Tào Hiểu Quốc lo Liễu Tuấn không chịu nổi sự bẩn thỉu của chợ thuốc, Liễu Tuấn thì nhìn qua như không để ý lắm, thong thả tiến bước, thi thoảng nhìn ngang ngó dọc, tựa hồ hứng thú lắm.
Lần này y "thường phục vi hành" thực sự không có ý kiếm chuyện, chỉ muốn tìm hiểu tình hình thực tế, là thói quen muốn lấy tư liệu chân thực thôi, khi định ra chính sách mới có thể giảm thiểu chênh lệch với thực tế.
Liễu Tuấn biết rõ, một chút sơ xuất của lãnh đạo sẽ tạo thành tổn thất lớn thế nào cho phía dưới.
Nỗ lực định ra chính sách tiếp cận hiện thực là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của lãnh đạo, những thứ khác là phương án phụ trợ mà thôi.
Ngoài ra Liễu Tuấn cũng rất thích cuộc sống thâm nhập dân gian như thế này, địa vị của y cao dầng, thời gian gần quần chúng ngày càng ít, đôi khi Liễu Tuấn cảm thấy mình như con chim nhốt trong lồng.
Cái ví dụ này tựa hồ rất tệ, nhưng nó là thực tế.
Cái lồng nhốt y nhìn không thể thấy, đó là đủ các loại quy tắc, các loại mối quen hệ, trong đó có cái do Liễu Tuấn tự tạo ra. Vì địa vị của y hiện nay có rất nhiều quy tắc phải tuân thủ, có nhiều quan hệ phải chải chuốt, thời gian thực sự thuộc về y ngày càng ít.
Liễu Tuấn rất ghét sự trói buộc này.
Chẳng một ai thích trói buộc.
Nhưng đó là hiện thực, sĩ đồ không phải là con đường độc hành. Trước kia thông tin chưa phát triển, thế giới chưa phải là cái "thôn", quan viên già rồi, có thể dâng thư "khất hài cốt", hiện giờ thông tin phát triển, khoa học tiến bộ, thế giới trở thành một cái "thôn" rồi, "khất hài cốt" cũng trở thành một hi vọng xa vời.
*** Khất hài cốt: Thư xin từ chức của quan viên cổ đại khi về già. Ý nghĩa là có thể đem nắm xương già được về an táng ở cố hương.
Liễu Tuấn chỉ có thể tiến tới.
Vì thế chuyến thường phục vi hàn này, Liễu Tuấn coi như chuyến du lịch hiếm có.
Đơn Dương mặc dù kinh tế không phát triển, nhưng phong cảnh rất đẹp, là thành phố tỉ lệ xanh hóa cao hất, rừng chiếm tới 50%.
Hôm qua từ nội thành Đơn Dương chạy tới huyện Đức Thành, đường đi cây cối um tùm xanh ngắt, làm Liễu Tuấn lòng dạ khoan khoái. Đường quốc lộ của Đơn Dương cấp bậc không cao, nhưng riêng hai hàng cây xanh bên đường đủ bù đắp không ít rồi.
Liễu Tuấn thậm chí nói đùa với Tào Hiểu Quốc nồi cùng xe, chỉ chạy xe trên con đường này một chuyến, cũng có thể xem như là đi du lịch rồi.
Tào Hiểu Quốc gật đầu hưởng ứng.
Hiện giờ ở chợ thuốc này, trong mắt người khác là hết sức hỗn loạn, Liễu Tuấn lại thấy rất thú vị.
Có điều Hồ Hạo Nhiên lại không cho rằng như vậy, thần kinh của hắn căng như dây đàn, giữ sự cảnh giác cao độ, hoàn cảnh này đối với một cán bộ cảnh vệ mà nói, đó là khảo nghiệm cực lớn, tựa hồ bất kỳ lúc nào cũng có khả năng phát sinh chuyện bất ngờ.
Đương nhiên, phụ trách cảnh vệ không phải chỉ có mỗi Hồ Hạo Nhiên, tổng đội cảnh sát vũ trang cũng phái hai quan quân đi theo hai bên, thêm vào thư ký của Liễu Tuấn và Tào Hiểu Quốc, chỉ cần không xảy ra sự kiện có mục đích sẵn nhắm vào, thì đủ ứng phó.
