Liễu Tuấn vừa về tới văn phòng liền gọi điện bảo Sài Thiệu Cơ tới.
- Thiệu Cơ, hôm nay giám đốc Tống của Cty Rạng Đông phản ánh một tình hình với tôi...
Liễu Tuấn nói qua chuyện Tống Tân Thành phản ánh.
Sài Thiệu Cơ nói ngay:
- Không đúng, tài nguyên than của chúng ta đủ cung cấp cho cả hai bên, Bành Kiến Vinh làm thế là cố ý phá đám.
Sài Thiệu Cơ nói chuyện trước mặt Liễu Tuấn luôn như thế, hắn theo Liễu Tuấn rất lâu rồi, sớm đã quen với cách nói chuyện của Liễu Tuấn.
Trước kia Sài Thiệu Cơ làm bí thư thành ủy Tống Đô, là thành phố than lớn, cho nên rất rõ sản lượng than của mấy tỉnh phía bắc, nên nghe Liễu Tuấn nói xong là ý thức được ngay chuyện không đúng.
- Còn nhà máy nhiệt điện thì sao, đó cũng là hộ tiêu thụ than lớn?
Liễu Tuấn hỏi.
Khi Thai Duy Thanh chủ trì công tác chính phủ, vì thiếu điện, tỉnh A xây dựng mấy nhà máy nhiệt điện, kết quả hình thành làn sóng xây dựng nhà máy nhiệt điện ở mấy thánh phố, nhất là thành phố tài nguyên ở phía bắc, đem "tự cấp tự túc" điện lực thành mục tiêu chấp chính. Trong mắt Liễu Tuấn, những nhà máy nhiệt điện này là "hung thủ" gây hao tổn tài nguyên, ô nhiễm môi trường, nguy hại còn nhiều hơn đóng góp.
Nhưng hiện giờ Liễu Tuấn chưa kịp chỉnh đốn nó, đời chuyện trừ bỏ thuế nông nghiệp hoàn tất, sang năm sau chính đốn nhà máy điện sẽ được đưa lên chương trình nghị sự của chính phủ.
Sài Thiệu Cơ nói:
- Ưu tiên đảm bảo tài nguyên cho hai tập đoàn sắt thép lớn là điều được quyết định từ lâu. Nhà máy điện không thể đem so với Cty sắt thép, hơn nữa hiện giờ đang là mùa sản xuất, cung ứng không hề có vấn đề, còn có thể bán ra bên ngoài.
Liễu Tuấn gật đầu.
Sài Thiệu Cơ nói thêm:
- Tỉnh trưởng, có kẻ có ý đồ xấu rồi.
Sài Thiệu Cơ là người hiền lành, nhưng không đại biểu cho hắn thiếu nhạy bén chính trị, nếu không hắn trung hậu, Liễu Tuấn tất nhiên sẽ đánh giá cao, nhưng sẽ không ra sức bồi dưỡng.
Liễu Tuấn cười:
- Không lo, binh đến tướng ngăn, nước lên đê chắn.
- Tỉnh trưởng, tôi thấy các thành phố tài nguyên phía bắc đều mạnh ai nấy làm, nhiều tập đoàn mỏ quẳng của bộ, của tỉnh, của thành phố, thậm chí cả thông xã cũng có. Cạnh tranh không lạnh mạnh, đấu đá lẫn nhau dữ dội. Tỉnh trưởng, hay là chúng ta thành lập một cơ cấu quản lý thống nhất? Có quy mô lớn, có sự thống nhất chỉ huy, chúng ta có thể quy hoạch lâu dài, đồng thời đưa vào các cơ cấu quản lý tốt, kỹ thuật tiên tiến, để giảm thiểu lãng phí, kéo dài thời gian sinh tồn của thành phố tài nguyên. Đồng thời ở phương diện giám sát càng tiện lợi hơn.
Hiển nhiên Sài Thiệu Cơ đã suy nghĩ chuyện này khá lâu rồi, cho nên nói với Liễu Tuấn rất mạch lạc.
Liễu Tuấn cười tán thưởng:
- Không tệ, Thiệu Cơ, chúng ta cùng suy nghĩ rồi. Hôm nay cùng bàn tĩnh kỹ càng, nghiên cứu thấu triệt vấn đề chi tiết.
Sài Thiệu Cơ vội nói:
- Xin tỉnh trưởng chỉ thị.
Sài Thiệu Cơ là thế, lúc nào cũng giữ nghiêm vị trí, không vì Liễu Tuấn tín nhiệm mà trở nên phóng túng.
