Tháng 3 năm 2006, đại hội nhân dân toàn quốc mỗi năm tổ chức một lần diễn ra ở thủ đô, Liễu tỉnh trưởng là phó đoàn trưởng đoàn đại biểu tỉnh A, tâm tình khá thoải mái. Chính thể mà nói, thế cục chính trị tỉnh A thời gian quan tương đối bình ổn. Mặc dù một năm trước, Liễu Tuấn bỏ nhiều tinh lực "dẹp loạn", nhưng kinh tế tỉnh A vẫn có bước phát triển dài, vượt qua mức độ cao nhất của các năm trước, điều này làm Liễu Tuấn rất vui mừng.
Hơn một năm vất vả cuối cùng cũng được báo đáp, y làm tỉnh trưởng không phụ sự kỳ vọng của hương thân phụ lão.
Liễu Tuấn nhớ trong thế giới vình hành khác, năm 2006 đấu tranh chính trị cực kỳ quyết liệt, nhiều mâu thuẫn bị đẩy lên tới đỉnh cao, nhưng sau khi y trùng sinh, không khí chính trị hiện giờ vẫn khá là bình ổn.
Có lẽ bão táp mưa sa ở thế giới kia sẽ không xảy ra ở thế giới này, Liễu Tuấn hi vọng thế, kiến thiết đất nước, cần mọi người đồng tâm hiệp lực.
Đương nhiên rất nhiều chuyện không thay đổi theo ý muốn được, khi phải xảy ra nó sẽ xảy ra.
Lý Ngọc Hoa cũng là đại biểu nhân dân toàn quốc, ngày thứ ba sau khi tới thủ đô, liền mời Liễu Tuấn dùng cơm, địa điểm là một câu lạc bộ tư không có gì bắt mắt ở thủ đô.
Liễu Tuấn vui vẻ nhận lời mời.
Kỳ thực Liễu Tuấn còn chưa tới thủ đô, Lý Ngọc Hoa đã gọi điện tới mới, nói bất kỳ thế nào cũng phải mời được Liễu tỉnh trưởng, mọi người cùng uống chút rượu giải trí.
Nhưng Liễu tỉnh trưởng mỗi lần tới thủ đô đều bận rộn vô cùng, Lý Ngọc Hoa dù hẹn từ rất sớm, nhưng vẫn có rất nhiều người tranh trước hắn, xếp đi xếp lại giám đốc Lý chỉ được xếp vào buổi tối ngày thứ ba.
Ở đại sảnh câu lạc bộ, chỉ có một mình Lý Ngọc Hoa nghênh đón, không thấy Hướng Hàm.
Hướng Hàm cũng là đại biểu nhân dân, cùng tới thủ đô hợp, theo lý phải cả hai vợ chồng xuất hiện ở đây mới càng thể hiện thành ý. Lý Ngọc Hoa chắc chắn phải nghĩ tới điều này, nhưng an bài khác thường, không biết vì sao.
Đương nhiên Liễu Tuấn chẳng hỏi.
Câu lạc bộ Lý Ngọc Hoa chọn là loại rất nhỏ, quy mô đại khái tương đương với câu lạc bộ của Trần Khiết, một tòa nhà năm tầng kiết trúc phong bắc âu, phong cảnh rất đẹp.
Liễu Tuấn hiểu được nguyên nhân Lý Ngọc Hoa an bài như thế.
Hướng Hàm là cán bộ dự bị Cao hệ ra sức bồi dướng, "vợ bảo chồng nghe", mọi người tất nhiên tính Lý Ngọc Hoa thuộc Cao hệ. Nhưng thực tế, Lý Ngọc Hoa không phải là nhân vật được Cao hệ coi trọng, ít nhất ở cao tầng, phân lượng của Lý Ngọc Hoa kém xa vợ. Một giám đốc quốc sĩ cấp chính sở, thực sự không đáng nói với các đại lão Cao hệ.
Trong công tác thực tế, Lý Ngọc Hoa lại đi lại khá thân thiết với nhân vật Minh Châu hệ tỉnh S, tinh S vốn là một tỉnh Minh Châu hệ có thực lực khá m ạnh, Lý Ngọc Hoa gần gũi với bên kia là chuyện đương nhiên. Theo tìm hiểu, Lý Ngọc Hoa còn là nhân vật hạch tâm một phe nhánh bên kia, có thể thấy Lý Ngọc Hoa cũng có thủ đoạn.
