Lý Huệ lần đầu tiên CLB Trường Thành, cho dù Lý bí thư đi nhiều thấy rộng, cũng bị sự xa hoa của nó làm cho choáng ngợp, sớm nghe nói thủ đô có bốn câu lạc bộ cực kỳ xoa hoa, nhưng Lý Huệ chỉ nghe, chẳng tin mấy, lần này thì tin rồi.
Liễu Tuấn mời hắn tới chơi bóng, Lý Huệ chẳng nghĩ nhiều, là cấp dưới thân tín nhất của Liễu Tuấn, bất kể Liễu Tuấn mới hắn làm gì, Lý Huệ chẳng cần phải suy nghĩ. Hắn biết thói quen của Liễu Tuấn, nếu như có chuyện cần sai hắn làm đều sẽ dặn rõ ràng, nên chỉ cần đợi là được rồi.
Liễu Tuấn có thẻ hội viên kim cương số 1 của CLB Trường Thành, nói cách khác là vị khách quý nhất nơi này, y có nơi nghỉ ngơi riêng, thậm trí có phòng thủy liệu, phòng khách riêng. Lý luận mà nói cũng là ông chủ của CLB Trường Thành.
Thấy nhân viên câu lạc bộ cung kính và quen thuộc với Liễu Tuấn như thế, Lý Huệ liền biết nơi này hẳn là một trong số chỗ Liễu Tuấn hoạt đồng chủ yếu của Liễu Tuấn ở thủ đô. Nghe nói chủ đằng sau CLB này là nhà họ Hà, chẳng nhẽ Liễu Tuấn có quan hệ gần gũi với nhà họ Hà? Hẳn nguyên nhân không phải chỉ vì Hà Duyên An?
Lý Huệ đi sau lưng Liễu Tuấn, lòng kích động, cho dù hắn vừa là thân tín vừa là bạn của Liễu Tuấn, kỳ thực chẳng hiểu mấy về cấp trên trẻ tuổi này.
Lý Huệ cũng là đại biểu nhân dân toàn quốc, trước kia cũng cùng tới thủ đô dự họp với Liễu Tuấn, nhưng đây là lần đầu tiên Liễu Tuấn mời hắn tham dự hoạt động tư nhân, có thể thấy địa vị của hắn trong lòng Liễu Tuấn lại tiến thêm một bước. Liễu Tuấn và Lý Huệ thay đồ, cầm vợt ra sân.
Nói tới đánh cầu lông, Lý Huệ chẳng phải là đối thủ của Liễu Tuấn, kỹ thuật hay không cứ bỏ qua một bên đã, riêng thể lực hai bên không cùng một cấp bậc rồi, miễn cưỡng đánh hai ván, Lý Huệ thiếu chút nữa nằm bẹp xuống rồi:
- Ôi, không xong, tỉnh trưởng quá lợi hại.. Thể lực này... Ài.. Tôi xin thua ....
Lý Huệ ném bóng xuống, thở như trâu, vừa cắm vợt, vừa lau mồ hồi, y phục gần như dính sát vào người.
Liễu Tuấn cười:
- Lý Huệ, thế này không ổn, phải rèn luyện thêm, mới có bốn mươi thôi mà, ha ha ha!
- Hắc, cái này không so được ...tôi biết tỉnh trưởng văn võ toàn tài, khi trẻ là võ thuật gia...
Lý Huệ cầm cốc nước hoa qua uống ừng ực, nói.
- Võ thuật gia?
Liễu tỉnh trưởng lắc đầu, đúng là y học võ từ nhỏ, nhưng chẳng liên quan gì tới với võ thuật gia cả, điều này Liễu tỉnh trưởng tự biết mình. Uống chi từ sau khi y tới tỉnh A nhậm chức, cơ bản không có cơ hội thi triển võ thuật nữa rồi, không biết đám Lý Huệ từ đâu biết được. Xem ra thân ở vị trí cao, nhất cử nhất động bị người ta nghiên cứu tỉ mỉ.
- Anh mệt thật rồi, vậy nghĩ một chút, đợi khách tới lại chơi tiếp.
