Nhận được điện thoại mời của Hứa Hoành Cửu, với Liễu Tuấn mà nói cũng không bất ngờ.
Nếu như là điện thoại này là do Lưu Phi Bằng trực tiếp gọi tới, tâm tính của Liễu Tuấn có thể sẽ có chút khác biệt, chí ít y sẽ xem trọng Lưu Phi Bằng hơn. Từ khi Liễu Tuấn tới tỉnh A đã trải qua 4 thời bí thư Tỉnh ủy. Đối với Cận Tú Thật, Liễu Tuấn vẫn khá tôn trọng, mặc dù mới tới tỉnh A, y đã từng cùng Cận Tú Thật và Đinh Ngọc Chu đều phát sinh qua xung đột, hơn nữa là xung đột rất nghiêm trọng, nhưng hắn thủy chung y vẫn tôn trọng Cận Tú Thật. Điều này có lẽ có quan hệ đến tuổi tác và địa vị của y ngay lúc đó. Một cán bộ cấp Phó sở 26t tôn trọng bí thư Tỉnh ủy chính là điều rất hiển nhiên. Sau đó thâm nhập tiếp xúc với Cận Tú Thật, người này tuy bảo thủ nhưng cũng không ích kỷ. Sự bảo thủ của hắn có thể sẽ trở ngại đến sự phát triển kinh tế của tỉnh A, tuy nhiên đây là phương thức tư duy tạo thành. Cận Tú Thật là một người rất kiên trì nguyên tắc của bản thân.
Đối với Cù Hạo Cẩm, Liễu Tuấn cũng vẫn duy trì sự kính trọng tương đương. Lý niệm chính trị của song phương không nhất trí, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự đánh giá của Liễu Tuấn đối với Cù Hạo Cẩm. Trên bản chất, Cù Hạo Cẩm thuộc về loại quan viên kiên quyết tiến thủ, tư tưởng cũng tương đối thông suốt, trong số cán bộ cao cấp có cùng tuổi tác, Cù Hạo Cẩm cũng thuộc về dạng tương đối hiếm thấy.
Cù Hạo Cẩm và Cận Tú Thật có rất nhiều điểm giống nhau, cố chấp, kiên trì nguyên tắc, dũng cảm tiến tới. Nhưng Cù Hạo Cẩm so với Cận Tú Thật càng thông suốt hơn, càng thêm có tâm lý dám nghĩ dám làm, càng thích ứng với thời đại mới hơn.
Về phần Thai Duy Thanh, từ sau hành vi hắn điều nhiệm tỉnh trưởng tỉnh A đã khiến Liễu Tuấn liếc mắt. Người này là một chính khách điển hình, trong lòng không có thiện ác mà chỉ có "địch ta". Quan niệm bè cánh đấu đá trong đầu hắn đã thâm căn cố đế, vì tư dục của bản thân mình có thể tổn hại đến kinh tế dân sinh của toàn tỉnh. Đối với Thai Duy Thanh, Liễu Tuấn có thể nói nửa phần cảm tình cũng không đủ để cho, tuyệt không bởi vì cái mũ ô sa trên đỉnh đầu hắn mà sinh ra ý kính trọng gì đối với hắn. Cho nên thủ pháp của Liễu Tuấn đối với hắn cũng rất đơn giản, đó chính là kiên quyết đấu tranh, không lưu tình chút nào.
Cái nhìn đối với Lưu Phi Bằng thì so với Thai Duy Thanh tốt hơn một chút. Chí ít Lưu Phi Bằng vẫn muốn làm nên chút chuyện, chỉ là trận quyết đấu của tập đoàn chính trị khổng lồ phía sau song phương đã khiến hai người không có cách nào đồng lòng hợp sức. Nhưng hiện tại, Lưu Phi Bằng cũng càng lúc càng hướng về chính khách thuần túy. Vì cái gọi là yêu cầu chính trị mà bắt đầu bất chấp tất cả.
