- Hôm nay em nói chuyện với bí thư Hải Anh, chị ấy nói có người nói xấu anh ….
Nghiêm Phi kể xong câu chuyện mở to đôi mắt lấp lánh, có chút tò mò hỏi.
- Lại xảy ra chuyện gì rồi? Vị bí thư kỷ ủy Đơn Dương kia xấu lắm phải không?
Liễu Tuấn không khỏi bật cười, sát khí trong mắt thoáng qua rồi lập tức ẩn giấu đi, cũng chỉ có Nghiêm Phi mới hỏi như thế, bất kể là ai, chỉ cần là gây khó cho chồng cô.
Điều Nghiêm Phi được kể là vị bí thư kỷ ủy kia không ngờ lại nói Liễu Tuấn vì một cô gái ở chốn chơi bời mà đả kích báo thù hắn, không cần phải nói, chắc chắn là một người cực cực xấu.
Còn về phần những lời nói xấu Liễu Tuấn tất nhiên là hoàn toàn bịa đặt ra, ăn không nói có.
- Không có chuyện gì đâu, Tằng Vĩnh Chính, bí thư kỷ ủy Đơn Dương, làm một số chuyện xấu, bị anh biết được, cho nên mời người kỷ ủy tỉnh quan tâm dạy bảo một chút.
Liễu Tuấn giải thích đơn giản cho Nghiêm Phi, y không hề muốn Nghiêm Phi bị cuốn vào những chuyện của thế tục, Yêu Hải Anh mặc dù có ý tốt, nhưng không nên thông qua Nghiêm Phi truyền đạt tin tức này, xem ra phải nói chuyện với cô ta, bảo sau này cô ta phải chú ý.
- Nếu như đã làm chuyện xấu, đúng là phải dảy bảo .
Nghiêm Phi gật đầu, không nói tới đề tài này nữa, thực sự cô chẳng có chút hứng thú nào với những kiểu đề tài này, nếu như không phải có liên quan tới Liễu Tuấn, khi Yêu Hải Anh nói tới cô cũng chẳng nghe.
- Phi Phi, hay là em hẹn với Ông già và lúc khác, tốt nhất là vào kỳ nghỉ hè, em đưa Dương Dương đi cùng sang Italia, để Dương Dương hiểu biết thêm về nước khác, em thấy thế nào?
Liễu Tuấn tiếp tục thương lượng đại sự với vợ.
Nghiêm Phi ngừa nghe tới đó thì mắt sáng lên, hưng phấn nói:
- Đúng thế, làm sao em lại không nghĩ ra chứ? Cứ làm như thế đi, mang Dương Dương đi để nói tiếp xúc với không khí nghệ thuật Italia một chút, biết đâu lớn lên rồi lại thành nghệ thuật gia.
Liễu Tuấn cười:
- Thành nghệ thuật gia là không thể rồi, Dương Dương lớn lên sẽ thành chính trị gia.
Nghiêm Phi bĩu môi phật ý nói:
- Vì sao cứ phải là chính trị gia? Ở nhà có không ít người làm quan rồi, lại còn toàn là quan lớn. Nhưng chẳng có lấy một ai thực sự vui vẻ thoải mái cả... Làm chính trị gia không tốt.
Nghiêm Phi nói rất chắc chắn.
Liễu nha nội chỉ đành cười khổ, Nghiêm Phi cứ luôn mổ xẻ vấn đề phức tạp nhất theo phương thức đơn giản nhất, nhưng lại cứ nói đúng vào bản chất vấn đề. Vinh hoa phú quý, quan cao lộc dày, uy phong hiển hách trong mắt người đời đối với Nghiêm Phi toàn là mây khói.
Có điều Liễu Tuấn tất nhiên sẽ không nghiêm túc tranh luận với vợ về vấn đề này, Dương Dương cũng quyết không thể vì một chuyến đi Italila liền trở thành một nghệ thuật gia được.
- Rồi rồi, để sau này Dương Dương tự quyết định đi, chúng ta không thể áp đặt cho con được.
Hai vợ chồng đang nói chuyện, đột nhiên có khách tới bái phỏng.
- A, là đồng chí Ngọc Hoa, ha ha ha, khách quý khách quý , mau mau mời vào nhà.
