- Chính là thằng nhà quê này bắt Hoẵng đen động vật bảo vệ cấp 1 quốc gia, còn dùng bạo lực kháng cự.
Có chi viện, Tằng Thiếu Phong càng không sợ hãi gì, chỉ thẳng vào thợ săn quát lớn.
Thái đồn trưởng nhìn con Hoẵng đen, gật đầu nói:
- Quả nhiên là động vật bảo vệ cấp một! Này, tên là gì?
Thợ săn thấy cảnhnày cũng ý thức được hôm nay mình gặp phải họa lớn rồi, những cảnh sát kia trông có vẻ không phải là giả. Trong suy nghĩ của sơn dân, cũng không ai dám giả mạo cảnh sát, liền bỏ gậy xuống, đáp:
- Tôi tên Tôn Hà!
- Tôn Hà? Nhà ở đâu? Làm gì?
Thái đồn trưởng làm ra vẻ xử lý việc công, hung hăng hỏi.
- Tôi ở trấn Tôn Gia, nông dân.
Tôn Hà có vẻ sợ hãi nói, người trong núi rất sơ cơ quan cường quyền.
Thái đồn trưởng quát:
- Tôn Hà, vì sao bắt động vật hoang dã quốc gia bảo vệ? Đó là phạm pháp.
Tôn Hà ương lên:
- Chúng tôi ở trong núi, nhiều đời săn bắn, săn bắn mà cũng phạm pháp à?
- Hừ, cho nên bảo mày không biết gì! Nhà nước có luật bảo vệ động vật hoang dã có biết không? Không được phép sắt bắt nó. Đi, theo chúng tôi về đồn tra rlời cho rõ ràng.
Thái đồn trưởng hiển nhiên chẳng thèm phí lời với Tôn Hà, phất tay nói.
Mấy tên cảnh sát đằng sau liền đi tới vây quanh Tôn Hà, trong đó một tên lấy còng ra lắc qua lắc lại, liếc xéo Tôn Hà rất bất thiện, chỉ cần Tôn Hà phản kháng, sẽ không khách khí còng lại.
Tôn Hà không chịu đi:
- Tôi chỉ đi săn, làm sao cũng phạm pháp.
- Mày *** lải nhải cái gì? Còn lải nhảo tao còng lại.
Thái đồn trưởng bực mình nói.
Tằng Thiếu Phong xen vào:
- Thái đồn trưởng đợi chút, mấy kẻ kia cũng là đồng phạm, vừa rồi còn mặc cả với hắn muốn mua con Hoẵng đen này về nhắm rượu. Tôi thấy cũng phải bắt bọn chúng đem về đồn điều tra rõ.
Tằng Thiếu Phong chỉ về đám người Liễu Tuấn và Tào Hiểu Quốc.
Tào Hiểu Quốc tức tới bật cười.
Thế giới này đúng là có kẻ chán sống thật.
Ngang nhiên vu cáo tỉnh trưởng và phó tỉnh trưởng.
Thái đồn trưởng liếc mặt qua, nói:
- Thế hả? Tốt, mấy người kia, theo chúng tôi về đồn một chuyến.
Đám Tào Hiểu Quốc nhìn Liễu Tuấn đợi chỉ thị.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Được, chúng tôi cũng định tới đồn làm nhân chứng nói rõ vấn đề.
Tào Hiểu Quốc ngạc nhiên, xem ra tỉnh trưởng đại nhân hôm nay nổi tính trẻ con, định lấy mấy trên mù mắt này ra chơi rồi. Nghĩ tới đây Tào Hiểu Quốc bình tĩnh lại.
Liễu Tuấn đồng ý tới đồn làm Tằng Hiểu Phong không ngờ, cứ tưởng mấy tên bên ngoài này ra sức thanh minh, dè đâu gan lớn như thế.
Thế thì tốt, hôm nay phải cho bọn chúng biết tay.
Thái đồn trưởng dù sao có kiến thức hơn tên hoàn khố họ Tằng, thấy đoàn người Liễu Tuấn tuy khẩu âm vùng ngoài, nhưng khẳng định không phải là người bình thường, không tùy tiện đắc tội là hơn. Liền gật đầu không nói gì, đi thẳng.
