Tằng Thiếu Phong sớm đã sợ chết khiếp, toàn thân run lẩy bẩy...
Chu Triệu Văn là bí thư huyện ủy Đức Thành, Lý An Khang là huyện trưởng. Chu Triệu Văn khi nhận được điện thoại của Kha Khải Phàm chính đang mở cuộc họp thường ủy, nghiên cứu làm sao đón tiếp tỉnh trưởng và phó tỉnh trưởng.
Kỳ thực nói đón tiếp là không chính xác lắm.
Bọn họ hoàn toàn không biết Liễu tỉnh trưởng tới đâu.
Tối hôm qua văn phòng thành ủy thông báo khẩn cấp, nói Liễu tỉnh trưởng và Tào phó tỉnh trưởng muốn tiếp tục công tác thị sát các huyện của Đơn Dương, không cho lãnh đạo thành phố tháp tùng, tuyến đường khảo sát không xác định.
Chu Triệu Văn toát mồ hôi lạnh.
Hắn biết Liễu tỉnh trưởng tới Đơn Dương khảo sát, thành phố vì thế mà gây ra động tĩnh lớn, trước khi Liễu Tuấn tới đã chuẩn bị rồi.
Cán bộ lãnh đạo chủ yếu cấp huyện thị có ai không biết tác phong làm việc của Liễu Tuấn, nếu là bị Liễu tỉnh trưởng "tóm" được sở hở gì thì chẳng phải chuyện nhỏ.
Cán bộ lãnh đạo Đơn Dương từ trên xuống dưới đều ở trong trạng thái căng thẳng.
Nhưng không ai ngờ Liễu tỉnh trưởng chơi chiêu này.
Nghe đi, không có lãnh đạo thành ủy tháp tùng, tuyến đường khảo sát không xác định! Nói cách khác Liễu Tuấn có thể xuất hiện ở bất kỳ huyện nào bất kỳ lúc nào mà mọi người không biết! Khi văn phòng thành ủy phát thông báo xuống đã là 10 giờ tối, lúc này mở cuộc họp thường ủy khẩn cấp hiển nhiên là không thích hợp. Chu Triệu Văn vội gọi điện thông báo cho Lý An Khang và mấy thường ủy, sáng sớm đã họp thương lượng đối sách, đại bộ phận cho rằng, huyện Đức Thành có chợ dược liệu lớn nhất thành phố, Liễu tỉnh trưởng khả năng "vi hành" tới đó, phải tăng cường kiểm soát.
Phải nói phân tích này có lý, Liễu Tuấn chẳng phải tới chợ dược liệu rồi đấy sao?
Có điều Chu Triệu Văn nhận được điện thoại của Kha Khải Phàm vẫn cả kinh, đúng là linh thật, Liễu Tuấn đã tứi rồi. Thế nhưng câu tiếp theo của Kha Khải Phàm làm hắn sợ tới thiếu cút nữa ngất xỉu.
Liễu tỉnh trưởng ở đồn cảnh sát chợ dược liệu? Chuyện gì thế? Chẳng lẽ Liễu tỉnh trưởng bị bắt rồi.
Huyện Đức Thành sắp nổi tiếng rồi, một đồn công an nho nhỏ thuộc cấp huyện dám bắt tỉnh trưởng! Thế là Chu Triệu Văn không kịp suy nghĩ kỹ, lập tức gọi Lý An Khang, đi xe thẳng tới đồn cảnh sát...
- Đồng chí Triệu Văn, các đồng chí quản lý đội ngũ cán bộ phải đề cao. Cán bộ phòng công thương không khác gì với đại ca xã hội đen.
Tào Hiểu Quốc nghiêm mặt nói, sáng nay Tào Hiểu Phong bị Tằng Hiểu Quốc làm tức điên người, sớm muốn xả cục tức này, hiện giờ Chu Triệu Văn và Lý An Khang tới, Tào Hiểu Quốc không kiềm chế được nữa.
Huống hồ chuyện này Liễu Tuấn không tiện phê bình họ trước mặt mọi người, phải chú ý hình tượng, nên nhiệm vụ "kẻ ác" tất nhiên phải do Tào Hiểu Quốc hoàn thành.