Khách sạn Thu Thủy có lẽ ảnh hưởng không lớn đối với sự kiến thiết kinh tế của tỉnh A, tra xét thì tra xét. Nhưng ảnh hưởng địa ốc Hoa Hưng tại tỉnh A là cực kỳ trực tiếp, vẫn luôn nỗ lực đẩy mạnh kiến thiết nhà cho thuê và nhà bình dân giá rẻ, vì bình ổn giá nhà của tỉnh A đã làm ra cống hiến rất lớn. Bởi vì yêu cầu đánh cờ chính trị, Lưu Phi Bằng cũng hướng về địa ốc Hoa Hưng mà khai đao, Liễu Tuấn vô pháp tán thành điểm này.
Hiện tại, Vương Cam bị người tố cáo, Lưu Phi Bằng không chủ động hẹn Liễu Tuấn thương nghị biện pháp giải quyết, lại trốn ở phía sau màn, ủy nhiệm cho Hứa Hoành Cửu đứng ra, địa vị của hắn ở trong cảm nhận của Liễu Tuấn lại bị hạ xuống một tầng.
Chẳng qua Lưu bí thư có lẽ cũng sẽ không lưu ý những điều này đâu?
Chính trị chính là chính trị.
Tại điện thoại Hứa Hoành Cửu rất khách khí: "Nghe nói tỉnh trưởng đối với trà đạo rất có nghiên cứu, vừa lúc bên miếu Thành Hoàng mới mở một tiệm trà Lục Vũ, có người nói cũng không tệ lắm, tỉnh trưởng có hứng thú cùng đi uống trà hay không?"
Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Bí thư Hoành Cửu có hứng thú, đương nhiên phải phụng bồi."
"Được rồi, buổi trưa sau khi tan tầm cùng đi vậy."
Hứa Hoành Cửu cười ha ha, hình như tâm tình còn rất tốt. Liễu Tuấn đã từng mời hắn cùng đánh cầu qua, hiện tại chẳng qua là mời lại mà thôi.
"Được."
***
Sau giờ tan tầm buổi trưa, hai chiếc Audi màu đen phân biệt chạy ra từ trụ sở Chính phủ tỉnh Tỉnh ủy, khi hai xe sắp tiếp cận, tài xế của Hứa Hoành Cửu hơi giảm tốc, nhường cho xe số 2 đi trước.
Những quy củ này, tại trường hợp công chúng nhất định phải chú ý.
Trước đó, tài xế của Hứa Hoành Cửu đã cùng Tiết Tử Dịch liên hệ qua điện thoại, báo vị trí cụ thể của tiệm trà Lục Vũ. Vấn đề chi tiết như vậy, nhân viên bên người lãnh đạo khi xử lý đều rất có kinh nghiệm.
Hai chiếc Audi cùng chạy tới tiệm trà Lục Vũ đã dọa cho ông chủ tiệm và trà khách một cú sốc. Người có chút thường thức quan trường liếc mắt là có thể nhìn ra, là tỉnh trưởng và bí thư Kỷ ủy tỉnh dắt tay nhau mà đến. Đây chính là trận thế lớn trước nay chưa từng có.
Theo Liễu Tuấn biết, trà trang Lục Vũ là một đại lí. Tuy nhiên trà trang này có chi nhánh hay không thì rất khó nói, Liễu Tuấn đương nhiên cũng sẽ không đi nghiên cứu việc này.
Ông chủ trà trang là một người đàn ông trung niên tầm 40t, nhìn qua rất nhanh trí lão luyện, tự mình dẫn đường cho hai vị lãnh đạo, trong miệng không dám nói thêm cái gì, chỉ cúc cung mà thôi. Xem ra người này thực sự khôn khéo, rất rõ đối mặt với đại lãnh đạo như vậy, làm nhiều nói ít là lựa chọn tốt nhất. Cái gọi là nói nhiều sẽ lỡ mồm, một khi nói sai câu nào, đó chính là tai họa thiên đại.
Trà trang Lục Vũ bày trí theo phong cách cổ, đây cũng là đặc điểm chung của nhiều trà trang. Văn hóa trà là văn hóa truyền thống điển hình của phương Đông, trong quan niệm của mọi người, trên cơ bản không hòa nhập với trào lưu modern tân thời.
Ông chủ dẫn hai vị lãnh đạo đi tới một gian phòng yên tĩnh, trên bàn gỗ bên trong đã dọn vài món thức ăn, phỏng chừng đây là Hứa Hoành Cửu đã sớm an bài trước. Buổi trưa vừa tan tầm đã đi ngay nên Liễu tỉnh trưởng cũng chưa ăn uống gì.
