Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1900: Bụng dạ khó lường




Trong đại sảnh khách sạn Thu Thủy đại lí tại TP.Ngọc Lan, Cận công tử ngồi bắt chéo chân, miệng ngậm một điếu thuốc, hút như thể không coi ai ra gì, thỉnh thoảng hết nhìn đông tới nhìn tây. Là khách sạn năm sao cao cấp nhất TP.Ngọc Lan, đại sảnh phải cấm hút thuốc, trên mặt bàn còn đề cái biển cấm mà.
Cận công tử mặc kệ những điều này.
Đương nhiên, nếu như lúc này có người tặng cho Cận Hữu Vi một hóa đơn phạt, Cận Hữu Vi sẽ bỏ tiền, nhưng thuốc thì vẫn cứ hút.
Các người có quy củ của các người, tôi có quy củ của tôi.
Từ trước đến nay Cận công tử luôn có cái tính như thế, không phục thì không làm.
Có điều thật là có người qua đây khuyến cáo Cận công tử, nói rõ đại sảnh không cho phép hút thuốc, mời Cận công tử đi đến nơi có thể hút thuốc. Cô nhân viên mặt đầy nụ cười, rất là khách khí.
Cận công tử có nguyên tắc của Cận công tử, khách sạn năm sao có quy củ của khách sạn năm sao.
Thủ pháp mà Cận Hữu Vi "xử lý" việc này cũng rất tuyệt, cũng không tranh luận với cô nhân viên, chỉ mỉm cười lắng nghe, không chen vào từ nào. Cô nhân viên thì không ngại phiền phức giải thích cho Cận công tử. Đợi đến khi cô nhân viên giải thích đến lần thứ 3 thì điếu thuốc của Cận công tử cũng đã hút xong, mới cười nói: "Quy củ của các người tôi vẫn nên tuân thủ, được, tôi không hút nữa."
Nói rồi, dụi đầu mẩu thuốc lá vào cái gạt tàn bên trong tay cô nhân viên, bộ dạng thành khẩn thụ giáo.
Cô nhân viên dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là cúc cung làm lễ với Cận công tử rồi cầm cái gạt tàn đi.
Cận công tử mới vừa hút thuốc xong, từ bên trong khách sạn đi tới đoàn người, tất cả đều mặc đồng phục cán bộ thuế vụ, có khoảng 7, 8 người, người dẫn đầu tầm hơn 40t, tai to mặt lớn, rất có quan uy, mấy nhân viên phía sau trong tay đều ôm sổ sách dày cộp.
Bên cạnh có một người đàn ông trung niên mặc tây trang giày da đang mỉm cười đưa tiễn. Cận Hữu Vi nhận ra, người này là phó tổng của khách sạn Thu Thủy, trước kia Cận công tử tới nơi này ăn cơm, phó tổng thường cũng sẽ lộ mặt, kính rượu với Cận công tử. Đây cũng là một loại phương thức để liên hệ cảm tình, mời chào khách hàng của khách sạn.
Thấy nhóm cán bộ thuế vụ này, Cận Hữu Vi uể oải đứng dậy, bộ dạng ngả nghiêng đi tới chính giữa đại sảnh.
"Vưu cục trưởng."
Cận Hữu Vi chào hỏi với cán bộ thuế vụ dẫn đầu.
Kỳ thực Vưu cục trưởng đã sớm thấy được Cận công tử, nhưng lại làm bộ không phát hiện. Lúc này, hắn quả thực không muốn chào hỏi cùng Cận công tử. Cán bộ tỉnh thành hết thẩy có chút phe nhóm riêng, ai chẳng biết Cận Hữu Vi là bạn bè của Liễu Tuấn?
Chỉ là Cận công tử cứ ngang nhiên đi đến trước mặt, Vưu cục trưởng muốn làm bộ không phát hiện cũng không thể, dù sao Cận Hữu Vi không phải là không khí.
"Ô kìa, Cận công tử, xin chào xin chào."
