Hứa Hoành Cửu xuất hiện ở văn phòng của Lưu Phi Bằng, Tiểu Trương đoán chừng Hứa bí thư tới báo cáo tình hình vụ án Hồng Thiên Kính với Lưu bí thư. Ngày thứ ba sau khi tỉnh A quyết định song quy Hồng Thiên Kính thì tổ điều tra Trung kỳ ủy cũng tới nơi, có điều quy mô không lớn như trong dự tưởng, chỉ có 3 người tới, do Yêu Hải Anh phó chủ nhiệm phòng giám sát số 3 Trung kỳ ủy dẫn đội. Vốn Trung kỳ ủy lập nên một tổ điều tra lớn do một quan lớn phó bộ dẫn đội, nhưng nhận được tin tỉnh A đã song quy Hồng Thiên Kính nên thay đổi chủ ý, chỉ phái ba người xuống dánh nghĩa hiệp trợ, có điều ai cũng biết đó là nhân viên Liễu Tuấn gài vào tổ điều tra tỉnh A.
Tổ chuyên án Hồng Thiên Kính do Hứa Hoành Cửu dẫn đầu, Thạch Hàn Băng, Lục Duyệt, Mạnh Kế Lương làm phó tổ trưởng, trong đó Lục Duyệt miễn cưỡng có thể coi là cán bộ thuộc phe Liễu Tuấn, nhưng không đảm bảo, tính cách của Lục Duyệt quyết định hắn sẽ không thực sự chọn phe.
Cho nên Yêu Hải Anh mới tới, mục đích rõ ràng là giám sát kỷ ủy tỉnh.
Đây là lần đầu tiên ra tay lập uy của Liễu Tuấn sau khi lên làm tỉnh trưởng, tuyệt không cho phép đầu voi đuôi chuột.
Xét cấp bậc cùng thân phận đặc phái viên của Yêu Hải Anh ở Trung kỷ ủy, cô ta vừa tới tỉnh A, cũng mang danh phó tổ trưởng tổ điều tra, thành một trong thành viên hạch tâm của tổ.
Lưu Phi Bằng chỉ thị rõ ràng, vụ án này báo cáo tiến độ mỗi ngày cho hắn.
Hứa Hoành Cửu lần này phụng mệnh mà tới.
Lưu Phi Bằng và Hứa Hoành Cửu ngồi đối diện hút thuốc, hai người sắc mặt nghiêm túc.
- Lưu bí thư, Hồng Thiên Kính khai ra rất nhiều tội, vẫn đề nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều, còn hơn cả trong thư tố cáo. Hiện giờ xác nhận sơ bộ, số tiền Hồng Thiên Kính tham ô hối lộ đã trên 10 triệu.
Hút xong điếu thuốc hồi lâu, Hừa Hoành Cửu mới từ từ nói.
Lưu Phi Bằng chẳng kinh ngạc, ngày hôm đó Liễu Tuấn ném ra tài liệu kia, riêng hạng mục di dời , Hồng Thiên Kinh đã cùng chủ nhiệm ban di dời chia nhau 20 triệu khoản tiền hỗ trợ, Hồng Thiên Kính là bí thư thành ủy, khẳng định ăn phần lớn.
Chỉ riêng vụ này số tiền tham ô của Hồng Thiên Kính đoán chừng đã hơn 10 triệu, số tiền này đủ lấy đầu Hồng Thiên Kính. Vận mệnh của hắn ngay từ lúc bị Liễu Tuấn nhắm vào coi như đã được quyết định rồi.
Vốn Liễu Tuấn không tới mức ra tay nhanh như thế, nhưng cái "kế hoạch" gây động tĩnh trên đại hội nhân dân tỉnh kia là khiến Liễu Tuấn lập tức ra tay, từ ý nghĩa nào đó mà nói, Lưu Phi Bằng đã đẩy nhanh tốc độ "cái chết" của Hồng Thiên Kính.
- Lưu bí thư, trong lời khai của Hồng Thiên Kính, có một số lời không nên nói...
Hừa Hoành Cửu chần chừ lựa lời, vừa nói vừa quan sát sắc mặt Lưu Phi Bằng.
Lưu Phi Bằng cả kinh nhìn vẻ này thì những lời Hồng Thiên Kính không nên nói kia có liên quan tới Lưu bí thư.
Hứa Hoành Cửu không nói đưa một bản tư liệu cho Lưu Phi Bằng. Lưu Phi Bằng nhận lấy xem, mau chóng nhíu chặt mày lại, tên Hồng Thiên Kính khốn kiếp! Không ngờ dám cắn càn lại Lưu Phi Bằng hắn.