Mấy tên cấp dưới trông chừng Tôn Hà, "hộ vê" hai bên.
Con Hoẵng đen kia tất nhiên cũng mang đi, có điều nằm trong tay đám Tằng Thiếu Phong.
Đồn cảnh sát cách chợ thuốc không xa, nghiêm khắc mà nói nó ở ngay trong chợ, cả thị trấn thực chất là chợ giao dịch cực lớn, bao gồm xung quanh trụ sở chính quyền cũng toàn là hiệu thuốc.
Vì thu lợi từ chợ thuốc, cấp bậc của đồn cảnh sát không thấp, là một nhà bốn tầng, đoàn người Liễu Tuấn nói nhau đi vào đồn cảnh sát nguy nga.
- Tỉnh trưởng, không thấy con hoẵng đâu nữa.
Kha Khải Phàm nhỏ giọng nhắc.
Liễu Tuấn quay đầu lại, quả nhiên chỉ thấy Tằng Thiếu Phong, không thấy con hoẵng và hai tên đàn em đâu nữa, tên Tằng đang nói chuyện tươi cười với Thái đồn trường ở phía trước, tựa hồ tâm tình không tệ.
Liễu Tuấn gật đầu không nói.
Chẳng ai đoán được tỉnh trưởng đại nhân lúc này nghĩ tới làm sao phát triển chăn nuôi động vật hoang dã, tới đồn cảnh sát sát là tiện thể.
Tới văn phòng lớn trong đồn, Thái đồn trưởng bày ra thế thẩm vấn, để Tôn Hà ngồi đối diện hắn, đoàn người Liễu Tuấn ở bên cạnh, Hồ Hạo Nhiên không ngồi, luôn đứng thẳng sau lưng Liễu Tuấn. Hai quan quân thường phục của tổng đội cảnh sát vũ trang cũng vào trạng thái phòng vệ, Liễu tỉnh trưởng muốn làm gì bọn họ không quản, chức trách của bọn họ chỉ bảo vệ an toàn của thủ trưởng.
Tằng Thiếu Phong ngồi bên cạnh Thái đồn trưởng, lấy thuốc lá ra mời , vẻ mặt rất đắc ý.
- Tôn Hà, thành thật khai báo đi, vì sao bắt động vật hoang dã được nhà nước bảo vệ.
Thái đồn trưởng quát.
- Tôi không biết luật pháp này, không ai nói với tôi săn bắn là hợp pháp.
Tằng Thiếu Phong cười lạnh, nói:
- Tên nhà quê này mù pháp luật! Tao đã bảo mày rồi, đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Ha ha ha, không ai bảo với mày! Thế thì mày có thể phạm pháp, có thể giết người à?
- Tôi không giết người.
Tôn Hà chẳng ưa gì Tằng Thiếu Phong, lập tức phản bác.
- Mẹ! Thẳng nhà quê chẳng hiệu cái chó gì! Thái đồn trưởng, tôi thấy không cần nói thừa với hắn. Hoẵng tịch thu, phạt hắn 500 đồng là xong. Loại người này ngèo rớt mùng tơi , chẳng có cái gì.
Tẳng Thiếu Phong nói oang oang, cứ như hắn là đồn trưởng.
Thái đồn trưởng hơi cau mày.
Tên Tằng Thiếu Phong này quá ngạo mạn, ỷ vào người chú, hoành hành ở đây, coi mình thành thổ hoàng đế thật rồi.
Có điều Thái Sở cũng nhanh chóng giãn mày ra.
Tên Tằng này không phải ngông cuồng một hai ngày nữa, mọi người đều lĩnh giáo tính hoàn khổ của hắn rồi, nhưng người ta lai lịch lớn. Hơn nữa chẳng đáng vì một tên nhà quê mà đắc tội với hắn.
- Tôn Hà nghe thấy không? Hoẵng tịch thu, phạt 500 đồng.
Thái đồn trưởng lặp lại nguyên văn.
- Phạt 500?
Tôn Hà thất kinh, đứng phắt dậy, tựa hồ không sao tin được chuyện này.
- Ngồi xuống, ngoan ngoãn chút.
Một tên dân cảnh bên cạnh lập tức dùng dùi cui gõ lên bàn, quát.