Bộ dạng Vưu cục trưởng như kinh hỉ ngoài ý muốn, vội vàng vươn tay ra nắm tay với Cận Hữu Vi, trên mặt đắp đầy dáng tươi cười. Cận Tú Thật mặc dù đã về hưu, Cận Hữu Vi cũng vẫn là không thể sơ suất.
"Vưu cục trưởng, tới khách sạn Thu Thủy ăn cơm đó hả?"
Cận Hữu Vi hỏi với giọng uể oải.
Vưu cục trưởng có chút xấu hổ: "Không không, chúng tôi tới để chấp hành công vụ."
"Chấp hành công vụ?" Cận Hữu Vi làm như rất không hiểu: "Khách sạn Thu Thủy trốn thuế lậu thuế hả? Tôi nói nghe này Mã tổng, đây là các anh không đúng rồi, đúng hạn nộp thuế là nghĩa vụ của mọi công dân. Các anh kinh doanh cái này, còn là mắc xích quốc tế, bài danh đệ nhất toàn thế giới, thế mà còn đi trốn thuế lậu thuế, nói ra cũng thật quá mất mặt, cũng không ai tin đâu?"
Những lời phía sau là nói với Mã phó tổng.
Mã phó tổng vẫn mỉm cười hòa khí, nói: "Cận công tử, việc trốn thuế lậu thuế chúng tôi sẽ không làm. Chẳng qua các đồng chí của cục Thuế vụ muốn tiến hành kiểm tra, chúng tôi đương nhiên phải phối hợp."
"À, đúng, phối hợp phối hợp. Vưu cục trưởng, nói thật với anh chứ, địa ốc của Tinh Vũ của tôi cũng có người tố cáo nói tôi trốn thuế lậu thuế, khi nào thì các anh đến chỗ tôi tra xét đây, tôi rất là biểu thị hoan nghênh đấy."
Trong mắt Vưu cục trưởng hiện lên vẻ ác liệt, lập tức cười ha ha: "Cận công tử thực sự là điển hình tuân kỷ thủ pháp a. Được, Cận công tử đã mời, nếu chúng tôi có thời gian nhất định sẽ đến quý công ty làm khách."
Cận Hữu Vi thản nhiên nói: "Làm khách thì tôi hoan nghênh, kiểm tra tôi cũng hoan nghênh. Nhưng mà, Vưu cục trưởng, phát động nhiều người như thế, sẽ không tốt lắm đâu? Vạn nhất nếu như ở chỗ tôi không tra ra được kết quả gì, Cục Thuế vụ các anh dự định bồi thường tổn thất cho tôi thế nào, khôi phục danh dự cho tôi thế nào đây? Cơ quan nhà nước làm việc cũng có quy củ? không phải là các anh muốn tra ai thì tra đâu. Vưu cục trưởng, tất cả mọi người là người quen cũ, tôi cũng nhắc nhở anh một câu, đừng có mà học Tăng Vĩnh Chính, bắt ai rồi cũng Song quy người ta, cuối cùng cả bản thân mình cũng đưa vào trong, không có lợi đâu."
Chỉ mấy câu đầu của Cận công tử đã khiến Vưu cục trưởng nghe mà giận sôi máu.
Đều nói Cận Hữu Vi là đồ đểu, quả nhiên danh bất hư truyền. Không chỉ nói ông già nhà cậu đã lui xuống, cho dù còn tại vị, cũng không cần kiêu ngạo như vậy mà? Thật cho rằng tỉnh A là do Cận gia nhà cậu mở.
Con mắt Vưu cục trưởng đảo liên hồi, đang nghĩ ngợi đối đáp thế nào để có thể lột một tầng da mặt của Cận Hữu Vi mà không mang theo chút khói lửa, song câu cuối cùng của Cận công tử đã khiến Vưu cục trưởng đột nhiên tỉnh táo lại.
Tăng Vĩnh Chính chính là bị chết ngoẻo.