Hai vị khách tới nhà thăm hỏi này chính là trưởng phòng tổ chức Hướng Hàm và chồng cô ta Lý Ngọc Hoa, Liễu Tuấn cười ha hả mời khả vào nhà.
Hướng Hàm cười nói:
- Tỉnh trưởng, chúng tôi là hai vị khách không mời, tới quấy rầy tỉnh trưởng và đồng chí Nghiêm Phi tâm sự, thật là xấu hổ.
- Không sao, không sao, hoan nghênh.
Liễu Tuấn cười.
Lý Ngọc Hoa chừng 50 tuổi, người cao lớn thẳng tắp, đầu hơi hói, nhìn qua trông rất tinh thần, khí vũ hiên ngang, chỉ riêng luận vẻ bề ngoài, là hết sức xứng đôi với Hướng Hàm.
Nếu chẳng phải như thế, Hướng Hàm cũng chẳng nhìn trúng hắn.
Lý Ngọc Hoa là giám đốc một công ty quốc xĩ lớn, đãi ngộ cấp chính sở, tổng bộ công ty đặt ở tỉnh S, phải cách một thời gian mới tới Ngọc Lan tụ hội với Hướng Hàm. Trước kia hai vợ chồng họ tản bộ trong khu nhà thường ủy có gặp Liễu Tuấn vài lần, nhưng tới nhà thăm hỏi lại là lần đầu.
Vì thế Liễu Tuấn vô cùng khách khí.
Lý Ngọc Hoa đi tới bắt tay Liễu Tuấn, cũng cực kỳ khách khí.
Cho dù hắn tuổi nhiều hơn Liễu Tuấn, nhưng đói diện là một vị tỉnh trưởng, những lễ tiết trên quan trường, cái nào cần chú ý vẫn phải chú ý.
- Ngọc Hoa, đây là đồng chí Nghiêm Phi, phu nhân của Liễu tỉnh trưởng, thiên kim bí thư Nghiêm Ngọc Thành.
Hướng Hàm mỉm cười giới thiệu mỹ nữ tuyệt thế kia cho chồng.
Nghiêm Phi mỉm cười bắt tay Lý Ngọc Hoa.
Nhìn thấy Nghiêm Phi, Lý Ngọc Hoa không khỏi ngây ra một chút, quả thực Nghiêm Phi quá rực rỡ, cho dù Lý Ngọc Hoa đi nhiều biết rộng, nhất thời cũng như sinh ra ảo giác.
- Thế nào, anh đang so sánh với vợ mình đấy hả?
Hướng Hàm cười tủm tỉm nói.
Cán bộ cao cấp qua lại riêng tư với nhau, thường thường không hề nghiêm túc như trong tướng tượng của bên ngoài.
Có điều câu hỏi này của Hướng Hàm, Lý Ngọc Hoa không tiện trả lời, cái đề tài này một khi lên tiếng là nhất định sẽ phải "đắc tội" với một bên, mà hai bên đều không thể đắc tội được. Chuyện tự chuốc khổ vào thân như thế dại gì mà làm? Thế là cười ha hả đánh trống lảng với vợ, nhưng trong lòng thầm ngạc nhiên.
Vợ của Liễu Tuấn tất nhiên là xinh đẹp, nhưng sao lại trông trẻ như thế? Chẳng biết đã tròn ba mươi chưa?
- Nào đồng chí Ngọc Hoa, đồng chí Hướng Hàm, ngồi đi, ngồi đi.
Liễu Tuấn nhiệt tình mời hai vợ chồng ngồi xuống.
- Đồng chí Hướng Hàm, mời uống trà! Đồng chí Ngọc Hoa nhà tôi không cấm thuốc, đồng chí cứ hút thoải mái.
Liễu Tuấn đẩy bảo thuốc tới trước mặt Lý Ngọc Hoa nói.
Lý Ngọc Hoa cám ơn rối rít.
Chủ khách bốn người nói chuyện thường nhật, trong phòng khách rộn rã tiếng nói cười.
Kỳ thực Hường Hàm lần này tới bái phỏng với ý định ban đầu chẳng phải là tán gẫu việc nhà, cô ta được người taủy thác chuẩn bị làm thuyết khách cho Tằng Vĩnh Chính. Còn về người ủy thác cô ta, chính là Hứa Hoành Cửu.
