- Ba, hôm qua con và Khâu Tình Xuyên nói chuyện về một vấn đề, liên quan tới việc đồng nhân dân tệ tăng giá...
Liễu Tuấn chậm rãi nói, mày nhíu chặt.
Nhắc tới vấn đề này, Liễu Tấn Tài lại tương đối thoải mái:
- Các con có ý kiện gì?
Việc thảo luận đồng nhân dân tệ tăng gia đã tiến hành nhiều năm đủ mọi ý kiến và đủ mọi đạo lý, Liễu Tấn Tài rất muốn nghe ý kiến của hai người được công nhận là tinh anh của giới tài chính này.
- Từ đại thế mà xét, khả năng tăng giá là khó tránh khỏi, chúng ta phải tiến thêm một bước gia nhập thị trường quốc tế, không thể hoàn toàn bỏ qua yêu cầu nước khác. Cải cách mở cửa hơn 20 năm qua, chúng ta luôn tăng trưởng trên 9%, nói cách khác hiện giờ chúng ta thực hiện tỉ giá cố định, cùng hạ giá với đồng USD, thực tế là đi ngược lại giá trị của đồng Tệ, đồng Tệ giá thấp lâu dài là bất lợi, nhưng nhất định phải tăng thì cũng dần dần, không thể tăng quá nhanh. Chúng ta không thể trở thành vật hi sinh vì di chuyển áp lực của người khác, đó là tiền đề.
Liễu Tuấn nói.
Liễu Tấn Tài gật gù:
- Ừ, tăng quá nhanh khẳng định là không được, điều này không cần phải nghi ngờ.
- Ngược lại chúng ta khống chế tốt cũng là một sự bất đắc dĩ, vì kinh tế thị trường của chúng ta chưa hòa nhập với thị trường thế giới, chênh lệch khá cao, cho nên chúng ta khống chết được. Đồng Yên thì không xong, sau hiệp nghị Quảng Trường luôn tăng cao, kết quả là kinh tế sụp đổ.
- Có điều đồng nhân dân tệ tăng giá chỉ là một phương diện, trước mắt tăng trưởng kinh tế chúng ta vẫn dựa vào mậu dịch bên ngoài rất cao, từ mậu dịch đối ngoại để giảm áp lực đồng Tệ tăng giá là không dễ. Nhưng bạn hàng mậu dịch đối ngoại của chúng ta thì xuất siêu sang Mỹ là lớn nhất, áp lực tới từ nước Mỹ cũng lớn nhất, vì thể chúng ta có thể thông qua điều chỉnh kết cấu mậu dịch đối ngoại để giảm bớt phụ thuộc vào thị trường Mỹ, tìm cách tiến vào các thị trưởng khác bằng phương thức đầu tư trực tiếp. Chỉ riêng cách mua trái phiếu Mỹ và quốc gia khác không phải là biện pháp khả thi duy nhất. Tiền, dự trữ ngoại hối chỉ biến thành tài nguyên mới có lợi. Một đạo lý rất đơn giản là Mỹ ra sức phát hành tiền giấy và trái phiếu, biến thành sản phẩm dân dụng quân dụng, đều là những thứ thật sự; còn chúng ta ra sức sản xuất ra đồ dùng thực sự nhưng lại biến thành trái phiếu. Thứ này không thể biến thành cơm mà ăn được.
Đây mới là điều Liễu Tuấn luôn muốn nói với cha y.
Liễu Tấn Tài uống một ngụm trà nói:
- Ừm, cũng rất có lý, đầu tư chính phủ không dễ đi, đầu tư xí nghiệp thì được. Vì đồng tiền của chúng ta không phải là đồng tiền mạnh, vì an toàn tài chính, dự trữ ngoại hối phải giữ ở một mức độ nhất định, Nhưng cũng cần phải khống chế ở hạn ngạch nhất định, quá là không được. Chúng ta đồng thời tiến hành đồng tiền mạnh cũng phải không chế quy mô dự trữ ngoại hối mới được.
- Đúng, ý kiến của con cũng thế.
Liễu Tuấn thở phào, khuôn mặt đột nhiên thoáng hiện ra nụ cười.
