Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1869: Có kẻ muốn mạo hiểm




Thấy Liễu Tuấn cầm điện thoại cầm điện thoại do dự, Hà Mộng Doanh cong môi nói:
- Anh gọi điện thoại đi, chỉ cần không chuồn mất lúc nửa đêm là được.
Liễu Tuấn vỗ vai cô, rồi gọi điện cho Lăng Nhã.
- Ở đâu thế?
Trong điện thoại truyền tới giọng nũng nịu của Lăng Nhã.
- Ở thủ đô, CLB Trường Thành.
Liễu Tuấn thành thực đáp, không thể bên trọng bên khinh, đã thành thực với Hà Mộng Doanh thì cũng phải thành thực với Lăng Nhã. Liễu Tuấn rất đôi lúc mưu mẹo, lúc thì lại chân thành. Với ai nói thật, với ai chỉ có thể nói dối, với ai phải nửa thật nửa giả, cũng là kỹ xảo sinh tồn trên quan trường.
Lăng Nhã bên kia im lặng một lúc rồi hỏi:
- Chị Hà có khỏe không?
Lăng Nhã biết quan hệ giữa y và Hà Mộng Doanh.
Rất nhiều người biết.
Nhưng không ai dám nói.
Liễu Tuấn nhìn Hà Mộng Doanh vẫn nằm trên ngực mình, mỉm cười nói:
- Khỏe lắm.
Lăng Nhã liền biết hiện giờ hai người đó đang ở với nhau, liền đi thẳng vào chủ đề:
- Ừm, ba em bảo em hỏi anh, ngày mai anh có thời gian không? Có người muốn ăn cơm với anh.
Kỳ thực trước đo Lăng Nhã không biết Liễu Tuấn đã tới thủ đô, nguyên văn của Lăng Quân Khánh là khi nào Liễu Tuấn tới thủ đô thì hẹn bạn cùng ăn cơm.
Vào thời điểm này Liễu Tuấn xuất hiện ở thủ đô là hợp tình hợp lý.
Đương nhiên danh nghĩa là y đi xin hạng mục, trong tỉnh luôn có rất nhiều hạng mục cần bộ ủy ban quốc gia phê chuẩn. Liễu tỉnh trưởng luôn có thừa lý do.
- Ai thế?
- Vương Minh Vượng của bộ nông nghiệp.
Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi đáp:
- Được rồi chiều mai ở khách sạn Thu Thủy, 6h30 anh tới.
Lăng Nhã không nói nhiều, cúp điện thoại.
Hà Mộng Doanh bĩu môi:
- Phản ứng nhanh thật, Vương Minh Vượng muốn ra ngoài từ lâu rồi, nhưng không có cơ hội.
Hà Mộng Doanh nghe cuộc đối thoại của hai người rất rõ ràng, mà Vương Minh Vượng lúc này hẹn Liễu Tuấn ăn cơm làm gì tựa hồ cũng hiểu.Vì Liễu Tuấn, cô tìm hiểu rất kỹ về các quan lớn trong thể chế, nhất là quan viên kinh thành lại càng hiểu hơn.
Liễu Tuấn nằm xuống, ôm Hà Mộng Doanh vào lòng, hỏi:
- Vậy em nói xem Vương Minh Vượng thế nào? Anh không biết mấy.
- Vờ vịt, anh bỏ chút tâm tư vào được không? Cho dù muốn dỗ cho em vui cũng phải nói chuyện khác chứ! Nói tới chính trị! Hừ, thế mà cũng nghĩ ra được.
Liễu Tuấn cười, đưa tay ra cù cô.
Hà đại tiểu thư trong lòng nghĩ thế nào, Liễu Tuấn hiểu rất rõ, có thể giúp được Liễu Tuấn đối với Hà Mộng Doanh mà nói là chuyện vui vẻ nhất. Dù Hà Mộng Doanh hay Bạch Dương đều kỳ vọng có một ngày Liễu Tuấn leo lên đỉnh tối cao, nhìn xuống khắp thiên hạ.
Nam nhân này đúng là đáng để hai cô gửi gắm kỳ vọng đó.