Liễu Tuấn cũng không đính chính, khi nói chuyện với tâm phúc đích hệ, y không để ý tới phương thức giao lưu.
- Trước tiên là vấn đề phân phối lợi ích, giống như anh đa nói đó, xí nghiệp quá nhiều, liên quan tới nhiều tầng lớp, dù bộ, tỉnh hay thành, đều liên quan tới vấn đề phân phối lợi ích. Chuyện này không giải quyết tốt, e công việc tiếp theo không thể triển khai được.
Liễu Tuấn nghiêm nghị nói.
Sài Thiệu Cơ gật đầu:
- Chuyện này tôi cũng đã suy nghĩ tới rồi, xí nghiệp của bộ chúng ta không động vào, cắt thịt của TW là không hay lắm.
Rất nhiều tình thành và TW đều có chuyện tranh lợi với nhau này, đó là vấn đề có từ lâu, thậm chí trước khi thực thi chế độ phân thuế đã vô cùng nghiêm trọng ròi. Nếu không Hồng thủ tưởng sau khi lên nắm quyền cũng đã chẳng lấy chuyện hàng đầu là thi hành chế độ phân thuế, đem quyền tài chính thu về với TW. Hiện giờ chuyện trành gianh này vẫn có khắp mọi nơi. Kháng cự chính sách ổn định vĩ mô không phải là chỉ vì đấu tranh, mà còn liên quan tới thu nhập tài chính, thành tích của quan viên địa phương. Cho nên kỳ thực một số tỉnh thành reo hò hỗ trợ Minh Châu hệ, thực tế là để tranh thủ có nhiều tiếng nói hơn cho mình.
Nhưng ở tỉnh A không cho phép làm thế.
Ai bảo Liễu Tuấn là con trai Liễu Tấn Tài.
Liễu Tuấn nghĩ một lúc mới nói:
- Có thể tạm thời không đụng chạm vào xí nghiệp của bộ, nhưng đó không phải là kế sách lâu dài, mặc kệ đó là xí nghiệp nơi nào, cuối cùng cũng phải thống nhất quản lý. Nếu không mãi mãi không thể chặn đứng sự cạnh tranh không lành mạnh.
Sài Thiệu Cơ nói:
- Trì hoãn một chút vậy, tạm thời chúng ta chưa có kinh nghiệm ở phương diện này, đợi vận hành một thời gian mày mò được kinh nghiệm rồi hãy đi bước này. Tới khi đó cũng có thể đưa ra phương án phân phối hợp lý, TW dễ tiếp nhận hơn. Tỉnh trưởng thấy sao?
- Ừm, anh suy nghĩ chu đáo lắm.
Sài Thiệu Cơ cười, hắn cảm nhận được sự tôn trọng của Liễu Tuấn với mình, đi theo lãnh đạo như vậy đúng là may mắn của hắn.
Liễu Tuấn nhấp một ngụm trà nói:
- Thiệu Cơ, nói tiếp những suy nghĩ của anh ra đi.
- Ha ha ha, tôi cũng không muốn mai phục gì... Vâng, vấn đề phân phối lợi ích đúng là quan trọng nhất. Sau khi thống nhất quản lý, sinh ra lợi nhuận, phân chia theo tỉ lệ nào, riêng hai chúng ta ẻ rằng suy tính không được chu toàn. Tôi thấy hay là tổ chức một cuộc điều tra, tập trung các nhân viên liên quan ở các tỉnh phía bắc lại, ngồi xuống nói chuyện. Chỉ cần giải quyết được mắt xích này thì chuyện còn lại rất dễ làm.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Đúng là phải thương lượng cho kỹ càng, trừ phân phối lợi nhuận, an bài nhân viên cũng là trọng điểm. Công nhân, công nhân thời vụ cùng người thân và nhân viên liên quan ở các mỏ phía bắc phải tới mấy trăm nghìn, thậm chí cả triệu. Sau khi thống nhất quản lý, nhân viên không cần thiết phải tinh giản, làm sao bố trí tốt những nhân viên này cũng cần phải trù tính, cố gắng không để biến thành mệnh lệnh cưỡng chế, cứng nhắc. Chúng ta ngồi đây nói chuyện thì rất dễ, nhưng chỉ không cần thận chệnh đi một chút thôi, tới quần chúng nào đó sẽ là chuyện sinh tồn, Thiệu Cơ, dân sinh không có chuyện nào là nhỏ.
