Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1785: Táng tận lương tâm




Trình độ thưởng thức âm nhạc Cao Trường Hoành ra sao, Liễu tuấn không biết, còn Liễu tỉnh trưởng thì bình thường. Đương nhiên phải chia ra để nói, nếu bảo Liễu tỉnh trưởng sử dụng nhạc khí, hát một bài thì miễn cưỡng rồi. Nhưng nghe ca khúc, phân biệt hay dở thì còn có thể tạm qua được. Liễu tinh trưởng khi nhàn rỗi cũng hay nghe đàn cầm và nhạc dân gian, "thính lực" không phải là quá kém.
Cô gái áo trắng hiển nhiên là cao thủ, bàn tay khẽ lướt, tiếng đàng du dương vang lên.
Mời đàn được một lúc, Cao Trường Hoành đã mỉm cười, ngón tay khẽ nhịp lên mặt bàn, có thể thấy ít nhất cũng là cao thủ thưởng thức.
Tiếng nhạc bao gồm cả tiếng ngựa phi, tiếng cung kiếm, tiếng chém giết, miêu tả tình cảnh hai quân Sở Hán quyết chiến khi đó. Rồi từ hào khí sang bi ca của Hạng Vương khảng khái, tự sát bên bờ Ô Giang, khiến được miêu tả trong ( Thang tỳ bà truyện) của thời Minh, văn nhân nghe mà rơi lệ.
Liễu tỉnh trưởng và Cao tỉnh trưởng tất nhiên nghe không nhập tâm đến thể, nhưng tới chỗ tuyệt khúc, hai người đều gõ nhịp phụ họa, mặt lộ vẻ trầm tư.
Khúc đàn đã hết nhưng dư âm còn vang vọng.
Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành khẽ vô tay tán thưởng.
Cô gái áo trắng đứng dậy khom người thi lễ cám ơn khách, từ khi cô tới CLB Quảng An hiến nghệ tới nay, quan lớn gặp qua không ít, nhưng trong quá trình nghe khúc từ chăm chú từ đầu tới cuối, trong quá trình đó không chạm cốc nói chuyện, không phát ra tạp âm làm cắt ngang khúc đàn, thì hôm nay mới được thấy lần đầu.
Hai vị khách này tuy trẻ, nghe xưng hô với nhau đều là tỉnh trưởng, là quan lớn một cõi, có thể tôn trọng một cô gái bán nghề kiếm sống như thế, đủ thấy tố chất hơn người.
- Hai vị tiên sinh còn muốn nghe khúc nào nữa?
Cô gái áo trắng khẽ hỏi, mắt lộ vẻ hi vọng, đó gọi là tri âm khó tìm, cô thực sự muốn đàn cho hai người một khúc nữa.
Liễu Tuấn xua tay:
- Khúc hay như chén rượu ngon, không nên uống nhiều, nếu không sẽ mất vị.
Cao Trường Hoành mỉm cười:
- Đúng thế, vất vả cho cô rồi.
Nói rồi gọi điện cho Cao nhị thiếu gia, bảo hắn trả cho cô gái đánh đàn một nghìn đồng, coi như tiền boa.
Cô gái áo trắng cúi đầu cám ơn, ôm đàn tỳ bà nhẹ nhàng lui ra.
Cao Trường Hoành cười hỏi:
- Liễu tỉnh trưởng sao lại muốn nghe Sở Hán.
- Không có gì, chỉ ngưỡng mộ khí khái anh hùng của Sở Bá Vương thôi.
- Hạng Vũ đúng là anh hùng cái thế, nhưng không hiểu chiến lược, không hiểu dùng người, càng không hiểu chính trị. Tranh đấu với Lưu Bang, định sẵn là một bi kịch rồi.
- Xem lịch sử, không thể dựa vào thành bại mà luận anh hùng, Lưu Bang đúng là nhất thống thiên hạ, uy danh bốn biến. Nhưng trên lịch sử, bình phẩm không được bằng Hạng Vũ. Cho tới nay, thanh danh của Hạng Vũ vẫn lớn hơn Lưu Bang. Có thể nói công đạo tự trong lòng người. Sở Bá Vương là kẻ thất bại, nhưng cho tôi cảm giác, ông ấy giống một người bình thường hơn, một người bình thường có máu có thịt.
- Người bình thường không thích hợp làm chính trị.