- Thật đấy, anh không biết nhiều về hắn lắm, chỉ biết là phó bộ trưởng thứ nhất bộ nông nghiệp, ngày mai đi uống rượu với hắn rồi, thấy hơi mơ hồ.
Liễu Tuấn làm ra vẻ rất chân thành, nữ nhân lúc nào cũng phải dỗ, dù biết y giả vờ, nhưng Hà Mộng Doanh rất vui.
- Về bản chất, Vương Minh Vượng và cha Lăng Nhã là một loại người...
Hà Mộng Doanh nói.
Căn cứ vào tìm hiểu của Liễu Tuấn, người này thuộc thế lực trung lập điển hình, xuất thân tiểu thế gia kinh thành, chỗ dựa không lớn, quen biết cực rộng. Có điều tuổi của Vương Minh Vượng ít hơn Lăng Quân Khánh chục tuổi, chừng trên 50, kinh nghiệm nhậm chức phong phú, đã làm cán bộ bộ ủy ban quốc gia, từng làm thị trưởng.
Nếu đã đồng ý ngày mai đi ăn cơm cùng, Liễu Tuấn phải cố gắng tìm hiểu.
- Đặc điểm của Vương Minh Vương là rất cẩn thận, rất ít khi mạo hiểm, rất ít khi phạm sai lầm. Lúc này mời anh ăn cơm, nói thực là chuyện mạo hiểm lớn nhất đời của hắn rồi.
Hà Mộng Doanh quả nhiên rất hiểu Vương Minh Vượng, đi thẳng vào chỗ mấu chốt.
Không phải nghi ngờ, Vương Minh Vương đang "đánh cược", cược Nghiêm Liễu hệ sẽ là người thắng lợi cuối cùng trong cuộc đấu tranh này, cho nên mới thông qua Lăng Quân Khánh, chủ động ngả theo Liễu Tuấn. Hi vọng sớm ngày được leo lên con thuyền lớn Nghiêm Liễu hệ. Vương Minh Vương hiểu, phân lượng của mình chưa đủ, không thể tiếp xúc với hai vị Nghiêm Liễu. Còn Liễu Tuấn là người nối nghiệp Nghiêm Liễu hệ, đang ở vào giai đoạn "ra sức chiêu binh mãi mã", lập nên thế lực bản thân. Nên hắn vừa khéo có thể "báo danh".
Tuổi trên 50, cấp phó bộ bốn năm, tư cách thế là đủ, tuổi cũng thích hợp. Thao tác thỏa đáng, có thể đảm nhận trọng trách, thành trở thủ đắc lực cho Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Một phương diện của thận trọng dè dặt là bản tính đa nghi, khí phách không đủ.
- Nói thế là anh không nhìn trúng hắn rồi?
Liễu Tuấn lắc đầu:
- Không phải thế, làm chính trị thì loại người nào cũng cần. Vương Minh Vượng khí phách không đủ, nhưng tài hoa thì có.
- Cũng phải, nhiều năm qua hắn dựa vào nỗ lực của bản thân, từng bước một đi lên vị trí này, chẳng phải dễ dàng gì.
Hà Mộng Doanh tán đồng.
Quan viên xuất thân tiểu thế gia như Vương Minh Vượng, từ cấp ti cục trở xuống thì rất thuận lợi. Nhân mạch Vương lão gia tử để lại, đủ quan tâm cho hắn ở tầng cấp đó không gặp trở ngại, nhưng muốn lên cấp phó bộ thì khó khăn cực lớn, nhất là cấp phó bộ có thực quyền, các tập đoàn chính trị đều rất chú ý, không có chỗ dựa nhất định, chỉ bằng vào năng lực của mình, rất khó lên tới được bậc này.
Giống như Lăng Quân Khánh trước kia, quen biết rộng, năng lực cao, nhưng cũng phải lẩn quẩn cấp ti tới mười năm không sao lên được, nếu chẳng phải gặp thời cơ Liễu Tấn Tài tiến kinh, đoán chừng dậm chân tại chỗ tới cuối đời.
Vương Minh Vượng đột phá được cấp bậc này có thể thấy năng lực rất cao. Đương nhiên cũng có cả may mắn.