Liễu Tuấn ngồi xuống, uống một ngụm nước quả rồi lấy thuốc lá ra hút.
Lý Huệ vừa châm lửa cho y vừa thầm ngạc nhiên, thì ra hôm nay tỉnh trưởng mời khách còn có người khác, mình chỉ là khách bồi?
Liễu Tuấn tựa hồ hiều suy nghĩ của hắn, nói:
- Anh cũng là khách, có chuyện cần thương lượng một chút. Ừm, chủ yếu là để anh làm quen tình hình Giang Khẩu.
- Làm quen tình hình Giang Khẩu?
Lần này Lý Huệ chẳng hiểu ra sao cả, mình có dính dáng gì tới Giang Khẩu đâu, trước kia tới đó mời gọi đầu tư, cơ bản trừ tòa nhà cao tầng ra thì chẳng có ấn tượng gì. Liễu Tuấn gật đầu, không giải thích gì thêm.
Lý Huệ thì trong lòng cuộn sóng, không sao bình tĩnh được. Chuyện này thật kỳ quái, theo Liễu Tuấn lâu như thế, lần đầu tiên gặp phải tình hình mù mù mờ mờ này, trực giác Lý Huệ nói, chuyện này chắc chắn có nguyên nhân, vì thế trong lòng hắn càng thấp thỏm.
- Tuấn thiếu gia.
Không bao lâu một vị khách cao lớn không kém Liễu Tuấn đi vào.
Nhìn thấy vị khách này Lý Huệ cả kinh, người đó chừng trên 40, thân hình cao lớn chỉ là thứ yếu, quan trọng là khí thế dữ dội, như một thanh kiếm sắc bén, có thể phát ra sức chiến đấu kinh người bất kỳ lúc nào. Toàn thân trên dười đầy sức mạnh.
- Hắc Tử.
Liễu Tuấn mỉm cười đi tới, ôm lấy Hắc Tử.
- Lý Huệ, tôi giới thiệu cho anh, vị này là Nhan Hải Quân, tổng giám đốc tập đoàn Thu Thủy, bạn tốt nhất của tôi.. Hắc Tử, đây là Lý Huệ bí thư thành ủy Tiềm Châu.
Lý Huệ choáng váng, dù hắn là bí thư thành ủy, chức cao quyền trọng, nhưng thanh danh tập đoàn Thu Thủy quá hiển hách, không ngờ tổng giám đốc của nó là một nhân vật mạnh mẽ tuyệt luân như thế. Có điều cũng dễ hiểu thôi, phải nhân vật như thế mới nắm giữ được tập đoàn lớn như vậy.
- Chào Lý bí thư.
Hắc Tử không giỏi ăn nói, gật đầu chào Lý Huệ.
- Chào giám đốc Nham.
Lý Huệ không dám chậm chễ, nắm chặt tay Hắc Tử, vừa rồi Liễu Tuấn đã nói hết sức rõ ràng, Hắc Tử là người bạn thân nhất. Lý Huệ làm bạn với Liễu Tuấn nhiều năm, chưa từng nghe thấy y giới thiệu ai như thế.
- Ha ha, Hắc Tử, anh tới đúng lúc lắm, chúng ta đánh hai ván trước đã ròi hãy nói chuyện.
Liễu Tuấn hứng trí rất cao, y vốn thích vận động, vừa rồi đánh hai ván với Lý Huệ gần như không phí sức chút nào, đánh cũng vô vị, nhưng lại làm hứng thú của y khơi lên. Hiện giờ có đối thủ cân sứng, lại chẳng ngứa nghề?
Hăc Tử trước kia không đánh cầu, muốn hoạt động, chẳng bằng đi "đánh lộn", về sau làm giám đốc không thể đánh nhau, cũng học một số hoạt động văn nhã, thế nên kỹ thuật khá cao, thể lực không kém Liễu Tuấn, là đối thủ tốt.
Tuấn thiếu gia có lệnh, tất nhiên phải theo.
Hắc Tử gật đầu, cầm vợt ra sân đấu với Liễu Tuấn, đánh khó phân thắng bại, Lý Huệ không thích đánh cầu, thi thoảng vỗ tay khen hay.