Nụ cười kỳ lạ này không qua được ánh mắt của Liễu Tấn Tài, ông mỉm cười hỏi:
- Chuyện gì đấy?
- Giống dự đoán của bọn con.
- Vậy các con dự đoán khi nào?
Liễu Tuấn cười:
- Ít nhất trước khi Thư Tựu và Cách Lai Mỗ chính thức từ bỏ đề án kia, ba sẽ không đồng ý cho tăng giá.
Thư Tựu và Cách Lai Mỗ là hai nghị sĩ của nước Mỹ, bọn họ dẫn đầu làm đề án ép đồng nhân dân tệ tăng giá, chuẩn bị cho biểu quyết ở quốc hội Mỹ.
Nếu như đề án này không bị bác bỏ, mà được thông qua ở Mỹ, đồng nhân dân tệ tăng giá sẽ trì hoãn, thậm chí là vô thời hạn. Người Mỹ không hiểu chính trị trong nước, cho rằng quốc hội của họ có thể giúp nước ta định chính sách, không ngờ như thế chỉ chọc giận chúng ta. Liễu Tấn Tài quyết không chịu đồng ý dưới áp lực của nước Mỹ, quyết phục chịu tỏ ra yếu thế trước nước Mỹ.
Liễu Tuấn cười:
- Hai người Mỹ đó có thể chưa được lĩnh giáo sự cứng rắn của thủ tướng nước ta rồi.
Liễu Tấn Tài cũng cười lớn, con trai mình đương nhiên hiểu rõ tính cách không chịu khom mình cả ông hơn bất kỳ ai, đối diện với thế công hùng hổ của bên kia Liễu Tần Tà còn chẳng chịu lùi bước, huống chi là hai nghĩ sĩ xa tít bên kia đại dương.
Liễu Tấn Tài dặn:
- Lát nữa con qua bên kia một chút, liên quan tới nhân tuyển thị trưởng Giang Khẩu, có lẽ nhạc phụ con muốn trao đổi với con một chút.
...
- A, Tiểu Tuấn tới hả?
Giải Anh vừa thấy Liễu Tuấn, liền tươi cười nói.
- Mẹ, anh Nghiêm Minh đâu?
Liễu Tuấn đi vào sân nhà họ Nghiêm hỏi.
- Nó à, cũng là người bận rộn, bận hơn cả ba con, mỗi ngày đều phải đi xã giao.
- Đúng thế, ngày nào cũng uống tới say khướt, lãnh đạo trung tổ bộ phải quản giáo kỹ hơn.
Người nói lời này là Liễu Diệp, thấy em trai tới liền phàn nàn.
Giải Anh rất đồng cảm:
- Đúng vậy, uống nhiều rượu như thế không có lợi gì. Tiểu Tuấn, con có rảnh phải nói chuyện với Nghiêm Minh, bảo nó ít rượu thôi. Lời của con nó mới nghe.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu:
- Mẹ, chỉ hai, chuyện này con cũng chịu thôi, người trong quan trường mà , không tự quyết được. Không sao, con sẽ nói chuyện với anh ấy, nếu có thể không nên đi.
- Đúng thế đấy, con ngồi đi.
Liễu Tuấn cười:
- Mẹ, con còn phải vào nói chuyện với, không lát nữa bị phê bình, con chết ngay.
Giải Anh và Liễu Diệp đều người, Liễu tỉnh trưởng cũng có người hàng phục được.
- Liễu Tuấn, sao cái bệnh bình luận người khác sau lưng không sửa được chút nào?
Không ngờ lúc này trong thư phòng truyền ra tiếng Nghiêm bí thư, tứ hợp viện kiểu cũ hiệu quả cách âm bình thường, bọn họ nói chuyện ở phòng khách bị Nghiêm bí thư nghe thấy hết.
Nghiêm Ngọc Thành chuyển vào trong đại nội ở, văn phòng và chỗ ở làm một, nhưng ông rất quy củ, sau khi hết giờ làm thường không ở văn phòng mà về thư phòng, xem sách cũng được xử lý công văn cũng được, nhưng thế nào cũng phải ở nhà.
