Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1730: Khẳng định là nắm chắc




Trong phòng đèn sáng choang, hai vị quan lớn lại ngồi đối diện với nhau không nói, rất không phù hợp với cảnh náo nhiệt bên kia.
Sân Bowling của CLB Trường Thành có chút khác biệt với sân Bowling khác một chút, ngăn cách tương đối kín đáo, cứ bốn đường bóng lại dùng bình phong ngăn ra, để tránh ảnh hưởng lẫn nhau.
Tới ăn tiêu ở CLB Trường Thành toàn bộ là nhân vật thành đạt, không quan cao thì là doanh nghiệp lớn, đều quan biết lẫn nhau, đôi khi chỉ muốn tới chơi vài ván bóng, kết quả vừa mới tới nơi đã thấy toàn là người quen, chỉ riêng chào hỏi đã hết giờ, còn chơi cái gì nữa?
Với những người địa vị hơi thấp một chút, có thể nhân cơ hội này tiếp xúc chuyện trò lôi kéo quan hệ với nhân vật lớn hơn là cơ hội hiểm có. Nhưng với Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên, nhân vật đáng bọn họ tới hàn huyên khách sáo đã hiếm như sừng lân lông phượng rồi, những nhất vật đó cũng chẳng xuất hiện ở CLB thế này.
Trừ điều đó ra, những quan lớn tới đây giải trí, thường đều đi cùng bạn bè thân thiết, cũng chẳng muốn có nhiều người biết quan hệ tư nhân của mình. Đương nhiên nếu có nhu cầu những tấm bình phong này có thể bỏ đi bất kỳ lúc nào.
Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên im lặng, Vương Manh Manh cầm ly nước quả tới, cười nói:
- Sao thế, hai vị lão gia lại suy nghĩ tới quốc gia đại sự à? Cả hai thả lỏng một chút có được không? Đất nước này không phải chỉ là của hai người, những người khác cũng có phần mà.
Liễu Tuấn mỉm cười, nhưng Khâu Tình Xuyên vẫn cau mày trầm tư.
Vương Manh Manh tuy nói là thế, trong lòng cũng biết, đất nước này rồi sẽ có một ngày do những nhân vật tinh anh kiệt suất này nắm giữ.
- Liễu tỉnh trưởng, có thể lĩnh giáo anh một vấn đề không?
Vương Manh Manh ngồi xuống bên cạnh Liễu Tuấn, ngó ngang ngó dọc, rồi ghé sát mặt vào gần Liễu Tuấn, hạ thấp giọng nói, dáng vẻ rất thần bí.
Liễu Tuấn không khỏi đau đầu, y không tin Vương Manh Manh có chuyện gì nghiêm túc muốn hỏi y, có điều Hà Mộng Doanh đang chơi bóng bên kia, Vương Manh Manh đúng là cả gan.
- Sao thế Liễu Tuấn, anh chẳng có nghĩa khí gì! Anh cho rằng tôi chỉ biết quấy phá à? Cho tôi chút thể diện được không? Đôi khi tôi cũng biết suy nghĩ tới quốc gia đại sự chứ.
Vương Manh Manh nhạy bén nhường nào, lập tức biết ngay suy nghĩ trong lòng Liễu Tuấn, tức thì rất bất mãn nói.
Thực ra Liễu Tuấn không phản cảm với Vương Manh Manh, tính cách cô ta có chút qua loa, nếu không năm xưa cũng chẳng bị vụ án Đông Nam cuốn vào. Còn về chuyện "ám muội" thi thoảng Vương Manh Manh làm, Liễu Tuấn chỉ coi là tâm tình trẻ con thôi, chẳng đề ý. Nữ nhân đôi khi là thế, dù tuổi tác có thể nào, tính trẻ con cũng không hết. Nếu không vì sao từ tiểu cô nương mười tám tới bà lão tám mươi, nghe ba chữ "anh yêu em" đều có phản ứng giống nhau?
- Được rồi, vậy cô nói đi, đang suy nghĩ tới quốc gia đại sự gì thế?
Mặc dù tuổi Vương Manh Manh có lớn hơn y một chút, Liễu Tuấn vẫn dùng ngữ khí của anh trai với em gái.