Hồng Thiên Kính khai, hắn nhiều lần tặng lễ vật cho Lý Thanh Thanh, bao gồm cả tiền mặt, hàng tiêu dùng và vật phẩm quý giá, giá trí lên tới hơn 100.000. Còn ra lệnh cho các đơn vị và xí nghiệp, quyên tặng cho quỹ Hoàng Sơn hơn 5 triệu đồng.
Hứa Hoành Cửu biết Lưu Phi Bằng cần phải suy nghĩ kỹ càng, mình không tiện ở lại đây, liền đứng dậy nói:
- Lưu bí thư, đó là tình hình thẩm vấn đại khái hôm qua. Ngài mai tôi lại báo cáo tiến triển với bí thư.
Lưu Phi Bằng đặt tài liệu xuống, đứng dậy cười ôn hòa, bắt tay Hứa Hoành Cửu, thân thiết nói:
- Bí thư Hoành Cửu, mọi người là đồng chí trong ban, không cần mấy lời khách sáo như thế. Hoanh nghênh bí thư Hoành Cửu tới chỗ tôi làm khách. Tôi đã nói với Tiểu Trương rồi, phàm là bí thư Hoành Cửu có việc muốn tìm, phải thông báo ngay lập tức.
Hừa Hoành Cửu cười:
- Cám ơn Lưu bí thư.
Đãi ngộ này trước kia Thai Duy Thanh cũng cấp cho hắn. Hứa Hoành Cửu rời đi, Lưu Phi Bằng đập vỡ chén, tiếp đó Uông Quốc Chiêu tới văn phòng Lưu Phi Bằng.
Lưu Phi Bằng ở văn phòng của Lưu Phi Bằng chừng 20 phút thì rời đi. Nói ra cũng lạ, Uông Quốc Chiêu vừa tới, tâm tình của Lưu Phi Bằng liền ổn định lại, chậm rãi quay về bàn làm việc xử lý văn kiện, không thấy có chút khác thường nào nữa.
Trong gian phòng tầng năm của nhà khách Nam Hoa, Mạnh Kế Lương đang thẩm vấn Hồng Thiên Kính.
Lần thẩm vấn này tiến hành đơn độc, trừ Mạnh Kế Lương chỉ có nhân viên ghi chép, nhân viên ghi chép này của viện kiểm sát tỉnh, do Mạnh Kế Lương tiến cử vào tổ chuyên án. Hồng Thiên Kính trông rất suy sụp, hoàn toàn khác với vẻ tinh thần phấn chấn khi làm bí thư thành ủy, tóc tai rối bời, râu ria lởm chởm, so với mấy ngày trước già hơn mười mấy tuổi.
Trước đó Mạnh Kế Lương có qua lại với Hồng Thiên Kính, còn cùng nhau uống rượu vài lần, coi như người quen rồi. Mạnh Kế Lương có ấn tượng không tệ với hắn, thấy người này trừ thích khoác lác ra thì với bạn bè rất nghĩa khí, Mạnh Kế Lương từng có vài chuyện bạn bè ở An Phong mà đánh tiếng với Hồng Thiên Kính, hắn không nói nhiều, lập tức giải quyết luôn.
Nói ra Mạnh Kế Lương còn nợ ân tình hắn, vốn Mạnh Kế Lương cho rằng chỉ cần mình còn ở vị trí phó viện trưởng viện kiểm sát, sớm muộn có ngày trả lại ân tình này cho hắn. Không ngờ chuyện đời biến đổi, chớp mắt một cái Hồng Thiên Kinh từ bí thư thành ủy oai phong đã thành tù phạm rồi.
Cuộc đời đúng là như một giấc mộng.
- Lão Hồng, nhìn tinh thần anh không tốt lắm, đã ăn cơm chưa?
Mạnh Kế Lương cảm khái một hồi rồi chậm rãi nói.
Hồng Thiên Kinh không khỏi ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn Mạnh Kế Lương bình thản nói:
- Cám ơn Mạnh viện trưởng quan tâm, tôi ăn cơm rồi.
Có lẽ Mạnh Kế Lương trước kia là bạn hắn, có điều bây giờ là quan chủ thẩm, một kẻ tù phạm không có gì để so sánh cả. Sự quan tâm bất ngờ của Mạnh Kế Lương làm hắn không hiểu ra sao, hơn nữa quan hệ của hắn và Mạnh Kế Lương không sâu, chỉ là xã giao quan trường mà thôi. Nên vô cớ tỏ ân cẩn, ắt có mưu đồ lớn.