Liễu Tuấn uống một ngụm nước quả , nói:
- Nhưng nền tảng chính trị lại là người thường, không có ngàn ngàn vạn vạn người dân thường đó tạo nên xã hội này, tạo nên đát nước này, lấy đâu ra chính trị?
Cao Trường Hoành liếc nhìn y, mỉm cười:
- Liễu tỉnh trưởng hôm nay có điều muốn chỉ giáo tôi ?
- Chỉ giáo thì không dám, có chút suy nghĩ muốn giao lưu với Cao tỉnh trưởng thôi.
Nét mặt Cao Trường Hoành liền trở nên nghiêm túc, trầm ngâm một chút rồi khẽ phất tay, bốn cô phục vụ đồng loạt khom mình, lui ra ngoài đóng cửa lại. Trong thủy tạ lớn, chỉ còn lại hai người.
- Liễu tỉnh trưởng vì vụ án Lộc Môn?
Phục vụ ra ngoài rồi, Cao Trường Hoành hỏi thẳng.
- Đúng.
Liễu Tuấn nhận ngay.
-Vụ án này Liễu tỉnh trưởng hiểu được bao nhiêu?
Kỳ thực câu hỏi này rất vô lễ, Cao Trường Hoành giao đàm với người khác, rất ít khi thẳng thắn như vậy. Đại lão Cao hệ nhất trí coi trọng Cao Trường Hoành, đánh giá quan trọng nhất là " bình tĩnh mỗi khi gặp đại sự".
Người này trẻ tuổi, nhưng cực kỳ trầm ổn.
Nhưng Liễu Tuấn không nổi giận, nói trắng ra, Cao Trường Hoành đang thích ứng với phong cách của y, nói chuyện riêng tư, Liễu Tuấn chưa bao giờ vòng vo, mọi người cùng là người ngay, không cần lấy chuyện này nói chuyện kia.
- Quá trình phá án cụ thể tôi không rõ, nhưng tôi biết trong vụ án này có những điều nghi vấn.
Liễu Tuấn lấy một sấp tư liệu trong cặp ra, đặt trước mặt Ca Trường Hoành:
- Đây là một phần hồ sơ vụ án Cố Nhâm Hùng và vụ án Vương Mãnh, đối chiếu hai cái, nghi vấn rất rõ ràng. Còn có một số tư liệu trước khi Cố Nhâm Hùng bị xử bắn giao cho luật sư biện họ, trong đó nói, anh ta bị tra tấn bức cung tàn nhẫn.
Cao Trường Hoành hơi chấn động.
Tàn nhẫn!
Liễu Tuấn sử dụng hai chữ đó.
Nhưng sau khi tìm hiểu vụ án cùng với kết quả phát quyết cuối cùng, trừ hai chữ "tàn nhẫn", Cao Trường Hoành không thấy có từ ngữ nào hình dũng tốt hơn.
Nếu nhất định phải dùng từ khác hình dung, thì chỉ có thể là "táng tận lương tâm".
Liễu Tuấn chuẩn bị rất đầy đủ, tư liêu mang tới khá nhiều, số tư liệu đó Cao Trường Hoành chưa xem qua, nhưng hắn hiểu vụ án này dứt khoát nhiều hơn Liễu Tuấn. Mặc dù không xem tư liệu, hắn có phương thức tìm hiểu chân tướng trực tiếp hơn Liễu Tuấn.
Bất kể là công an Lộc Môn hay Tam Giang, đều không dám che giấu trước mặt hắn, Cao Trường Hoành thậm chí còn trực tiếp hỏi tới mấy người phá án.
Những chuyện đó Liễu Tuấn biết ít nhiều, chính vì như thế, hôm nay y mới xuất hiện ở đây, mặt đối mặt, đàm luận vụ án này với Cao Trường Hoành.
Cao Trường Hoành không xem những hồ sơ đó, chỉ cầm một tờ giấy trên cùng lên, trang giấy này đã ố vàng, có thể thấy đã có từ rất lâu, thậm chí chữ bên trên đã hơi mờ.
Rõ ràng đây là nguyên gốc.
Cao Trường Hoành cảm thấy hơi lạ, đáng lý Liễu Tuấn không nên mang bản gốc tới đây. Có điều hắn mau chóng hiểu dụng ý của Liễu Tuấn.