Miếu Thành Hoàng cự ly cách trụ sở Tỉnh ủy không tính là gần, trước kia Hứa Hoành Cửu cũng không thích trà nghệ, nhưng lại biết trà trang này, phỏng chừng có chút quan hệ với ông chủ của trà trang.
Liễu Tuấn cũng không chú ý chuyện này. Thân là bí thư Kỷ ủy tỉnh, có mấy người bạn quan hệ tốt cũng rất bình thường.
"Tỉnh trưởng, mời."
Hứa Hoành Cửu tự mình mời khách nhập tọa.
"Cảm ơn."
Liễu Tuấn mỉm cười cảm tạ rồi ngồi xuống ghế chủ vị, Hứa Hoành Cửu thì ngồi đối diện. Thức ăn trên bàn không nhiều lắm, cũng 6 món ăn 1 canh, cộng thêm lọ rượu Mao Đài. Nhìn qua, thức ăn đều rất tinh xảo, khẳng định là đã tốn một phen công phu.
"Ông chủ trà trang này là một người thân cùng quê với vợ tôi. . ." Hứa Hoành Cửu một bên tự mình châm rượu cho Liễu Tuấn, một bên rất tùy ý nói, lập tức hắn lại cười một tiếng: "Thành thật mà nói, tôi nghe nửa ngày cũng không rõ tới cùng là quan hệ thân thích gì."
Liễu Tuấn không hỏi, nhưng hắn không thể không nói.
Hứa Hoành Cửu cũng có thể coi là người am hiểu sâu về đạo quan trường. Thời gian Liễu Tuấn nói chuyện với bộ trưởng Quách Kế Hiền, đánh giá đối với Hứa Hoành Cửu cũng tương đối trực tiếp.
Liễu Tuấn nở nụ cười, nói: "Quan hệ thân thích của quốc gia chúng ta quả thực là khá phức tạp, họ hàng rất rộng khắp. . ." Nói đến đây, trên mặt Liễu Tuấn tiếu ý càng đậm, hình như nhớ tới chuyện thú vị gì: "Quê tôi ở tỉnh N, hồi những năm 50 có một vở tuồng, bên trong có một câu thế này, chúng ta là thân thích, mợ ngươi là dì chú bác của chị dâu ta. . . Ha ha, loại quan hệ thân thích này dù cho ai cũng khó mà tính rõ."
Hứa Hoành Cửu cũng cười: "Ừm, vở tuồng này tôi cũng xem qua, rất thú vị. . .Nào, tỉnh trưởng, cạn một ly."
Liễu Tuấn bưng lên ly rượu cạn một cái với Hứa Hoành Cửu.
Một bữa cơm rất là "hài hòa", hai người nói nói cười cười, đều nói tới một số chuyện thú vị, bầu không khí rất chi là tốt.
Dưới dáng tươi cười của Hứa Hoành Cửu là che giấu vẻ kinh ngạc. Hắn tin tưởng, Liễu Tuấn phải rất rõ mục đích ngày hôm nay mình hẹn cậu ta ăn cơm. Thư tố cáo Vương Cam, hầu như toàn bộ Thường ủy Tỉnh ủy đều nhận được, ngay cả trên bàn của tư lệnh viên quân khu tỉnh Vương Trung cũng có một phần.
Thế mà coi thần thái của Liễu Tuấn, tựa hồ là thực sự không thèm để ý.
Hứa Hoành Cửu cảm thấy mình càng lúc càng nhìn không hiểu tâm tư của vị tỉnh trưởng trẻ tuổi trước mắt. Điều này đối với cao tầng chính trị mà nói, thường thường là một loại tín hiệu nguy hiểm. Tuy là nói muốn thông qua biểu tượng để nhìn thấu nội tâm của một vị quan to cấp tỉnh bộ hầu như là việc không có khả năng, nhưng hoàn toàn bị bôi đen, đoán không được nửa điểm manh mối thì cũng rất không bình thường. Một số thứ cơ bản, tất cả mọi người cần phải biết rõ ở trong lòng.
Đều nói Liễu Tuấn chưa bao giờ án theo lẽ thường để ra bài, Hứa Hoành Cửu cảm thấy chắc chắn như vậy.
