nhiêu. Không có tỉnh trưởng, Nhiêu Nhiêu lần đó đã nguy hiểm rồi... Nhiêu Nhiêu thích tỉnh trưởng, chuyện này phải nói ra sao đây, coi như là một loại duyên phận vậy. Người làm cha làm mẹ chúng tôi chẳng phải biết phải nói thế nào... Tính khí của Nhiêu Nhiêu nó rất ngang bướng, tin rằng tỉnh trưởng đã biết rồi, chúng tôi nghĩ, nó một mình ở Ngọc Lan, sau này mong tỉnh trưởng chiếu cố cho nó.. Chúng tôi chẳng hi vọng phú quý, chi mong nó được bình an cả đời là tốt rồi...
Liễu Tuấn đứng dậy trịnh trọng nói:
- Chú Trầm, dì Diệp, cám ơn cả hai khoan dung. Cháu đám bảo sẽ chiếu cố cho Trầm Nghiêu.
Trầm Nhiêu đột nhiên nói một câu:
- Này, em rất ngang đấy nhé.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Anh biết, biết từ lâu lắm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.