Nhưng hắn giờ không còn là bí thư thành ủy mà là cán bộ có vấn đề, là tội phạm chờ xử lý, Mạnh Kế Lương còn có chuyện gì cần tới hắn.
- Lão Hồng mấy ngày qua anh phối hợp với tổ chuyên án chúng tôi, điều này làm Hứa bí thư rất hài lòng, đã báo cáo với Lưu bí thư. Lưu bí thư rất vui, hi vọng anh có thể nhận thức sai lầm của mình mà thay đổi... Lão Hồng, Lưu bí thư còn rất quan tâm tới anh đấy.
Mạnh Kế Lương mỉm cười nói, giọng điệu tỏ ra thân thiết.
Hồng Thiên Kính cười nhạt:
- Mạnh viện trưởng không cần lừa tôi... Hừ, Lưu Phi Bằng còn quan tâm gì tới tôi? Hăn mà quan tâm thì sao tôi lại ở chỗ này?
Trong suy nghĩ của hắn, không được Lưu Phi Bằng gật đầu, chẳng ai có thể đưa hắn tới chỗ quỷ quái này thẩm vấn. Chắc chắn Lưu Phi Bằng vì yêu cầu chính trị mà thỏa hiệp với Liễu Tuấn, vứt bỏ hắn, Hồng Thiên Kính hắn trở thành vật hi sinh của cuộc đấu tranh Lưu Liễu.
Vì thế Hồng Thiên Kính thù hận Lưu Phi Bằng hơn Liễu Tuấn nhiều, hắn không phải thân tín của Liễu Tuấn, mà là kẻ đối đầu, Liễu Tuấn đối phó với hắn là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nhưng Lưu Phi Bằng không thể đối xử với hắn như thế.
Mạnh Kế Lương thở dài:
- Lão Hồng, tôi nghĩ chuyện này anh hiểu lầm rồi, chuyện xử lý anh trên thường ủy nảy sinh chia rẽ lớn, đồng chí Liễu Tuấn kiên trì song quy, được các vị thường ủy Hướng Hàm, Chu Thành Bồi, Vương Trung ra sức ủng hộ....
Mạnh Kế Lương đem tình hình cuộc họp thường ủy tiết lộ cho Hồng Thiên Kính.
Không phải Lưu Phi Bằng không bảo vệ anh mà không bảo vệ nội, thế lực Liễu Tuấn quá mạnh, Hướng Hàm, Chu Thành Bồi và Vương Trung đều đã ôm lấy chân y rồi.
- Hừ, Mạnh viện trưởng không cần vòng vo, chúng ta nói thẳng đi, có phải Lưu Phi Bằng bảo anh tới làm thuyết khách? Nếu thế anh không cần nhọc lòng, phiền anh nói với Lưu Phi Bằng, hắn bất nhân tôi bất nghĩa! Cùng lắm thì cá chết lưới rách, tôi phải kéo vài kẻ chết chùm. Ha ha, hôm qua tôi chỉ lộ chút ý tứ thôi, sau này còn thứ hay hơn... Hừ âm mưu quỷ kế hắn muốn bày ra trên đại hội nhân dân tỉnh, tôi sẽ tuôn ra hết, cho hắn ăn đủ.
Hồng Thiên Kính lộ bộ mặt vô lại.
Người tới nước đường cùng như Hồng Thiên Kính, bí thư tỉnh ủy cũng chẳng là gì nữa rồi.
Mạnh Kế Lương tức thì nghiêm mặt lại, nói:
- Lão Hồng tôi thấy anh thiếu tỉnh táo rồi, anh cho rằng âm mưu quỷ kế của anh uy hiếp được ai? Đừng có quên đây là tỉnh A, anh có làm cá chết lưới rách, thì cá chết ở tỉnh A. Vụ án của anh do tòa án tỉnh A phát xử. Vợ con anh cũng sống ở tỉnh A! Anh nghĩ có kỹ.
Hồng Thiên Kính biến sắc, rống lên:
- Mạnh Kế Lương, mày có ý gì?
Mạnh Kế Lương cười lạnh:
- Ý của tôi, anh còn chưa rõ à? Anh còn nói nhăng nói cuội, thì có biện pháp xử lý anh, nghĩ một chút cho vợ con mình đi.
Hồng Thiên Kính mặt cắt không ra máu.