- Vâng vâng thưa Tào tỉnh trưởng, đó là chúng tôi công tác sơ xuất, quản lý cán bộ không tốt! Xin lãnh đạo phê bình!
Chu Triệu Văn rối rít nói, khóe mắt liếc nhìn Liễu Tuấn, hắn biết dù người "chửi" là Tào Hiểu Quốc, nhưng Liễu Tuấn mới là chính chủ, chuyện này xử lý ra sao phải xem ý của Liễu Tuấn.
Nói ra Chu Triệu Văn cũng có lý do biện giải, hệ thống công thương quàn lý theo nghành dọc, hắn không tiện nhúng tay vào. Đương nhiên đó là lý do bề ngoài, ban ngành quản lý theo nghành dọc cũng không thể qua mặt bí thư thành ủy.
Lý An Khang mặc dù không bị điểm danh phê bình cũng cúi đầu toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Còn về Tằng Hiểu Phong và Thái đồn trường hoàn toàn chết lặng.
Sao tên trẻ tuổi từ ngoài tới này là tỉnh trưởng?
Thế này chẳng phải bẫy người ta sao? Nhưng tỉnh trưởng muốn bẫy, bọn chúng hiện giờ cũng chỉ có thể giống như dê đợi thịt thôi.
- Đội ngũ cán bộ phải chỉnh đốn, nhất là chỉnh đốn chợ dược liệu, người tên là Tằng gì đó này còn là trưởng phòng công thương, quản lý tất cả thương khách của chợ dược liệu, bằng tốt chất đó còn kém cả lưu manh đường phố, làm sao quản lý tốt được? Đồng chí Triệu Văn, đồng chí An Khang, hiện giờ chợ dược liệu đã thành một cái chiêu bài. Tới chợ dược liệu không phải chỉ có người Đơn Dương mà là toàn tỉnh, thậm chí toàn quốc, một kẻ như thế đại diện cho đảng và chính phủ quản lý chợ dược liệu, các đồng chí có thấy phù hợp không? Đội ngũ cán bộ huyện Đức Thành toàn là loại tố chất này sao?
Tào Hiểu Quốc nói.
Chu Triệu Văn trừng mắt nhìn Tằng Hiểu Phong, hận không thể nuốt chẳng hắn, toàn do thằng khốn kiếp này làm mình bêu xấu trước mặt tỉnh trưởng.
Nhưng lúc này Chu Triệu Phong cũng không tiện nói gì.
Tằng Thiếu Phong đứng dựa vào tường, hắn biết chỗ dựa của mình có thể hoành hành ở huyện Đức Thành, nhưng chỉ ở huyện Đức Thành mà thôi, rời Đơn Dương hắn chẳng còn là cái gì. Hiện giờ lại ù ù cạc cạc đắc tội với tỉnh trưởng và phó tỉnh trưởng! Xem ra ải này có qua được không phải xem tổ tiên có tích đức không.
Tào Hiểu Quốc phê bình tới hơn hai mươi phút mới hơi hơi hả giận, vốn muốn mắng tiếp thì Liễu Tuấn khoát tay, Tào Hiểu Quốc liền ngậm miệng lại trở về chỗ ngồi.
- Chu bí thư, Lý huyện trương, đồng chí Hiểu Quốc phê bình hơi nghiêm khắc một chút cũng là do quan tâm tới các đồng chí.
Liễu Tuấn nói.
- Vâng vâng, cám ơn lãnh đạo quan tâm tới chúng tôi.
Cả hai không ngừng gật đầu, rồi ngẩng lên nhìn Liễu tuấn.
Chính chủ cuối cùng cũng lên tiếng, chuyện giải quyết ra sao phải xem ý tứ của y, Chu Lý đều tập trung 120% tinh thần, chuẩn bị ứng phó với trận lôi đình của Liễu Tuấn.
- Chuyện này đồng chí đồn công an xử lý không sai lắm, luật bảo vệ động vật hoang dã đã ban bố, mọi người phải tuân thủ chấp hành, bắt được phải thả về tự nhiên. Nhưng Thái đồn trưởng xử lý cũng không hoàn toàn đúng, Tôn Hà là nông dân, người ta không hiểu pháp luật, các đồng chí đồn công an phải tiến hành giáo dục phổ biến pháp luật, chứ không phải cứ dùng tiền phạt xử trí. Đó không phải là biện pháp căn bản, sau này phải tăng cường tuyên truyền, đừng để anh em nông dân vô tình phạm pháp.