Liễu Tuấn chẳng lo lắng chuyện này.
Như y đã nói với Đặng Văn, Đơn Dương không phải là đầm rông huyệt hổ, dân phong còn rất thuần phác.
Chợ thuốc này của huyện Đức Thành, là nơi tập trung vật liệu thuốc lớn nhất tỉnh A, thậm chí lớn nhất các tỉnh đông nam, quy môt rất lớn, tiền thân của nó là một thị trấn nhỏ, vì huyện Đức Thành nhiều rừng núi, nên nhiều loại dược liệu quý, một số sơn dân hái được thuốc cũng mang tới chợ bán, tiếp theo đó những người có đầu óc kinh doanh liền mở nơi chuyên thu mua dược liệu, cùng thời gian trôi đi thương nhân thu mua dược liệu ngày càng nhiều, dần phát triển thành quy mô như hiện nay. Gần như trong thị trấn nhà nhà bán thuốc, rất nhiều người ngoại tỉnh cũng chạy tới đây làm ăn, thị trấn nhỏ trở thành một thành ph di dân, khẩu âm bắc nam đủ cả, trên con đường hẹp bày đủ thứ dược liệu, thêm vào dòng người chen chúc, đúng là một cảnh náo nhiệt vô cùng.
Có điều đoàn người Liễu Tuấn xuất hiện vẫn làm một số ông chủ đi nhiều thấy rộng ngạc nhiên.
Bằng trực giác họ nhận ra là nhân vật lớn, nhưng xem qua có vẻ không am hiểu về dược liệu, Liễu Tuấn thi thoảng đi vào một số cửa hàng, chẳng phải hỏi giá cả thuốc mà là tình hình làm ăn, như khi nào thì bán loại hàng nào, khi nào buôn bán được vụ nhất, giống như là đi điều tra thị trường.
Thấy Liễu Tuấn và Tào Hiểu Quốc không giống như những người bình thường, đại bộ phận các chủ hiệu đều khách khí trả lời câu hỏi, cũng có người quá bận không thèm để ý tới Liễu tỉnh trưởng, hơn nữa mà phần lớn chủ hiệu là phụ nữ, ít kiên nhẫn, người này thuốc không mua, cứ hỏi luôn mồm, ai mà chẳng bực mình.
Không khéo là đối thủ cạnh tranh phái tới điều tra bí mật.
Liễu tỉnh trưởng phong lưu tự phụ sức quyến rũ vô cùng, nhưng ở nơi này không được phụ nữ hoan nghênh.
Khi Liễu Tuấn một lần nữa bị nữ chủ hiệu đuổi ra ngoài, liền cười nói với Tào Hiểu Quốc:
- Hiểu Quốc, xem ra mặt mày chúng ta hung dữ, các đồng chí nữ không ưa chúng ta...
Tào Hiểu Quốc cười ha hả.
Có thể thấy tâm tình của Liễu Tuấn rất khoai khoái, cho dù bị các đồng chí nữ ghét bỏ, Liễu tỉnh trưởng tìm hiểu được không ít thông tin hữu dụng.
Vừa tháp tùng Liễu Tuấn qua lại các hiệu thuộc, Tào Hiểu Quốc vừa nói với Liễu Tuấn, đương nhiên giọng hạ rất thấp, nhất là tiếng "tỉnh trưởng" càng chỉ có Liễu Tuấn nghe được, nếu đã là "thường phục vi hành" thì phải chú ý giữ bí mật.
Đi thị sát cùng Liễu Tuấn, Tào Hiểu Quốc rất chú tâm, nỗ lực để tư duy của mình theo kịp tư duy của Liễu Tuấn.
Từ sau chuyến đi kinh thành trở về, Tào Hiểu Quốc phát hiện ra thái độ của đám Lưu Phi Bằng và Uông Quốc Chiêu phát sinh thay đổi, khi nói chuyện thông lệ giữa bí thư tỉnh ủy và cán bộ cấp phó tỉnh, Lưu Phi Bằng khéo léo hỏi tình hình hắn xin hạng mục ở thủ đô.