Tôn Hà vội ngồi xuống, nói:
- Đồn trưởng, tôi là nông dân, trước kia thực sự không biết săn bắt là phạm pháp, nhà tôi nghèo, tiền dầu mỡ còn phải trông vào mấy con vật hoang dã đó.. 500 đồng, tôi lấy đâu mà nộp.
- Thối lắm! Mày khẳng định không phải lần đầu tiên làm việc này nữa, trước kia chưa từng từng bắt động vật hoang dã? Thứ này rất đáng tiền, một con hoẵng bán được hơn 1000, nói 500 cũng không có? Lừa ma à? Ngoan ngoãn đi, nộp 500 thì đi, nếu không nhốt mày lại, bảo người nhà nộp tiền chuộc người.
Nó câu này vẫn là Tằng Thiếu Phong, hắn coi mình thành lão đại nơi này rồi.
- Tôi không có tiền, nhốt tôi lại tôi cũng không có diền.
Tôn Hà kêu lên, ắt mắt hốt hoảng, đối với sơn dân như hắn mà nói, 500 đúng là con số rất lớn. Hôm nay đúng là xui xẻo, hoẵng bị thu chưa tính, còn phạt tiền.
- *** mày còn dám mạnh miệng.
Tằng Thiếu Phong chửi.
- Đồng chí đồn trưởng, hoẵng tịch thu là đúng, rồi thả về với rừng. Có điều Tôn Hà xem ra không biết luật bảo hộ thật, điều này nên tăng cường tuyên truyền giáo dục, nếu không có thôn dân khác phạm phải sai lầm này. Hôm nay chúng tôi thấy không ít động vật hoang dã ở chợ cũng đều được bảo vệ. Chuyện này đồng chí phải quản lý nghiêm, còn về Tôn Hà, phạt tiền thì thôi đi, giáo dục một chút là được. Ngoài ra đồng chí Tằng Thiếu Phong này là cán bộ phòng công thương phải không? Đồng chí biết rõ Hoẵng đen được bảo vệ, lại còn mặc cả, ép mua, người ta không bán liền tịch thu, hành vi này không đúng, là biết sai còn phạm.
Thấy bọn họ đôi co, Liễu Tuấn chậm rãi nói.
Thái đồn trưởng ngẩn ra, nghe khẩu khí này rõ ràng là cán bộ lãnh đạo.
Tằng Thiếu Phong không có kiến thức đó, hắn vừa vô dùng vừa hoàn khố, không ưa gì người ngoài như Liễu Tuấn, đưa về đồn là muốn xử lý một trận, hiện giờ thấy Liễu Tuấn lên mặt, tức tím gan. Ngọt nhạt nói:
- Á à, tưởng mình là nhân vật lớn hả? Mày là ai thế? Quan lớn tỉnh hay là lãnh đạo TW mà lên giọng giáo huấn người ở đây? Thái đồn trưởng, đừng lắm lời với bọn chúng, rõ ràng mấy tên này mua hoẳng, tôi kịp thời chạy tới ngăn cản, bọn chúng mới là biết sai còn phạm, tôi thấy phải phạt nặng.
Tôn Hà không có gì đề moi, mấy người này ăn mặc bảnh bao, trông giống "dê béo" hắn có thể xẻo được rất nhiều thịt.
Thái đồn trưởng nhìn Tằng Thiếu Phong có ý khuyên bảo.
Chưa làm rõ lai lịch của người ta đừng nên nói bừa thì hơn, không khéo đâm đầu vào họng súng, cho dù là người làm ăn, nếu như ở tỉnh hoặc thành phố xuống, nói không chừng rất lợi hại. Hiện giờ người làm ăn có mối quan hệ không thể xem thường.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Vậy theo ý của đồng chí, biết sai còn phạm phải phạt bao nhiêu?
- Ba nghìn. Đó là ít nhất
Tên ngu ngốc họ Tằng lập tức kêu lên.
- Được thì ba nghìn.
Liễu Tuấn bật cười, nói với Kha Khải Phàm:
- Khải Phàm, gọi điện cho lãnh đạo huyện Đức Thành, bảo bọn họ tới đây xử lý theo cách như thế.
Câu nói này phát ra, Thái đồn trưởng và Tằng Thiếu Phong trố mắt nhìn nhau.