Sự cố chấp này chỉ thua kém Chu tiên sinh.
Liễu Diệp làm mặt xấu với em trai.
Liễu tỉnh trưởng cười ha hả, đi thẳng vào thư phòng.
- Tiểu Tuấn, đừng dụ dỗ ba con hút thuốc đấy.
Giải Anh ở đằng sau dặn với theo.
Liễu Tuấn bật cười:
- Nghiêm bí thư, cuộc sống bị quản chế có dễ qua không ạ?
Nghiêm Ngọc Thành không ngồi ở bàn mà ngồi ở ghế sô pha, cầm cốc trà đặc, đang chậm rãi đọc Tây Du Ký, xem ra tới thời gian thay đổi đầu óc của Nghiêm bí thư rồi. Thấy Liễu Tuấn đi vào Nghiêm bí thư chỉ nhướng mắt lên một cái rồi chuyên tâm đọc sách.
Liễu Tuấn cũng không khách khí đi thẳng tới ngồi xuống trước mặt nhạc phụ, tự động pha trà.
Nghiêm bí thư đưa tay ra nói đơn giản:
- Đưa đây.
Liễu Tuấn mỉm miệng cười, vội lấy thuốc lá ra đưa cho ông một điều. Nghiêm Ngọc Thành nhìn qua mặt hồng hào, không hề giống ông già gần 70, không khác biệt bao nhiêu khi ông làm bí thư tỉnh ủy tỉnh A.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân , may mà là Liễu Diệp đưa hoa quả vào, nếu như là Giải Anh, cả hai đều bị mắng một trận. Thấy cảnh này Liễu Diệp mím miệng cười, đặt hoa quả xuống rồi đi ra khẽ đóng cửa lại.
- Ba xem Tây Du Ký tới đâu rồi.
- Tới Linh Sơn thoát thai hoán cốt rồi.
- Vậy là sắp tu thành chính quả rồi.
Nghiêm Ngọc Thành ngẩng đầu lên nhìn y lạnh nhạt nói:
- Tu thành chính quả? Còn sớm lắm, tối đa cũng chỉ mấy người bọn họ thu thành chính quả, phổ độ chúng sinh còn kém xa lắm.
Liễu Tuấn nghiêm túc hơn một chút, gật đầu nói:
- Vâng, phổ độ chúng sinh rất khó, yêu ma quỷ quái xuất hiện không bao giờ hết.
Nghiêm Ngọc Thành hừ một tiếng:
- Kim hầu phấn khởi thiên quân bổng, ngọc vũ trùng thanh vạn lý ai.
** Các bác thứ cho mình dốt thơ, đại ý của nó là con khỉ đít đỏ sung lên vung gậy quét sạch điện kim loan. Thơ của Mao Trạch Đông.
Liễu Tuấn cảm khái, Nghiêm Ngọc Thành lúc nào cũng mang khí khái anh hùng.
- Khâu Tình Xuyên sắp điều khỏi Giang Khẩu, nhân tuyển thị trưởng con có kiến nghị gì?
Nghiêm Ngọc Thành hỏi.
Cục diện chính trị tỉnh D luôn phức tạp, thế lực các hệ phái đều xen vào, cho dù Cù Hạo Cẩm là nhân vật mạnh mẽ, Nghiêm Liễu hệ xem ra cũng không muốn nhường ra toàn bộ trận địa, bí thư Giang Khẩu đoán chừng do thị trưởng tiếp nhận, còn nhân tuyển thị trưởng Nghiêm Liễu hệ sẽ không bỏ qua.
Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi nói:
- Lý Huệ rất hợp.
Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười, Liễu Tuấn vẫn mẫn cảm như thế, lập tức đoán ra ngay suy nghĩ trong lòng ông.
- Lý Huệ năng lực không tệ, tầm nhìn đại cục cao, thiếu sót duy nhất là dấu vết bản địa hóa quá nặng. Để anh ta ra ngoài rèn luyện một chút sẽ có lợi.
Liễu Tuấn giải thích thêm.
- Ừ, phía Tiềm Châu sẽ không có rắc rối gì chứ?
Liễu Tuấn nói rất tự tin:
- Không đâu ạ.