Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1967: Hi vọng mong manh




Cuộc viếng thăm như thế này có an bài hành trình kín kẽ, hai bên chủ khách đều phải tuân thủ nghiêm ngặt, không thể tùy ý sửa đổi.
Đoàn người Liễu Tuấn có mười mấy vị lãnh đạo tỉnh ủy thêm vào nhân viên công tác, đạt tới trên 40 người, sau khi tới khách sạn, hai bên liền tới phòng hội nghị trò chuyện thân thiết theo lệ. Tương Hướng Kiệt đại biểu cho bốn ban của Liêu Đông bày tỏ hoan nghênh nhiệt liệt với Liễu Tuấn và các đồng chí tỉnh A.
Ở trường hợp công chúng như thế, cuộc hội đàm giữa chủ và khác cũng đúng theo chuẩn mực, hai bên chỉ bàn một số vấn đề kiết thiết kinh tế và đảng, cùng trao đổi ý kiến tăng cường mậu dịch qua lại giữa đôi bên.
Kết thúc của hội đàm tỉnh Liêu Đông tổ chức yến hội hoan nghênh đoàn người Liễu Tuấn.
Sau bữa tiệc không có an bài công việc gì, các vị khách tỉnh A nghỉ ngơi cho khỏe, sáng sớm hôm sau còn khảo sát vài quốc xĩ, tọa đảm với các đồng chí trong xí nghiệp, tìm hiểu tiến triển việc cải cách nhà xưởng đại tập thể.
Bữa tiệc diễn ra long trọng mà nhiệt liệt, không khí thiên thiện hữu hảo, chủ khách khen ngời lẫn nhau, vui vẻ tan tiệc.
Tương Hướng Kiệt tự đưa Liễu Tuấn trở về gian phòng tổng thống, hai người lại tiến hành trao đổi ngắn gọn rồi đứng dậy cáo từ.
Liễu Tuấn triệu tập đám Lưu Quang Hưng mở cuộc họp nhỏ thương thảo an bài hành trình ngày hôm sau. Đợi khách khứa đi hết rồi, căn phòng tổng thống trở lại yên tĩnh.
Liễu Tuấn đứng dậy châm một điếu thuốc đi đi lại lại trong phòng khách, đôi mày nhíu chặt, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.
Đột nhiên điện thoại phòng khách vang lên, biết để gọi điện vào máy bàn lúc này mà không phải là di động, khẳng định là người rất thân, hơn nữa còn cẩn thận, không muốn trò chuyện qua di động.
- Xin chào, tôi là Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn ngồi xuống ghế sô pha nhận điện thoại.
- Anh đây.
Trong điện thoại là giọng Nghiêm Minh.
Liễu Tuấn cười "ừm" một tiếng.
- Vừa tới hả, đã nói chuyện với Tương Hương Kiện chưa?
Nghiêm Minh hỏi tùy ý không có vẻ nghiêm túc.
Liễu Tuấn đáp đơn giản:
- Nói chút chuyện công, tăng cường hợp tác hai bên.
Phía bên kia trầm mặc một lúc rồi mới nói:
- Liễu Tuấn, thật ra anh không tán thành cậu qua đó vào lúc này, anh biết cậu trao đổi với hai ông cụ rồi, có điều anh thấy vẫn không thỏa đáng lắm.
Nghiêm Minh nói vẫn rất bình tĩnh nhưng Liễu Tuấn nghe ra Nghiêm Minh nói rất nghiêm túc.
- Vì sao?
- Cậu không thấy rằng, chuyện này cho dù chúng ta có dốc hết sức thì cơ hội cũng không lớn lắm sao?
Nghiêm Mình trầm giọng xuống:
- Chúng ta đã thể hiện quá mức rồi.
Liễu Tuấn im lặng.
Y hiểu và tán thành ý kiến của Nghiêm Minh.
Truyền thông nước ngoài đánh giá Nghiêm Liễu hệ là "tập đoàn bình dân" mới nổi, tất nhiêu chiếu theo quan điểm của phương Tây để phân tích, có chút phiến diện. Nhưng không phải là không có lý. Trong nước rất nhiều nhân vật cao tầng nghĩ như thế, nhất là các hào môn thế giá càng chưa bao giờ coi Nghiêm Liễu hệ là đối tượng đủ tư cách ngồi ngang hàng.
Cái loại cảm giác ưu việt rất kỳ diệu, thậm chí rất không hợp thời thế, nhưng nó có.