Hứa Hoành Cửu muốn bảo vệ cho Tằng Vĩnh Chính, bỏ qua quan hệ riêng tư của hắn và Tằng Vĩnh Chính chưa nói, từ góc độ tạo dựng uy tín cá nhân mà nói, Hứa Hoành Cửu cũng cho rằng, nếu như bảo vệ được Tằng Vĩnh Chính, là một cơ hội không tệ. Nhất là còn có thể cho thấy Hừa Hoành Cửu hắn là người có tình có nghĩa, quan tâm tới cán bộ trong hệ thống.
Nhưng Hứa Hoành Cửu hiểu rất rõ phong cách làm việc của Liễu Tuấn, nếu như y đã trịnh trong đem chuyện này nói trước mặt mình, mà không được y gật đầu đồng ý, Hứa Hoành Cứu có muốn bảo vệ cho Tằng Vĩnh Chính chẳng phải là dễ dàng.
Trước kia danh tiếng Hồng Thiên Kính cao thế nào, sau khi bị Liễu Tuấn nhắm vào chỉ càn một con đường chế.
Đem so Tằng Vĩnh Chính với Hồng Thiên Kính, thì chênh lệch quá xa, thực lực của Hứa Hoành Cửu cũng kém xa Lưu Phi Bằng. Nhưng ở chuyện này, Hứa Hoành Cửu không phải là không có ưu thế gì, ưu thế lớn nhất của hắn là --- Không không đứng ở thế đối lập với Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn ra tay xử lý Hồng Thiên Kính, trong mắt người ngoài, hắn là vật hi vinh, là con dê thế tội cho cuộc đấu tranh thất bại của Lưu Phi Bằng với Liễu Tuấn. Liễu Tuấn lấy đầu của Hồng Thiên Kính là để dựng lên quyền uy vô thượng của mình trong cán bộ trung tầng.
Giữa Hứa Hoành Cửu và Liễu Tuấn không hề có cái thế như nước với lửa này.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Liễu Tuấn còn cần phải lôi kéo Hứa Hoành Cửu, nếu như hắn chọn phe rõ ràng, đối với Lưu Phi Bằng hay đối với Liễu Tuấn, đều chẳng phải là tin tức tốt đẹp gì.
Hai ban ngành quyền lực, chính pháp ủy và kỷ ủy nếu như theo sát Lưu Phi Bằng, tới khi đó Liễu Tuấn muốn thực hiện khát vọng của mình, sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Có điều Hứa Hoành Cửu cũng biết, mình không thích hợp một lần nữa ngồi đối diện với Liễu Tuấn nói chuyện này.
Liễu Tuấn nổi danh là "Liễu Thanh Thiên".
Trong con mắt Hứa Hoành Cửu, Liễu Tuấn chẳng qua hám danh mà thôi, ba mươi mấy tuổi đã làm tỉnh trưởng, giờ Liễu Tuấn để ý, chỉ còn là một cái thanh danh chứ còn gì nữa? Ai mà chẳng muốn được thành "Minh quân" lưu danh sử sách?
Nếu như lại "đàm phán" chuyện này trước mặt Liễu Tuấn, không khỏi bị Liễu Tuấn cho rằng mình đánh mất tính nguyên tắc.
Bỏ qua điều đó chưa nói, nếu ngồi đối diện với Liễu Tuấn nói điều này, cho dù Liễu Tuấn có đồng ý không truy cứu Tằng Vĩnh Chính, Hứa Hoành Cửu cũng khó xử, Liễu tỉnh trưởng đã nể mặt rồi, Hứa bí thư cũng phải có đi có lại cho toại lòng nhau chứ?
Hứa Hoành Cứu không muốn vì thế mà chọn phe rõ ràng.
Tằng Vĩnh Chính chưa đủ cái phân lượng đó.
Năm sau tỉnh A sẽ mở đại hội Đảng toàn tỉnh, tuyển cử ban lãnh đạo tỉnh ủy mới. Cục thế rốt cuộc đi theo hướng nào, Hứa Hoành Cửu không nắm chắc. Lúc này nếu như ngả hẳn theo Liễu Tuấn hoặc Lưu Phi Bằng là không sáng suốt.
Hừa Hoành Cửu cho rằng, hiện giờ với thế cục này, tốt nhất là giữ trung lập, đợi năm sau đại hội mở ra, ban thường ủy tỉnh ủy được định rồi hãy quyết.