Vì nguyên nhân này, Lý Ngọc Hoa tới thủ đô mời khách, không ở CLB Hoa Đô thì cũng là CLB Quảng An, nhưng lời này mời Liễu Tuấn tới hai câu lạc bộ kia không thích hợp.
Đáng lý hắn nên mới Liễu Tuấn ăn cơm ở CLB Trường Thành, có điều như thế lại quá bắt mắt, đoán chừng có nhiều người sẽ phải tìm hiểu "huyền cơ" giấu trong đó.
Lý Ngọc Hoa không muốn mạo hiểm như thế.
- Chào Liễu tỉnh trưởng, xin chào, xin chào.
Thấy Liễu Tuấn từ trên xe xuống, Lý Ngọc Hoa đi tới nắm chặt tay lắc liên tục, mặt cười tươi roi rói.
Liễu Tuấn khách khí nói:
- Quấy rầy đồng chí Ngọc Hoa rồi.
- Ha ha, Liễu tỉnh trưởng khách khí quá, tôi biết mối quen hệ của tỉnh trưởng ở thủ đô. Hôm nay tỉnh trưởng đến đây là nể mặt lắm rồi, Ngọc Hoa hết sức cảm kích... Liễu tỉnh trưởng, ở bên trong, xin mời.
Lý Ngọc Hoa cho dù miệng nói lời khách khí, nhưng đợi Liễu Tuấn đi trước, tùi lại sau nửa người, lưng khom xuống, đưa tay mời khách, giữ nghiêm ngặt quy củ quan trường.
Câu lạc bộ này mặc dù quy mô rất nhỏ, hoàn toàn không đủ tư cách xếp hạng ở thủ đô, có điều bên trong nội thất cực kỳ xa hoa, không hề kém các câu lạc bộ cỡ lớn, mắt nhìn tới đâu cũng thấy vàng son rực rỡ.
Liễu Tuấn khẽ gật đầu, xem ra vì chọn nơi ăn bữa cơm này, Lý Ngọc Hoa đã phải hao tổn tâm tư.
Thấy Liễu Tuấn gật đầu, Lý Ngọc Hoa thầm thở phào.
Phòng bao Lý Ngọc Hoa đặt ở tầng bốn, rất rộng, chia làm hai gian, gian ngoài là phòng ăn, gian trong là phòng tăm, kiểu sauna. Hai người ăn cơm có bốn người phục vụ.
Trên bàn la liệt sơn hào hải vị, e không dưới hai mươi món ăn, rượu là Mao Đài ba mươi năm. Xem ra Lý Ngọc Hoa đã tìm hiểu sở thích của y trước.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Đồng chí Ngọc Hoa có quá nhiều không? Thế này ăn sao hết.
Lý Ngọc Hoa đáp:
- Tôi cũng biết có thể ăn không hết, có điều tỉnh trưởng là khách quý, vạn lần không thể qua loa được.
Liễu Tuấn không nói thêm nữa, đó là thói quen mời khách trong nước, khách càng tôn quý, đồ ăn càng nhiều. Dùng lời trên quan trường chính là "vấn đề thái độ". Một số nhân vật lớn khi mời khách có thể khá tiết kiệm, nhưng người ta mời hắn, nếu như tiết kiệm, trong lòng hắn lại không vui.
- Liễu tỉnh trưởng, Hướng Hàm vốn muốn tới cùng, không may đột xuất có chút chuyện, mong Liễu tỉnh trưởng thông cảm.
Lý Ngọc Hoa cười ha hả nói.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Đồng chí Ngọc Hoa khách khí qua, tôi và Hướng trưởng phòng là đồng sự, không phải khách khí với nhau như thế.
- Vâng vâng, Hướng Hàm cũng thường nói với tôi về tỉnh trưởng, nói tình trưởng lòng chứa đại cục, nhìn xa trông rộng. Vợ chồng chúng tôi rất khâm phục, Hướng Hàm làm việc cùng với tỉnh trưởng là may mắn của cô ấy....
Vừa mới ngồi xuống một loạt lời khen ngợi tâng bốc ào ào tràn tới.
Liễu Tuấn xua tay:
- Đồng chí Ngọc Hoa, nơi này chỉ có hai chúng ta, những lời khách khí bỏ qua đi.