Tăng Vĩnh Chính vì sao lại bị chết ngoẻo, phán quyết của toà án có viết, tham ô nhận hối lộ đó chỉ là lý do bên ngoài, thành thật mà nói, quan viên tham ô nhận hối lộ không chỉ một mình Tăng Vĩnh Chính, nhưng chỉ có mình hắn mới bị.
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn bị Liễu Tuấn theo dõi.
Một khi bị Liễu Tuấn rình, hậu quả mới có thể nghiêm trọng như vậy.
"Ha ha, Cận công tử thật biết nói chơi. . . chúng tôi còn có chút việc, lần tới sẽ trò chuyện với Cận công tử sau vậy."
Vưu cục trưởng cười gượng vài tiếng, hướng về Cận Hữu Vi gật đầu rồi đi qua từ bên người hắn.
Tuy nhiên vận khí của Vưu cục trưởng cũng không may, mới vừa đi vòng qua người Cận công tử, một chiếc Audi đen thui sáng bóng "két" đậu ở cửa, lập tức một người đàn ông cao lớn chải tóc đại bối đầu, mặc sơ-mi trắng đi xuống xe.
Chân Vưu cục trưởng lập tức như bị nhựa cao su dính phải, chết trân không đi được nữa.
Bởi vì người đàn ông này chính là tỉnh trưởng tỉnh A Liễu Tuấn. Một người đàn ông trung niên khác đi theo bên người Liễu Tuấn Vưu cục trưởng cũng nhận ra, chính là tân nhiệm thị trưởng Tiềm Châu Phượng Trí Dũng.
"Chào ngài, Liễu tỉnh trưởng."
Mắt thấy Liễu Tuấn đến gần, Vưu cục trưởng không dằn nổi lòng cong thắt lưng, vẻ mặt tươi cười, nói giọng khiêm tốn.
"A, xin chào đồng chí Vưu Bình An."
Liễu Tuấn mỉm cười cùng hắn chào hỏi rồi chủ động vươn tay.
Vưu Bình An vội giơ hai tay, cầm thật chặt tay Liễu Tuấn, đong đưa vài cái.
Liễu Tuấn chỉ liếc mắt vài cái đã hiểu được phần nào.
Không đợi Liễu Tuấn mở miệng, Vưu Bình An đã chủ động báo cáo: "Liễu tỉnh trưởng, chúng tôi nhận được tố cáo, nói là khách sạn Thu Thủy tồn tại một chút vấn đề về thuế vụ, cho nên tới đây xem sao."
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.
Cận Hữu Vi ở một bên nói: "Cục thuế quả nhiên là điển hình cần chính nhỉ, vừa nhận được tố cáo, cục trưởng cũng tự thân xuất mã. Nếu như có mấy tố cáo, cục trưởng các người chắc không đủ để mà bố trí, có lẽ phải phân phối thêm mấy cục trưởng nữa mới được. Muốn thì trình lên tỉnh phá lệ biên ủy cho cục thuế đất các người thêm 4 chính 8 phó."
Lời này của Cận Hữu Vi cũng là cười nói, nhưng quả thực cũng sắc sảo. Vưu Bình An xấu hổ, buộc lòng phải xem như không nghe thấy. Tuy nhiên đúng dịp ở chỗ này gặp phải Liễu Tuấn, thật sự là điều mà Vưu Bình An không nghĩ đến.
Mặc dù hắn trải qua tỉ mỉ phân tích, làm ra lựa chọn nào đó, nhận định đi theo bí thư Lưu Phi Bằng là con đường tốt nhất, nhưng khi đối mặt với Liễu Tuấn, trong lòng vẫn nhịn không được tâm kinh đảm chiến.
Liễu Tuấn khoát tay, mỉm cười nói: "Cận tổng, đồng chí Vưu Bình An đang chấp hành công vụ, anh cũng đừng nói giỡn. Đồng chí Vưu Bình An làm việc chính là nên nghiêm túc phụ trách, việc này rất tốt."
"Vâng vâng, thưa tỉnh trưởng."
Vưu Bình An lại liên tiếp khom lưng, chỉ cảm thấy trên lưng lạnh buốt, mồ hôi lạnh từ lâu đã ướt đẫm áo trong.