Liễu Tuấn nói ôn hòa hơn Tào Hiểu Quốc nhiều.
Đối diện cán bộ cơ sở, Liễu Tuấn ít khi lên mặt, oai phong của lãnh đạo không phải dùng để khoe mẽ.
Nhưng Chu Triệu Văn và Lý An Khang cảm thấy áp lực hơn xa với Tào Hiểu Quốc.
Thái đồn trưởng biết lúc này không có chỗ cho hắn, nhưng Liễu tỉnh trưởng đã nhắc tới mình thì phải tỏ thái độ, vội gât đầu nói:
- Vâng thưa Liễu tỉnh trưởng, chúng tôi nhất định nhớ kỹ lời dạy bảo của tỉnh trưởng, tăng cường tuyên truyền giáo dục..
- Ừ.
Liễu Tuấn gật đầy, quay sang Tằng Hiểu Quốc vẫn đang run lẩy bẩy:
- Đồng chí Tằng Hiểu Phong, đồng chí là đảng viên sao?
Giọng nói của Liễu Tuấn như sấm rền trong đầu hắn, Tằng Thiếu Phong nuốt nước bọt đáp:
- Báo cáo... Tôi còn chưa phải đảng viên.. Tôi đang tranh thủ tiến bộ.
Liễu Tuấn liền cười, lạnh nhạt nói:
- Đồng chí tranh thủ tiến bộ thế đấy hả? Còn may đồng chí không phải là đảng viên, nếu không hình tượng của Đảng ta bị đồng chí vấy bẩn rồi.
Chu Triệu không khỏi thầm kinh hãi.
Xem ra Liễu tỉnh trưởng bất mãn với Tằng Thiếu Phong ở mức độ khá cao rồi. Cũng may đây là xã hội pháp chế, chứ là triều đại nào đó trước kia, chỉ e Tằng Thiếu Phong đã mất đầu rồi.
Khi ấy đừng nói tuần phủ, cho dù là huyện lệnh thất phẩm cũng có thể làm "phá gia diệt tộc".
Tằng Thiếu Phong có hoàn khố tới đâu cũng nghe ra sự bất mãn của Liễu Tuấn, việc làm của hắn ở phòng công thương điều tra là chết.
Xem ra lần này toi đời rồi. Không biết chú xử lỳ mình ra sao.
- Được rồi, đồng chí về trước đi, vấn đề của đồng chí, tổ chức sẽ xử lý.
Liễu Tuấn phất tay.
Tằng Thiếu Phong không dám ở lại tới một khắc, vội vàng cúi mình thật sâu với Liễu Tuấn, rồi cười còn khó coi hơn khóc với Chu Triệu Văn và Lý An Khang, sau đó có cẳng chạy, khi ra cửa còn loạng choạng xuýt ngã dập mặt.
- Loại người này đúng là làm mất thể diện chính phủ.
Tào Hiểu Quốc hừ lạnh một tiếng.
Chu Triệu Văn vội nói:
- Liễu tỉnh trưởng, Tào tỉnh trưởng, chúng tôi nhất định nghiêm trừng kẻ này, mong hai vị lãnh đạo yên tâm.
Liễu Tuấn nói:
- Đồng chí Triệu Văn, đây không phải là vấn đề chúng tôi yên tâm hay không, đồng chí Hiểu Quốc nói đúng, kiến thiết đội ngũ cán bộ là tối quan trọng, các đồng chí phải làm tốt, tác phong không trong sáng, là nguyên nhân căn bản ảnh hưởng sự chấp chính của đảng và chính phủ, là chướng ngại lớn nhất cản trở kinh tế phát triển, điều này không thể lơ là.
- Vâng, vâng.. Chúng tôi nhất định nhớ kỹ lời dạy của tỉnh trưởng...
Chu Triệu Văn rối rít vâng dạ rồi lấy dũng khí nói:
- Hai vị lãnh đạo, đã tới trưa rồi, hay là ăn cơm trước rồi tiếp tục thị sát?
Liễu Tuấn gật đầu.