Bản thân Vương Manh Manh cảm thấy hết sức đương nhiên, trong lòng Vương Manh Manh, Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên giống như cha cô ta, đều là nhất vật cực kỳ "gian ngoan xảo quyệt".
- Ừm, là thế này, thời gian qua tôi rất hứng thú với thế cục tài chính quốc gia, nhất là phương diện hối đoái... Tôi tìm rất nhiều sách vở ở phương diện này để đọc, còn thỉnh giáo một số chuên gia lĩnh vực tài chính...
- Đợi đã.
Liễu Tuấn đưa tay ra cắt ngang:
- Cô xem cả sách tài chính, lại còn thỉnh giáo cả chuyên gia tài chính.
Vương Manh Manh cong môi lên:
- Đừng coi thường người khác, tôi nói thật...
Tiếp đó Vương Manh Manh nói ra một loạt tác phẩm kinh tế học nổi tiếng và tên các chuyên gia tài chính có danh vọng trong nước, mặt lộ vẻ đắc ý. Nếu Vương Manh Manh nói thật, thì đúng là làm khó cô ta rồi, loại "thái tử nữ" như cô ta chỉ thích chơi bời thuần túy, không thích động não.
Vốn cho rằng mình chăm chỉ như thế, đáng được Liễu tỉnh trưởng tán thưởng khích lệ một phen, không ngờ Vương đại tiểu thư lại thấy vẻ cười cợt trên mặt Liễu tỉnh trưởng.
- Thế nào? Anh không tin à? Không tin anh gọi điện thoại mà hỏi, tôi cho anh số điện thoại của họ.
Lòng tự tôn của Vương Manh Manh bị đả kích lớn, hết sức bất mãn, vừa nói lớn vừa lấy điện thoại ra, muốn chứng minh sự "thanh bạch" của mình.
- Manh Manh, có chuyện gì mà tức giận thế?
Hà Mộng Doanh cũng cầm ly nước quả cùng Lý Kiến An, Hà Thắng Lợi đi tới. Mọi người đều chơi mệt rồi, nghỉ ngơi một chút.
Vương Manh Manh tựa hồ hơi sợ Hà đại tiểu thư, lại có chút tức giận nói:
- Chị Mộng Doanh, chị phân xử cho em, Liễu tỉnh trưởng bắt nạt người ta, em nói thời gian qua em học tập tri thức tài chính, anh ta không chịu tin...
Hà Mộng Doanh nhìn Liễu Tuấn dò hỏi.
Liễu Tuấn cười:
- Không phải là tôi không tin, tôi chỉ thấy phương hướng học tập có chút vấn đề... Nếu học tập tri thức tài chính, vậy có chuyên gia tài chính hàng đầu trong nước ở đây? Sao lại không hỏi mà phải bỏ gần tìm xa?
Liễu tỉnh trưởng nói rồi liếc nhìn Khâu Tình Xuyên.
Mọi người nghe thế đều cười.
Vương Manh Manh lại nói:
- Không phải tôi đang thỉnh giáo sao? Rất lâu trước kia anh đã có bài viết phân tích hướng đi tài chính thế giới, hơn nữa còn nói chính xác, cũng được tính là chuyên gia hàng đầu chứ? Thỉnh giáo anh cũng thế mà...
Liễu Tuấn xua tay, làm ra vẻ kinh hoàng nói:
- Manh Manh, đừng nói như thế, Khâu bí thư giận đấy.
Khâu Tình Xuyên tức tối, người này cứ lấy triêu chọc mình làm trò vui. Sự thực chứng minh, một khi hình thành thói quen xấu, là cả đời khó sửa.
- Hi hi, anh đừng pha trò, tôi thực lòng đó.
Hà Mộng Doanh ngạc nhiên:
- Manh Manh, em có vấn đề gì muốn thỉnh giáo Liễu Tuấn?
Theo suy nghĩ của cô, Vương Manh Manh lại hỏi chuyện tài chính với Liễu Tuấn thật đúng là không sao tin nổi.
- Em chỉ muốn thỉnh giáo, thời gian sau này xu thế tài chính quốc tế, nhất là biến hóa tiền tệ sẽ như thế nào?
