Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1898: Hai kẻ xấu xa




Làm Liễu tỉnh trưởng bất ngờ là khi y tới biệt thự của Lăng Nhã, Lăng Lâm vẫn còn chưa ngủ, ngồi trên ghế sô pha, mở đôi mắt tròn xoe, chuyên tâm chơi đùa.
Lăng Nhã mặc một bộ váy ngủ lụa máu bạc, bộ ngực đầy đặn vì sinh con càng trở nên hoành tráng, chiếc váy ngủ bị đội lên cao, đi lại một chút là rung rinh khiến Liễu nha nội hoa cả mắt.
- Tiểu Nhã càng ngày càng gợi cảm, càng ngày càng xinh đẹp rồi...
Liễu tỉnh trưởng tấm tắc khen.
Lăng Nhã nhoẻn miệng cười, quyến rũ vô cùng. Liễu Tuấn tới vào lúc này làm cô bất ngờ. Chẳng cần nói, Lăng Nhã rất cao hứng, có điều lại cong môi lên ra chiều không vui:
- Em biết anh chẳng nhớ em thật, mà chỉ là muốn .. Hừ..
Liễu Tuấn ôm lấy bờ eo mềm mại của cô, cười nói:
- Em không muốn hay sao?
- Cút đi, con gái còn thức đó, nó nhìn thấy kìa.
Lăng Nhã đẩy y một cái.
Liễu tỉnh trưởng dày mặt nói:
- Hắc hắc, không sao cả, con còn nhỏ mà, không hiểu đâu... À, sao con chưa ngủ.
- Đúng thế ... Anh còn nói được, nó ăn ngủ chẳng có quy luật gì, làm em đau đầu vô cùng, có khi nửa đêm thức dậy chơi.. Giống như anh vậy, chẳng lúc nào ngoan ngoãn.
Lăng Nhã mặt nhăn nhỏ, tựa hồ bị con gái hành cho không nhẹ.
Liễu tỉnh trưởng đâu để ý nhiều đến thế, buông vợ ra tới bên cạnh ghế sô pha, cười ít mắt gọi:
- Lăng Lâm...
Tiểu nha đầu ngẩng đầu lên, mắt chớp chớp, tựa hồ muốn tìm hiểu người "xa lạ" này là ai. Cho dù Liễu tỉnh trưởng đã cười tươi tới hết mức rồi, tiểu nha đầu vẫn không nể mặt, miệng ngoạc ra "Oa " một tiếng, khóc tướng lên..
- Con ngoan, con ngoan... Đứng khóc...
Lăng Nhã cuống lên, vọi đi tới bế con gái, dỗ dành một hồi. Làm Liễu tỉnh trưởng đứng một bên xấu hổ hết sức.
- Anh xem mình đi, làm cha không hợp cách chút nào, đến con gái cũng không nhận ra, thấy anh đã khóc. Anh có nên hổ thẹn không nhỉ?
Lăng Nhã dỗ dành con gái rồi lườm chồng, vẻ mặt rất không vừa lòng.
- Hổ thẹn, hổ thẹn. Anh rất hổ thẹn... Lăng Lâm, bảo bối ngoan, cho ba bế....
Liễu tỉnh trưởng rối rít "nhận sai", có điều giọng điệu quá hời hợt, "hổ thẹn" chưa được hai phút đã cười cười đưa tay ra muốn bế con. Lăng Lâm lập tức quay đầu đi, ôm chặt lấy cổ mẹ, nhưng lại lập tức thò đầu từ bên tai Lăng Nhã, tò mò nhìn Liễu Tuấn.
Tiểu nha đầu bị chút hoảng sợ, sợ hãi qua đi liền trở nên tò mò. Có vẻ người tự xưng là "ba" này, ít nhiều có chút ấn tượng.
Liễu tình trưởng thi thoảng lại chạy tới thủ đô xin hạng mục, học triết học Marx, mỗi lần về thủ đô đều tới thăm con gái.
Lăng Nhã liền làm công tác cho con:
- Bảo bối ngon, đó là ba con.. Nào, để ba bế...
Tiểu nha đầu đã được mười tháng, giống Lăng Nhã y hệt, mặt tròn xoe đen láy, trong hết sức ngọt ngòa. Hiện giờ mở to đôi mắt, đảo đi đảo lại nhìn cha, một cái tay đút vào miệng, càng khả ái muốn phần.