Đương nhiên Lưu Phi Bằng hỏi rất khéo léo, tựa hồ quan tâm tới công việc của hắn, vì Tào Hiểu Quốc là cán bộ cùng phe với Lưu phi Bằng nên cách một thời gian là lại triệu kiến hắn nói chuyện, trao đổi. Địa điểm không nhất định là ở văn phòng, mà có thể là ở nhà Lưu Phi Bằng, thậm chí là nơi giải trí, chỗ câu cá. Lưu Phi Bằng an bài như thế để tăng cường tình cảm, đoàn kết đồng chí.
Nhưng Tào Hiểu Quốc vẫn nhận ra được sự hoài nghi trong lời nói của Lưu Phi Bằng.
Một số hành động của hắn ở thủ đô không giấu được mọi người, lần đầu gặp Liễu Tuấn còn có thể nói là qua lại bình thường. Nhưng lần thứ hai lại còn có thêm Dung Bách Xuyên, Mai Ngạo Hàn ở trường bắn thì không bình thường rồi, nhìn thế nào đều thấy Tào Hiểu Quốc đã hòa vào phe Liễu Tuấn.
Đối với Lưu Phi Bằng mà nói đây là điều không thể tha thứ.
Mặc dù Tào Hiểu Quốc không phải là thưởng ủy, xếp thứ trong chính phủ tỉnh cũng không cao, nhưng vãn là nhân vật khá có trọng lượng trong chính đàn tỉnh A, nhất là hắn lại được công nhận là cán bộ Lưu hệ, giờ âm thầm quy thuận Liễu Tuấn, là sự đả kích nghiêm trọng và uy tín sụt giảm lớn của Lưu bí thư. Tiến một bước đẩy Lưu Phi Bằng vào thế yếu trong cuộc đấu tranh với Liễu Tuấn.
Tào Hiểu Quốc "phản bội", có lẽ sẽ gây hiện ứng domino, làm một loạt cán bộ mau chóng ngả theo Liễu Tuấn.
Trên quan trường người ta chỉ tôn thờ thực lực.
Tào Hiểu Quốc biết lúc này còn dao động là không thể, hắn mà làm như thế là ngu xuẩn vô cùng, vừa bị Lưu Phi Bằng hoải nghi lại mất cơ hội leo lên thuyền của Liễu Tuấn.
Có điều hắn cũng thể công khai tỏ rõ tâm tư của mình, chỉ làm như không hiểu ý Lưu Phi Bằng, quy củ trả lời câu hỏi, chuyện tài chính thương thảo với Mai Ngạo Hàn không che giấu chút nào, cũng thừa nhận Dung Bách Xuyên xuất hiện ở trường bắn Bắc Sơn là nhận lời mời của Liễu Tuấn.
Hắn hiểu rõ, đi theo Liễu Tuấn không phải là bằng lời nói, mà bằng hành động, trong công tác sau này, hắn cứ theo chỉ thị Liễu Tuấn hành động là được. Bất kể thế nào hắn là cấp phó của Liễu Tuấn, chấp hành chị thị tỉnh trưởng là thiên kinh địa nghĩa, bề ngoài Lưu Phi Bằng cũng chẳng thể nói gì.
Tào Hiểu Quốc nghĩ sao làm vậy, công tác rõ ràng nỗ lực hơn trước, nhiệm vụ Liễu Tuấn bố trí không hàm hồ chút nào.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Ồ, vậy anh nói xem phải tăng cường hướng dẫn và quản lý ra sao?
Nghe nữ khi giống như kiểm tra lại giống như chỉ điểm.
Tào Hiểu Ý không chút phật lòng, Liễu Tuấn càng tùy tiện với hắn, nói rõ nỗ lực của hắn đã thu được kết quả, đang dần hòa nhập vào phe Liễu Tuấn.
Tào Hiểu Quốc lo lắng nói:
- Căn cứ vào tình hình chúng tôi tìm hiểu được, chợ thuốc này quy mô không nhỏ, nhưng công ty có thực lực không nhiều. Tới giờ vẫn là mạnh ai nấy làm, tổ hợp này năng lực ứng phó với nguy hiểm thị trường là rất yếu, chẳng hình thành được sức cạnh tranh. Hiện giờ tối đa chỉ là nơi tập trung dược liệu, là chợ mua bán. Khách hạ du chiếm ưu thế tuyết đối, giá thuốc không tăng lên được, khoản lợi lớn nằm trong tay người ta, như vậy không có lời...