Vương Manh Manh mắt nhìn Liễu Tuấn rất tha thiết.
Liễu Tuấn cười:
- Manh Manh, cô hỏi nhầm người thật rồi. Cô nên hỏi Khâu bí thư, hoặc hỏi Kiến An cũng được, bọn họ mới là chuyên gia.
Vương Manh Manh hơi ngượng ngập nói:
- Tôi chỉ muốn hỏi anh... Bọn họ, họ sẽ chẳng nói cho tôi đâu.
Lời này vừa nói ra, Khâu Tình Xuyên không ý kiến gì, Lý Kiến An vội thanh minh:
- Ấy ấy, giám đốc Vương, không phải tôi không nói, chỉ có hỏi tôi đâu.... Đương nhiên, nếu chịu hỏi thật, tôi cũng không nói rõ được. Tiền tệ quốc tế chớp mắt biến đổi, ai dám nói nó lên hay là nó xuống?
Khâu Tình Xuyên là anh họ Vương Manh Manh, hắn ngó lơ Vương Manh Manh không vấn đề gì. Lý Kiến An không thể lên mặt như vậy, thân phận địa vị của hắn chắc gì cao hơn Vương Manh Manh, cho nên vội thanh minh, đối khi vô tình đắc tội với một cô gái là chuyện vô cùng "nguy hiểm", hơn nữa lại không có lời lãi gì.
Vương Manh Manh cười:
- Anh không nói được, nhưng lại có người nói được. Ai đó mười năm trước dự đoán chính xác đồng Yên tăng giá, lại còn dám cá cược 2 tỷ, vậy thì hiện giờ khẳng định cũng có thể dự đoán xu thế tiền tệ...
Liễu Tuấn không khỏi cười khổ lắc đầu.
Không ngờ mười năm trước biểu diễn một màn "thầy bói mù" mà mươi năm sau vẫn còn có người nhớ, hơn nữa rất nhiều người nhớ. Tất nhiên, mục đích cả Khổng Học Hải là nịnh bợ, mục đích của Vương Manh Manh là lợi ích, nếu dự đoán được kiếm tiền chỉ như chuyện trở bản tay, không tốn chút sức lại kiếm rất nhiều tiền. Vương Manh Manh rất thích tiền.
Điều này cũng có thể lý giải, trong giới hoàn khố ở thủ đô, Vương Manh Manh thanh danh hiển hách, nhưng luận tới tiền tài, Vương Manh Manh còn kém xa. Những nhân vật như Hà Mộng Doanh, Đàm Quốc Tử, Đào Tư Thanh thì khỏi phải nói, ngay cả những quan lớn trong thể chế như Hà Thắng Lợi, Lý Kiến An, Khâu Tình Xuyên cũng gia sản bạc tỉ. Cùng là đỉnh cấp nha nội, nhưng thủ đoạn kiếm tiền có cao có thấp. Thêm vào Vương Vạn Thiên rất cưng chiều Vương Manh Manh, nhưng lại chẳng giúp cô ta kiếm lợi kinh tế.
Không có cha giúp, đơn thuần dựa vào bản thân "kiếm ăn" chẳng phải dễ dàng gì. Vương Manh Manh so với người thường là giàu có siêu cấp rồi, trên trăm triệu thì có, nhưng trong giới hoàn khố thủ đô, lại hơi nghèo khó một chút.
Cha cô ta ngày càng rời ra vòng tròn quyền lực trung tâm, Vương Manh Manh càng thấy tầm quan trọng của tiền bạc. Hơn nữa tính kế với Liễu Tuấn cũng xem như tương đối chính xác.
- Manh Manh, Kiến An đã nói rồi đó, chuyện này khó mà nói được.
Vương Manh Manh liền bĩu môi.
Hà Mộng Doanh lần này lại không giúp Liễu Tuấn, mỉm cười nói:
- Liễu tỉnh trưởng, dự đoán xu thế tiền tệ hối đoái có khó một chút, người khác không nắm chắc, nhưng anh khẳng định nắm chắc.
Tất cả mọi người đều nhìn y, bao gồm cả Khâu Tình Xuyên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.