Một số con cháu thế gia có lẽ ề ngoài rất khách khí với các quan lớn Nghiêm Liễu hệ, nhưng đó là khách khí với cái chức vụ chứ không phải là sự tôn trọng con người. Ví như Hoàng Tòng Nghĩa, cháu trai trưởng nhà họ Hoàng, bản lĩnh tầm thường, nhưng luôn cảm thấy hơn người, luôn coi kinh hạng "giàu xổi" , "mới nổi" như Liễu Tuấn.
Suy nghĩ của Hoàng Tòng Nghĩa rất có tính đại biểu.
Rất nhiều thế gia đại tộc không thích sự quật khởi của Nghiêm Liễu hệ, cho nên bất giác ngả theo phía bên kia. Lần này "lật Vu" giành được toàn thắng, thế gia đại tộc và tập đoán chính trị khác vì lợi ích của bản thân đành liên thủ tạm thời với Nghiêm Liễu hệ chèn ép phía bên kia. Nhưng loại hợp tác này chỉ có tính tạm thời, hoàn toàn là du nhu cầu lợi ích. Khi Nghiêm Liễu hệ thu được lợi ích quá nhiều, thay thế bên kia thành tập đoàn chính trị mạnh nhất, bọn chúng chẳng ngại gì cùng bên kia liên thủ quay lại kiềm chế Nghiêm Liễu hệ.
Hiện giờ Nghiêm Liễu hệ giành được toàn thắng, Lý chủ tịch và Liễu Tấn Tài liên nhiệm thành công, xu thế này đã rất rõ ràng. Tới khi đó đẩy Tương Hướng Kiệt lên sẽ ngang với việc làm phần đông tức giận, được hai vị thủ trưởng tiếp lực, mười mấy năm sau hệ phái sẽ mạnh tới mức không thể kháng cự lại được.
Chắc chắc đó là điều các hệ phái khác không muốn thấy.
Còn hệ phái gắng sức vì việc này quá nhiều, bỏ đi lợi ích ở các phương diện khác, thì được chẳng bằng mất.
- Anh thấy tiếp theo nên vùi đầu làm việc, làm chút việc thực tại, bồi dưỡng đội ngũ cán bộ. Đó mới là điều quan trọng nhất.
Nghiêm Minh Thấy Liễu Tuấn mãi không lên tiếng liền nói thêm.
Bọn họ nói chuyện điện thoại với nhau thường như thế, nói cho hết ý kiến của mình.
Liễu Tuấn cười:
- Thái độ cần thể hiện ra thì phải thể hiện. Chuyện này chúng ta cũng không có cách nào làm chủ đạo được, cứ làm hết sức mình thôi.
Nghiêm Minh hiểu suy nghĩ của Liễu Tuấn kỳ thực cũng giống mình, nói:
- Thế thì tốt, cậu tự xem lấy mà làm. Lần trước cậu nói thư ký tiền nhiệm của mình tên Vu Hoài Tín phải không? Định đưa tới trung tổ bộ?
Chuyện này Liễu Tuấn đã trao đổi điện thoại với Nghiêm Minh, gần đây hai người nói chuyện với nhau khá nhiều.
- Anh thấy ra sao?
- Anh thấy được, cứ để cậu ta tới cục hai vậy, trước tiên rèn luyện một thời gian, có cơ hội thích hợp rồi hẵng hay.
Nghiêm Minh từ Trung tổ bộ ra, mạng lưới quan hệ ở trong đó rộng hơn liễu Tuấn. Nếu như Vu Hoài Tín cấp bậc cao muốn tới trung tổ bộ, Nghiêm Minh không đảm bảo được, thế nào cũng cần Quách bộ trưởng gật đầu. Có điều một cán bộ phó sở ở địa phương có thể là cây lớn, nhưng tới trung tổ bộ chỉ như một cái cây non giữa rừng đại ngàn.
- Được, cứ quyết định như thế.
Hai người trò chuyện vài câu nữa rồi cúp điện thoại.
Sáng hôm sau Tương Hướng Kiệt một lần nữa tới tận nơi, cùng Liễu Tuấn và các đồng chí tới khu công nghiệp công nghiệp Thịnh Bắc.
Vào thời đại kinh tế kế hoạch, Thượng Kinh chắc chắn là một thành phố "ngôi sao". Theo thống kê hữu quan, giữa thập niên 80 thế kỷ trước toàn thành phố có hơn trăm nghìn xí nghiệp.
Với một thành phố mà nói, số lượng xí nghiệp như thế là chưa từng có.