Trang giấy mỏng này ghi lại lời tự bạch của Cố Nhâm Hùng, giấy được xé ra từ quyền vở học sinh rất bình thường, nét chữ bằng mực xanh, xiêu vẹo, cho thấy trình độ văn hóa của Cố Nhâm Hùng không cao lắm, hơn nữa hoàn cảnh khi đó cũng chẳng thích hợp viết lách.
"Đau.. Đau lắm.. Toàn thân đều đau.."
Đó là dòng mở đầu, trong hàng chữ mơ hồ có nước mắt thấu qua trang giấy mỏng manh, trước mặt Cao Trường Hoành dường như hiện ra cảnh tượng thê thàm một chàng trai trẻ đầu tóc rối bù, vừa viết vừa khóc như mưa.
Căn cứ vào thông tin mà Cố Nhâm Hùng cung cấp, từ khi hắn bị bắt, ít nhất đã bị bảy lần tra tân bức cung, với thủ đoạn khác nhau, một só thủ đoạn Cao Trường Hoành chưa bao giờ nghe nói tới.
Là con cháu thế gia chính tông, là ngôi sao đang lên trên chính trường, Cao Trường Hoanh quen được vạn người ngưỡng mộ, quen nghe tiếng vỗ tay như sấm, quen nghe lời nịnh bợ không ngớt, quen thành trung tâm trong mọi trường hợp. Tiếp xúc với người dưới đáy xã hội, thực sự đã ít càng thêm ít.
Hắn hoàn toàn không biết, dưới hắn còn tồn tại một đen tối như thế.
Mặt đen tối này đã nuốt chửng một chàng thanh niên gần 22 tuổi, đứa con trai duy nhất của một đôi vợ chồng, toàn bộ hi vọng và tương lai của một gia đình.
Có lẽ chẳng phải chỉ một mình Cố Nhầm Hùng bị nuốt chửng.
Cao Trường Hoành đọc rất chậm, chỉ vài chắm chữ ngắn ngủi mà hắn đọc tới hơn mười phút. Tờ giấy hoen ố này, đau cũng đầy dấu nước mắt ướt nhòe.
Cao Trường Hoành đặt tờ giấy về chỗ cũ, hồi lâu không nói.
Liễu Tuấn lấy thuốc lá ra mời.
Trong phòng yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng "xè xè" cực khẽ do máy lạnh phát ra, cũng trở nên hết sức chói tai.
- Cao tỉnh trưởng, vụ án này phải giải tội! Nhân viên liên quan gây ra vụ án oan này phải bị trừng phạt.
Hồi lâu, Liễu Tuấn chậm rãi nói.
Cao Trường Hoành nhìn y.
- Cái chết oan của Cố Nhâm Hùng không phải là si sót trong công việc, mà là trách nhiệm của con người. Có một số kẻ, trong đó có Bành Dũng Học, vì vội phá án có câu trả lời cho cấp trên, không ngại đạp lên tính mạng của một chàng thanh niên trẻ, để trèo lên chức cao hơn! Nếu như đảng và chính phủ nước ta chấp nhận để cho chuyện này xảy ra, chấp nhận cho hung thủ tiêu dao ngoài vòng pháp luật. Thì chúng ta là những kẻ tòng phạm.
Giọng Liễu Tuấn không nghiêm khắc, nhưng đường đường chính nghĩa.
Người Cao Trường Hoành lại khẽ run lên.
- Cao tỉnh trưởng, vô số quần chúng đó tạo thành cơ sở của xã hội, nền mòng của quốc gia. Vĩ nhân kiên trì cải cách mở cửa, là để quốc gia cường thịnh, dân chúng hạnh phúc. Nhưng nếu như sinh mạng của dân chúng không được đảm bảo, thì làm sao thể hiện quốc gia hùng mành, chế độ ưu việt? Nam Tuần thủ trưởng vĩ đại, vì người chỉ ra đạo lý này. Đó là nhà nước và nhân dân là chỉnh thế không thể chia cắt. Quần chúng giàu có hạnh phúc, mới có quốc gia phồn vinh thịnh vượng, đó là hai vế dựa vào nhau. Quốc gia cường thịnh, trước tiên là là phải có tư pháp công bằng, lề lối trong sạch.
Liễu Tuấn nói rồi lấy ra mấy tờ giấy nữa khẽ đặt trên trang giấy của Cố Nhâm Hùng.
Cao Trường Hoành liếc qua, con người tức thì co rút như gai đâm vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.