Liễu Tuấn tươi cười vươn tay ra.
Tiểu nha đầu do dự một lúc cũng duỗi tay ra với cha.
Liễu tỉnh trưởng sung sướng, ôm ngay lấy con gái, xoa gò má hồng hồng của con gái, hỏi:
- Bảo bối, sao giờ này rồi còn chưa ngủ?
Lăng Lâm tất nhiên là không hiểu, thấy cha nói chuyện với mình, cũng bi bô đáp lại rất là hăng say.
- Em xem đi, đó gọi là một giọt máu đào hơn ao nước lã, thoáng cái đã không còn lạ nữa. Ha ha...
Liễu tỉnh trưởng hết sức hưng phấn, ôm con gái đi lại trong phòng khách, rất là đắc ý.
Lăng Nhã hé miệng cười, pha cho y một cốc trà.
- Bảo bối, ba làm xích đu cho con...
Liễu tỉnh trưởng là người không ngồi yên nổi, ôm con gái lắc lư, đem hay tay mình làm xích đu cho con gái, tiểu nha đầu cười khanh khách không ngừng, tiếng cười trẻ thơ êm tai như nhạc trời.
- Anh đó, nếu chiều hư con, sau này ngày nào nó cũng muốn chơi xích đu thì phải làm sao? Em không có nhiều sức lực như vậy...
Lăng Nhã mỉm cười trách, thấy cảnh gia đình hạnh phúc này, trong lòng vui sướng vô hạn.
- Không sao, chúng ta mua một cái xích đu thật, cho con chơi chán thì thôi.
Thực ra tòa biệt thự này có một gian phòng chuyên môn chưa đồ chơi, bên trong đủ các loại đồ chơi , rất nhiều không hợp tuổi của Lăng Lâm. Lăng Nhã nào bận tâm, chỉ nhìn thấy thích là chất lên xe kéo về nhà. Dù sao giờ chưa dùng tới thì vài năm nữa là dùng tới.
Liễu tỉnh trưởng kiên trì cho trằng, trí thông minh của trẻ nhỏ phát triển trong những trò chơi, Lăng Nhã là fan hâm mộ Liễu Tuấn trung thành nhất, Liễu tỉnh trưởng nói gì cô cũng cho là có lý, lập tức quán triệt thực thi. Huống chi cái "lý luận" này của Liễu Tuấn cũng không thể nói là không có chứng cứ khoa học. Liên Hợp Quốc quy định quyền lợi cơ bản của trẻ em, trong đó có quyền chơi ngang với quyền học và được sống, có thể thấy không cần nghi ngờ tầm quan trọng của nó.
Chơi xích đu một hồi, Lăng Nha pha sữa xong nói:
- Con phải ăn sữa rồi, ăn xong bữa này là đi ngủ.
Lăng Nhã kiên trì nuôi con bằng sữa mẹ, có điều Lăng Lâm lớn rồi, chỉ bú sữa mẹ là không đủ, còn phải ăn thêm sữa bò và các thức ăn khác.
- Này, con gái chúng ta có kén ăn không?
Liễu Tuấn ngồi bên cạnh, thích thú nhìn con gái bú sửa, hỏi.
- Không kén, cho cái gì ăn cái đấy...
Lăng Nhã hé miệng cười, nhìn y một cái:
- Điều này rất giống anh đấy.
- Đương nhiên, con gái anh mà, phải giống anh chứ. Các cụ nói, con gái giống ba là nhà có phúc.
Lăng Nhã cười:
- Nói như thế Khả Khả giống Giao Giao cũng là có phúc rồi? Con trai phải nên giống mẹ phải không?
Giao Giao được toại nguyện sinh cho Khâu Tình Xuyên một đứa con trai, nhỏ hơn Lăng Lâm hai tháng, nhũ danh là "Khả Khả", Liễu Tuấn gặp qua một lần, Giao Giao đưa con sang bên này chơi, vừa khéo có cả Liễu Tuấn. Đưa bé đó trông rất giống Giao Giao, rất xinh xắn.
- Ừ, nói thì nói như thế, có điều Khâu chủ tịch vốn đủ nhã nhặn rồi, con trai anh ta còn nhã nhặn hơn, sau này sẽ bị con gái chúng ta quản cho không ngóc đầu lên nỏi.