Khu công nghiệp Thịnh Bắc có diện tích rất rộng, vào thời kinh tế kế hoạch, nơi đây là cơ sở công nghiệp của Thượng Kinh, danh tiếng lẫy lừng toàn quốc. Những người sinh sống và làm việc ở đây vô cùng tự hào nói "Tôi là người Thịnh Bắc" với giọng nói rất vang. Khi ấy làm việc ở nhà máy tức là có thu nhập ổn định, hơn nữa còn không tệ, cuộc sống thong dong. Cho dù anh dáng không cao, chân có què tay cò cụt, cho dù anh có khuôn mặt làm người ta nhìn mà rùng mình cũng không có vấn đề gì, vẫn có thể lấy một cô gái xinh đẹp ở nông thôn làm vợ.
Sau khi cải cách mở cửa, các loại kinh tế phát triển cao tốc, quốc xĩ kiểu cụ thể chế sơ cứng, gánh nặng lớn, bộc lộ hết thiếu sót của sản phẩm cũ kỹ, mau chóng không theo được thời thế, liên tục thua lỗ. Cứ thế trên trăm nghìn quốc xĩ từng vinh quang vô cùng trở thành gánh nặng khủng khiếp cho Thượng Kinh và tỉnh Liêu Đông, nếu như toàn bộ dựa vào cấp phát tài chính, thì tài chính tỉnh sẽ bị nói kéo sập.
Khi ấy cơ sở công nghiệp của vùng đông bắc từng trở thành một trong số vấn đề làm người phụ trách Quốc vụ viện đau đầu nhất.
Trải qua gần 20 năm cải cách, việc cải cách quốc xĩ ở Thượng Kinh và tỉnh Liêu Đông cơ bản hoàn thành, quốc xĩ trước kia do nhà nước nắm toàn quyền đã chuyển thành nhà nước chiếm cổ phần, nhiều thành phần sở hữu cổ phần hòa trộn với nhau, một số xí nghiệp kiểu cũ sống lại.
Có điều vẫn không ít quốc xĩ duy trì gian nan, tình trạng kinh doanh không tốt.
Khu công nghiệp Thịnh Bắc thuộc sự quản lý của Thượng Kinh, cấp bậc hành chính là chính sở, so với các khu trong nội thành, quy cách cao hơn nửa cấp, bí thư khu Thịnh Bắc do thường ủy Thượng Kinh kiêm nhiệm. Thực tế nhiều chuyện khu Thịnh Bắc vẫn chịu trách nhiệm trực tiếp với Văn Tư Viễn, dù sao nơi này còn rất nhiều quốc xĩ trực thuộc tỉnh.
Liễu Tuấn vẫn đi cùng xe với Tương Hướng Kiệt.
Đoàn đại biểu tham quan học tập, thêm vào nhân viên tháp tùng của Liêu Đông, quy mô tới hơn một trăm người, ba bốn chục các loại xe hơi khác nhau, ngoài ra còn có đoàn phóng viên lớn quy mô tương tự, cũng mười mấy cái xe. Ở trong nội th Thượng Kinh, thậm chí xe cảnh sát dẫn đường đã rẽ qua hai con phố mà xe đi cuối vẫn còn xa tít đằng sau.
Khung cảnh rất hùng tráng.
Khi xe đi vào khu công nghiệp Thịnh Bắc, một đột ngũ hoan nghênh đông đảo tới mấy trăm người xếp hàng hai bên đường quốc lộ, Liễu Tuấn và Tương Hướng Kiệt cùng xuống xe, bắt tay các đồng chí phụ trách khu công nghiệp, thăm hỏi lẫn nhau.
Các phóng viên đi theo cũng xuống xe, ai nấy chuẩn bị sẵn sàng chụp ảnh phỏng vấn.
Đối với chuyến viếng thăm này của Liễu Tuấn và đoàn tham quan tỉnh A, giới truyền thông nhận được mệnh lệnh rõ ràng, phải tuyên truyền thật mạnh, nêu bật hiệu quả tích cực. Thậm chí có tờ báo lớn TW cử phóng viên tới . Phòng tuyên truyền tỉnh ủy cùng ĐTH TW đạt được nhất trí, đem tin tức này đưa lên thời sự TW.
Phàm là người có chút mẫn cảm chính trị đều biết điều này có ý nghĩa gì, cho nên bất kể là quan viên tỉnh Liêu Đông tháp tùng hay là phóng viên báo chí đều không một ai dám khinh xuất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.