Bên Lưu Phi Bằng, trạng thái từng bước ép sát đã cực kỳ rõ ràng. Lần trước hội Thường ủy đã thông qua đại hội Đảng toàn tỉnh lần thứ 8 đề ra danh sách nhóm lãnh đạo công tác dự bị, Lưu Phi Bằng tự mình đảm nhiệm tổ trưởng, các phó bí thư thì xếp vào nhóm phó tổ trưởng, đồng thời ghi chú rõ Liễu Tuấn là đệ nhất phó tổ trưởng. Nhưng Thường vụ lại do La Tự Lập đảm nhiệm, Triệu Đan hiệp trợ. Nói cách khác, tổ lãnh đạo công tác dự bị này hoàn toàn được nắm trong tay Lưu Phi Bằng. Ngoại trừ La Tự Lập, các phó bí thư Tỉnh ủy khác đều là trên danh nghĩa mà thôi.
Tổ lãnh đạo công tác dự bị phụ trách thẩm tra đối với các đại biểu có thâm niên.
Đây chính là một hạng mục quyền lực cực kỳ quan trọng.
Theo Hứa Hoành Cửu biết, đến nay Liễu Tuấn vẫn chưa biểu thị qua quan tâm chút nào đối với việc này, thậm chí chưa nghe nói qua Liễu Tuấn có hành động quan tâm gì, hình như chuyện này hoàn toàn chưa từng phát sinh vậy.
Không chỉ nói tình hình chính trị hiện tại của tỉnh A đang rất mẫn cảm, dù cho ở các tỉnh khác, loại tình hình bí thư Tỉnh ủy rất cường thế, tỉnh trưởng đối với đại hội Đảng lại "nhìn như không thấy" như vậy, đây cũng là việc rất không bình thường.
Lưu Phi Bằng hùng hổ bức người, thậm chí ngay cả Hứa Hoành Cửu cũng cảm thấy một cổ áp lực. Mặc dù Hứa Hoành Cửu cũng không dự định trước khi nhiệm kỳ mới sẽ tham dự sâu vào trong ván cờ của Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn, song hắn vẫn cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Lưu Phi Bằng không chỉ đối với phía trên tỏ thái độ minh xác, tại trong tỉnh cũng không che giấu chút nào quyết tâm cường lực mình nắm trong tay tỉnh A. Nếu như ở mấy tháng sau này Hứa Hoành Cửu có biểu hiện "dị thường", tin tưởng Lưu Phi Bằng cũng sẽ không "thủ hạ lưu tình" với hắn.
Được ăn cả ngã về không.
Theo Hứa Hoành Cửu thấy, hành vi của Lưu Phi Bằng đã có khuynh hướng này.
Điều này cũng rất hợp lý. Nếu như bí thư Tỉnh ủy không thể nắm trong tay thế cục toàn tỉnh, thường thường có ý nghĩa, sinh mệnh chính trị của hắn đã đi tới phần cuối, tại nhiệm kỳ mới cũng nên đi dưỡng lão được rồi. Nhưng mà Lưu Phi Bằng còn tương đối trẻ, chỉ có 5x tuổi, nếu lập tức phải "dưỡng lão" thì bất kể như thế nào cũng không cam tâm.
Vấn đề là, thái độ của Liễu Tuấn thật là khiến người khác suy nghĩ không ra.
Lẽ nào lời đồn đãi là thật, Liễu Tuấn có lẽ phải xê dịch địa phương ư?
Vừa nghĩ đến điểm này, Hứa Hoành Cửu âm thầm kinh hãi.
Nếu không phải như vậy, Liễu Tuấn đột nhiên biểu hiện ra nhường nhịn và im hơi lặng tiếng, điều này quả thực khó có thể giải thích. Nếu như phải đi, vậy cũng rất dễ để lý giải, vì không cần thiết phải tranh chấp nữa mà!
Trước khi đi còn cùng Lưu Phi Bằng đấu một trận lưỡng bại câu thương, vậy thì không phải là không khôn ngoan, mà là ngu xuẩn.
Liên tưởng đến các loại hành động của Lưu Phi Bằng, Hứa Hoành Cửu cảm thấy suy đoán của mình phải có bảy tám phần chính xác. Lưu Phi Bằng là đang bố cục sớm cho Chính phủ tỉnh ở "thời đại hậu Liễu Tuấn".