Liễu Tuấn cười nói, tựa hồ nhận định con trai Khâu chủ tịch sau này là con rể của mình rồi.
- Hừ, con gái chúng ta mà hung dữ như vậy sao?
- Gần như thế, được di truyền của em mà.
Lăng Nhã tức thì lườm y, tức giận nói:
- Em mà hung dữ à? Không đủ dịu dàng với anh à?
- Đó là đối với anh mà thôi, em không biết khi ở chính phủ tỉnh, có ngoại hiệu là Băng sơn mỹ nhân hả?
Liễu tỉnh trưởng tâm tình rất tốt hả.
- Vậy ý anh là em phải nhiệt tình với người khác một chút có phải không? Được, để em đi thử.
- Em dám.
Liễu tỉnh trưởng phùng mang trợn mắt lên ngay.
Lăng Nhã liền cư khanh khách, Lăng Lâm bị ảnh hưởng, nhả núm vú ra, nhìn cha mẹ cười không ngớt. Liễu Tuấn đưa tay ra khều má con, một tay khác thì không chịu yên, thừa lúc Lăng Nhã không chú ý, luồn tay vào dưới váy.
- Đừng nghịch, con đang bú đó...
Lăng Nhã bị y làm cho ngứa ngáy, không ngừng vặn vẹo, nhưng sợ sữa bị sánh ra, không dám cử động mạnh. Liễu tỉnh trưởng được thể, tay càng thêm quá đáng. Lăng Nhã không còn cách nào, chỉ đành mặc kể y, chăm chú cho con ăn, thi thoảng liếc mắt nhìn y, ánh mắt đầy say đắm.
Cô bé ăn hết cả bình sữa, vẫn còn chóp xép miệng thom thèm, tròn mắt nhìn bầu vú của mẹ, đưa bàn tay mũm mỉm ra, ý đồ ăn thêm.
Liễu Tuấn cười phá lên.
- Hai kẻ xấu xa.
Lăng Nhã thở dài, chỉ đánh mở cổ áo, lộ ra bầu vú lớn, nhét núm vú vào miệng con gái. Tiếp đó bầu vú còn lại lọt vào một bàn tay thô ráp.
Liễu tỉnh trưởng thô lỗ hơn con gái nhiều, Lăng Lâm vừa bú vừa giơ chân lên quẫy đạp, tựa hồ hết sức vui vẻ.
.... .....
- Tiểu Thao kể hôm qua bọn anh đi tới CLB rồi đánh nhau với người ta.
Trên chiếc giường đôi lớn, trận đại chiến đã lắng xuống, tấm thân trắng như tuyết của Lăng Nhã cuốn mình trong vòng tay lớn của Liễu Tuấn, tư thế đó tạo thành cảm giác hết sức mềm mại, khiến mạch máu của nam nhân căng phồng, may là vừa mới qua trận kịch chiến, Liễu tỉnh trưởng còn nghỉ lấy sức.
Lăng Nhã nói chuyện này với vẻ trêu chọc.
Người này thật đúng là, làm tới tỉnh trưởng rồi còn đi gây chuyện với đám trẻ con, nếu bị người ta nghe thấy không biết cười cho thế nào.
- Ừ đứng là có chuyện này, tính cách Lăng Thao cứng rắn hơn rồi, có thể tự đảm đương công việc.
Liễu tỉnh trưởng không chút áy náy, nói.
- Anh đó.. Anh cho rằng nam nhân cứng rắn hơn là nhờ đánh nhau à? Đừng dạy hư em trai em.
Lăng Nhã vặn mình, để nằm thoải mái hơn.
Liễu Tuấn cười mà không đáp.
- Em nghe Tiểu Thao nói, Lăng bộ trưởng khả năng sẽ bị điều động, có phải thật không?
Lăng Nhã hỏi, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn tỏ ra rất quan tâm.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Cơ bản là thế, tới hội đồng nhân dân.
- Không phải là tới chính pháp ủy sao?
Lăng Nhã không hiểu:
- Như thế thì Tiểu Thao và Trình cục bọn họ khó khăn rồi.
- Đừng lo, không sao đâu.
Liễu Tuấn cười an ủi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.