Theo giới thiệu của Hà Mộng Doanh, Vương Minh Vượng thuộc phái trung lập điển hình, trừ thi thoảng có chút qua lại với nhà họ Niên thì không có chỗ dựa nào khác. Nhà nhọ Niên đúng là thế gia đại tộc thật, nhưng bằng vào chút quan hệ đó, tuyệt đối không thể đổi lấy được chức vụ cấp phó bộ.
Trong chuyện này khẳng định có nguyên nhân cơ duyên.
- Thực ra cấp phó bộ này đúng là Vương Minh Vượng ăn may, khi ấy tranh giành rất dữ dội, hắn biết mình không có hi vọng, hoàn toàn không tham gia vào. Ai ngờ người ta không ai trấn áp được đối thủ của mình, không muốn đối thủ chiếm lợi, nên cái mũ ô sa rơi lên đầu hắn. Lý do rất buồn cười, chủ yếu nói hắn trẻ tuổi, có thể bồi dưỡng làm đội ngũ cán bộ dự bị, không ngờ Vương Minh Vượng lại coi là thật.
Hà Mộng Doanh vừa nói vừa cười, cứ như cảm thấy chuyện này rất thú vị.
Vương Minh Vượng đúng là bị cái câu " bồi dưỡng cán bộ dự bị " làm mê muội, nhưng trong số cự đầu chẳng ai nhìn trúng hắn, hắn chỉ đành làm "dự bị" suốt đời.
Liễu Tuấn cười:
- Đổi lại là anh thì hiện giờ cũng liểu một phen thôi.
Hà Mộng Doanh cong môi lên:
- Ai so được với anh? Anh không có cơ hội cũng đi giằng lấy.
- Làm việc gì cũng phải cố gắng vươn lên mà. Đã làm quan không tranh sao được.
- Thôi đi, khen được một câu đã vênh cái mặt lên...
Hà Mộng Doanh nhéo y một cái, nhưng mà nhẹ hều, không nỡ dùng sức. Tiếp đó đôi mày liễu cau lại, tựa hồ có chút lo lắng:
- Liễu Tuấn, bước đầu tiên chúng ta đã đi rồi, nhưng chuyện này kết quả cuối cùng ra sao, trong lòng em không chắc. Chuyện của Bạch Vô Hà, em cũng không dám nói ...
Chuyện này dính líu quá lớn, Hà đại tiểu thư cũng phải hết sức thận trọng. An bài Bạch Vô Hà "xúi giục" Khổng Học Hải "làm phản" là do Liễu Tuấn bài bình bố trận, không hề trao đổi với trưởng bối trong nhà. Trong đấu tranh như thế này, tập đoàn thế lực quân đội rất không tiện xen vào.
Liễu Tuấn vỗ lên sống lưng cô, gật đầu nói:
- Không nói với ba và tiểu cô là đúng, anh cũng không muốn làm phiền họ.
- Lỡ chẳng may...
Hà Mộng Doanh càng lo lắng.
Khổng Học Hải hiện giờ đã tố cáo rồi, nếu như chuyện này thuận lợi, cuối cùng giành được toàn thắng là tốt nhất. Chẳng may không thành, bên kia sẽ phản công, và chắc chắn truy cứu tới Khổng Học Hải. Hắn có chống đỡ nổi không rất đáng hoài nghi, một khi không chống nổi, sẽ liên quan tới Hà Mộng Doanh.
Hà Mộng Doanh không lo người ta làm gì cô, chiêu bài Hà Trường Chinh chẳng phải để chơi. Dù bên kia có giành toàn thắng cũng không tới mức khai chiến với Hà Vù hệ sinh rắc rối không cần thiết. Hà Mộng Doanh lo là bị trưởng bối trong nhà trách mắng.
Hiện giờ cô là thương nhân thực sự, lại trực tiếp tham dự vào đấu tranh tầng cấp này, còn giấu người trong nhà, bị mắng không cãi nổi.
Liễu Tuấn cười:
- Yên tâm, Khổng Học Hải tố cáo chỉ là một thời cơ, thật ra rất nhiều chứng cứ anh đã nắm chắc rồi, chỉ đợi cơ hội tốt nhất tung ra thôi. Trận này không đánh thì thôi, đã đánh là phải thắng.
- Chắc chứ?
Hà Mộng Doanh trở nên hưng phấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.