Sài Thiệu Cơ liên tục gật đầu:
- Vâng, tỉnh trưởng cứ yên tâm, tôi nhớ kỹ rồi.
- Ừm, chuyện này không thể chần chứ, phải lập tức bắt tay vào làm. Thiệu Cơ, tôi thấy công tác này do anh giám sát đi. Bành Kiến Vinh chưa công tác ở các thành phố phía bắc, không có kinh nghiệm.
Sài Thiệu Cơ giật mình:
- Tỉnh trưởng, phía bên đồng chí Kiến Vinh liệu có ý kiến gì không?
Liễu Tuấn cười nhạt:
- Hắn ý kiến quá nhiều rồi thì có.
Sài Thiệu Cơ im lặng.
Đây chẳng phải là lời đánh giá tốt đẹp gì, xem ra lần này Bành Kiến Vinh chọc giận Liễu Tuấn rồi. Nghĩ kỹ thì có thể hiệu được, vào thời khắc quan trọng này, kẻ nào cũng có thể nhảy ra chống đối với Liễu Tuấn mà được sao? So ra Uông Quốc Chiêu tỉnh táo hơn nhiều, lúc mới làm phó tỉnh trưởng thường vụ, hắn có đối địch Liễu Tuấn, thậm chí không lâu trước đó còn muốn giở chút thủ đoạn ở chuyện HTX nông nghiệp, nhưng rất có chừng mực, Liễu Tuấn có phản ứng là Uông Quốc Chiêu không lên tiếng nữa.
Nghe nói báo cáo xây dựng Thiên Ma Luân ở Ngô Tây và hai khu kinh tế ở Mã Đầu luôn được đặt trên bàn Uông Quốc Chiêu, không được phê duyệt. Ngô Tây và Mã Đầu tự ý làm việc.Uông Quốc Chiêu biết đấu tranh đã vào thời khắc mấu chốt, quan trọng là thắng bại chưa rõ, Minh Châu hệ chắc gì vãn hồi được thế yếu, lúc này đối đầu với Liễu Tuấn, chẳng may Nghiêm Liễu hệ thắng lợi, Uông Quốc Chiêu sẽ ra sao?
Với sự khôn ngoan của hắn sao chẳng nhìn thấu chuyện này.
Bành Kiến Vinh có lẽ không phải là không nhìn thấu, nhưng địa vị của hắn còn xa mới sánh được với Uông Quốc Chiêu, cho dù có thấy cũng chẳng thể kháng cự được áp lực của Lưu Phi Bằng, nếu không thắng bại chưa rõ hắn đã mất đi chỗ đứng.
Chu Thành Bồi là tấm gương tày liếp.
Lưu Phi Bằng tới ngay cả thành viên ban thường ủy tỉnh cũng động vào được, nói gì một phó tỉnh trưởng đứng bét bảng.
Chu Thành Bồi điều đi còn có Liễu Tuấn chiếu cố, nghe nói cươg vị công tác mới còn hơn ở tỉnh A vài phần, nhưng Bành Kiến Vinh mà bị Lưu Phi Bằng vứt bỏ thì tiền đồ chính trị coi như chấm dứt.
Thân ở sĩ đồ muốn vẹn toàn mọi mặt khó lắm thay.
Sai Thiệu Cơ đi rồi, Liễu Tuấn triệu kiến Bành Kiến Vinh.
Bành Kiến Vinh lòng thấp thỏm, may là Liễu Tuấn không nổi giận cũng không hỏi tới chuyện phân phối tài nguyên, ngược lại Liễu Tuấn rất ôn hòa nói chuyện với hắn việc quàn lý tài nguyên thống nhất ở các thành phố phía bắc.
Phải nói đây là chuyện tốt, Bành Kiến Vinh quản lý mảng tài nguyên, nếu như thống nhất quản lý, thực quyền của hắn sẽ tăng vọt.
Nhưng câu nói tiếp theo của Liễu Tuấn làm hắn lạnh từ chân tới đầu.
Liễu Tuấn nói, vì Sài Thiệu Cơ từng làm bí thư thành ủy Tống Đô, am hiểu mô hình quản lý thành phố tài nguyên, cho nên công tác này Sài Thiệu Cơ làm chủ đạo, yêu cầu hắn hiệp trợ tốt với Sài Thiệu Cơ, làm tốt công tác chuẩn bị.
Vốn cũng biết Liễu nha nội không phải hạng đứng im chịu đòn, nhưng đánh trả nhanh như thế vẫn nằm ngoài dự liệu của hắn