- Vâng vâng, tất cả xin nghe theo lời tỉnh trưởng.
Lý Ngọc Hoa gật đầu liên tục.
Phục vụ liền dọn bát đũa cho khách, Lý Ngọc đích thân mở rượu, rót đầy cho Liễu Tuấn, sau đó nâng chén lên:
- Liễu tỉnh trưởng, đại ân không thể cám ơn bằng lời, tôi kính tỉnh trưởng một chén. Sau này tỉnh trưởng chỉ đâu tôi đánh đó.
Lý Ngọc Hoa nói lời này là có nguyên nhân.
Chính khi hắn đang vì số tiền kẹt ở thị trường hải ngoại mà ăn không ngon, ngủ không yên, thì giá đồng X trên thị trường quốc tế đột nhiên bị một khoản tiền lớn ồ ạt tràn vào, làm thế tăng giá của nó bị mạnh mẽ trấn áp, tụt dốc thê thảm, làm người ta trố mắt.
Lý Ngọc Hoa vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, rồi lại do dự, không biết có nên xông vào kiếm một mẻ không, thực sự hắn bị cái thứ này làm sợ lắm rồi, chỉ e cái thời cơ nghìn năm khó gặp đó chớp mắt một cái sẽ biến mất, không còn có lần sau nữa.
Lúc đó Liễu Tuấn gọi điện cho hắn, bảo hắn bình tĩnh, đừng tùy tiện ra tay, theo Liễu Tuấn nói giá còn hạ, cơ bản tới mức không lỗ nhiều nữa, chỉ chừng 20 triệu USD mà thôi.
Lý Ngọc Hoa vừa mừng vừa sợ, lại có chút nửa tin nửa ngờ.
Sớm biết Liễu nha nội rất ghê gớm, nhưng đó chỉ là trong nước thôi, chẳng lẽ thị trường hàng hóa quốc tế y cũng thao túng được? Biết được mức giá trước, Lý Ngọc Hoa không tin đó là dự đoán, mà là dự mưu trước.
Có điều khi đó Lý Ngọc Hoa không có quá nhiều sự lựa chọn, lập tức ra tay thì vẫn lỗ lớn, khi truy cứu vẫn không thể chống đỡ được. Nếu như có thể đạt tới mức giá Liễu Tuấn "chỉ định" thì quá tốt, nhất như có thể giải thoát trong một lượt.
Thế nhưng sự thực đúng là rất thần kỳ, chín vào thời khắc Lý Ngọc Hoa còn đang lo được lo mất, giá đồng ngay càng sụt giảm, chỉ vài ngày , đã tới mức giá Liễu Tuấn chỉ định, Lý Ngọc Hoa thực sự mừng khôn xiết, lập tức hành động.
Chính lúc đó Liễu Tuấn lại gọi điện tới, bảo hắn có thể đánh trả lại ở mức thích hợp, có thể bù đắp tổn thất. Giá chỉnh thể của đồng X thế giới đang tăng, đây chỉ là sự tụt giá mang tính kỹ thuật, đồng X sẽ mau chóng trở lại quỹ đạo, lúc này nếu đánh trả, cơ hội kiếm lợi còn rất lớn.
Vì Liễu Tuấn "dự đoán" quá thần kỳ, Lý Ngọc Hoa chẳng suy nghĩ gì, rối rít gật đầu, liền đánh vào mức giá đó, quả nhiên quỹ đầu cơ kia sau khi kiếm một mẻ lập tức rút lui, giả lại bắt đầu xất hiện phản ứng mạnh mẽ, tăng lên vùn vụt.
Lý Ngọc Hoa thấy lợi là dứng, quyết đoán rút lui, tính chung, chẳng những kéo lại toàn bộ số lỗ, mà còn kiếm được một chút lãi. Có thể gọi là "công đức viên mãn", khó khăn vây khốn hắn được giải quyết triệt để, trong lòng khoan khái chẳng cần phải nói nữa, cứ như chuyện sung sướng trên đời này cũng chỉ đến thế.
Mãi mới bình tĩnh lại được , Lý Ngọc Hoa suy xét lại cả quá trình, niềm vui dần phai đi, kinh ngạc tăng lên, có thêm một nhận thức mới đối với Liễu tuấn.
Người này đúng là có thể lật tay làm mây, úp tay làm mưa.