- Nhan Hải Quân đánh không tệ, Liễu Tuấn chẳng qua chỉ cậy sức trâu mà thôi.
Lý Huệ đang xem, không ngờ bên cạnh có giọng nói lạnh nhạt vang lên, bình luận "đại bất kính" với Liễu tỉnh trưởng.
Lý Huệ không khỏi cả kinh, vội quay đầu lại nhìn, tức thì trố mắt, một lúc sau mới phục hồi lại tinh thần, vội đưa tay ra:
- Khâu bí thư ? Xin chào.
Không ngờ Khâu Tình Xuyên tới từ lúc nào, cũng mặc đồ đánh cầu.
Nhân vật như Khâu Tình Xuyên, Lý Huệ sao lại chẳng biết? Trước kia Lý Huệ làm thư ký cho Cận Tú Thật, Khâu Tình Xuyên là giám đóc ngân hàng kiến thiết tỉnh A, hai bên coi như là người quen rồi. Lý Huệ không ngờ gặp hắn ở đây.
- Ha ha, chào Lý bí thư.
Khâu Tình Xuyên lại như biết sẽ gặp Lý Huệ ở đây, bắn tay trò chuyện.
Lý Huệ hơi cả kinh, Liễu Tuấn rõ ràng nhìn thấy Khâu Tình Xuyên tới, nhưng tiếp tục vung vợt cùng Hắc Tử, chẳng hề ngó ngàng tới Khâu bí thư. Điều này quá thất lễ, trên quan trường cực kỳ hiếm thấy.
Trừ khi quan hệ Liễu Tuấn và Khâu Tìn Xuyên tới mức độ làm người ta không ngờ tới, có thể hoàn toàn không cần để ý tới cảm thụ của đối phương.
- Khâu bí thư hôm nay lại có hứng trí này sao?
Lý Huệ thăm dò.
Hiển nhiên Khâu Tình Xuyên xuất hiện ở đây không phải là vì đánh cầu, liên tưởng tới câu nói "tìm hiểu tình hình Giang Khẩu" của Liễu Tấn, lòng Lý Huệ càng thêm hiếu kỳ.
- Ừm, Liễu Tuấn nói hôm nay có chuyện muốn nói, nên tôi tới xem thế nào.
Khầu Tình Xuyên đáp.
- Ồ..
Lý Huệ gật đầu, không hỏi thêm.
- Bọn họ đánh cầu việc bọn họ, chúng ta nói chuyện chúng ta.
Khâu Tình Xuyên ngồi xuống ghế.
Lý Huệ vội lấy thuốc lá ra mời.
- Lý bí thư, tình hình Giang Khẩu khá phức tạp, anh quá đó rồi công tác sẽ rất khó khăn.
Khâu Tình Xuyên chậm rãi nói.
Lý Huệ tức thì thấy trước mắt đầy sao, hô hấp không thông, trố mắt ra nhìn Khâu Tình Xuyên, mình là bí thư Tiềm Châu cơ mà?
- Khâu bí thư, chuyện này, tôi..
Lý Huệ nói có chút lắp bắp.
Khâu Tình Xuyên không khỏi ngạc nhiên.
- Sao, Liễu Tuấn không trao đổi với anh à?
Lý Huệ lắc đầu.
- Ha ha ha, Khâu bí thư, sao anh còn sốt ruột hơn cả tôi.
Liễu Tuấn từ sân cầu lông quay lại, vừa lâu mồ hôi vừa nói.
- Tỉnh trưởng, chuyện này..
- Khâu bí thư sắp điều về thủ đô, bên Giang Khẩu do đồng chí Cung Chiêu Lễ tiếp nhiệm, còn về nhân tuyển thị trưởng cơ bản đã xác định rồi, anh qua đó làm. Cho nên tôi mời Khâu bí thư và giám đốc Nhan tới, mọi người cùng tàn gẫu tìm hiểu tình hình, tranh cho anh qua đó lại luống cuống chân tay.
Cung Chiêu Lễ chính là thị trưởng hiện nhiệm của Giang Khẩu.
Lý Huệ nghe lời này tức thì đứng ngây ra đó, hồi lâu không nói lên lời