"Đồng chí Vưu Bình An, mọi người tiếp tục làm việc đi."
Liễu Tuấn lại cầm tay Vưu Bình An, gật đầu với những người khác rồi trực tiếp đi vào phía trong.
Cận Hữu Vi lại vỗ vỗ vai Vưu Bình An, mỉm cười nói: "Vưu cục trưởng, thực sự là tận tuỵ với công việc a, bội phục bội phục."
Sau đó bỏ lại Vưu Bình An, nghênh ngang đi theo sau Liễu Tuấn. Về phần Phượng Trí Dũng thì hoàn toàn không nói gì với Vưu Bình An, chỉ đi theo phía sau, ánh mắt cũng không liếc đến một cái.
Tương tự một màn này, ngày hôm trước hắn đã trải qua một lần ở tập đoàn trí nghiệp Hoa Hưng chi nhánh ở Tiềm Châu. Dẫn đội chính là một vị phó cục trưởng cục thuế tỉnh, Phượng Trí Dũng cùng đối phương ầm ĩ không phải là rất vui vẻ.
Vưu Bình An xoay người, mặt hướng về bóng lưng của Liễu Tuấn, duy trì tư thế khom người mãi cho đến Liễu Tuấn đi vào thang máy, cửa thang máy khép lại nhìn không thấy người mới đứng thẳng dậy, giơ tay lau trán một cái, khẽ thở dài một hơi. Trong nhất thời, hắn có chút cảm giác choáng đầu.
"Cận Hữu Vi, cậu cố ý đó hả?"
Trong thang máy, Liễu Tuấn thản nhiên hỏi.
Ngày hôm nay Liễu Tuấn triệu kiến Phượng Trí Dũng vốn là dự định mời Phượng Trí Dũng cùng nhau ăn một bữa cơm. Khi nói chuyện gần xong, Cận Hữu Vi gọi điện thoại tới hẹn y tại khách sạn Thu Thủy ăn cơm chung. Liễu tỉnh trưởng không do dự đáp ứng ngay, và bảo Phượng Trí Dũng cùng nhau qua, không ngờ ngay tại đại sảnh khách sạn gặp một màn vừa rồi.
Liễu tỉnh trưởng cũng không tin đây chỉ là trùng hợp.
"Đúng vậy."
Cận Hữu Vi cũng không phủ nhận, hầm hừ nói.
"Những tên khốn này cho rằng tỉnh A chính là thiên hạ của Lưu Phi Bằng, chuẩn bị phản công cướp lại, ta nhổ vào."
Phượng Trí Dũng hơi giật mình, hắn cũng biết quan hệ giữa Cận Hữu Vi và Liễu Tuấn không thường, còn từng ngồi cùng bàn ăn cơm với Cận Hữu Vi và Liễu Tuấn, ở trước mặt Liễu Tuấn, Cận Hữu Vi vẫn đều rất tùy ý, còn gọi thẳng tên của Liễu Tuấn. Nhưng ngang nhiên đàm luận người số 1 của tỉnh A, còn dùng từ "nhổ vào" để trợ hứng, ít nhiều cũng ngoài dự liệu của Phượng Trí Dũng.
Đều nói Cận công tử cương trực, phóng tính, quả nhiên danh bất hư truyền.
Bởi vậy cũng có thể tưởng tượng, giao tình sâu dày giữa Cận Hữu Vi và Liễu Tuấn vẫn còn ngoài suy đoán của mọi người.
Liễu Tuấn hơi nhíu mày: "Nếu như khách sạn Thu Thủy thật có chuyện, trốn thuế lậu thuế vậy thì cũng nên kiểm tra."
Cận Hữu Vi vung tay lên, đỉnh đạc nói: "Tôi chưa nói họ không nên tra, nhưng chậm không tra, sớm không tra, lại tra vào lúc này, đó chính là bụng dạ khó lường, tôi nhìn không vừa mắt."
Liễu Tuấn cười lắc đầu, cũng không nói gì them

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.