Liễu Tuấn cười nói:
- Không sao cả.
Tiểu Thanh gật đầu ra hiệu, mấy vệ sĩ đang chặn đám thanh niên liền tránh qua một bên, vẫn rất cảnh giác theo dõi bọn họ.
Đám thanh niên trẻ này tổng cộng có bốn người, hai nam hai nữ, tuổi nhiều nhất là tên nam nhân chừng 25, đeo kinh gọng đen rất hợp với tuổi của hắn, trông không thật thà chút nào. Tên nam thanh niên còn lại chừng 23, ăn mặc rất thời thượng, rõ ràng hắn và cô gái tóc đỏ là một đôi, hai người nằm tay nhau. Cô gái tóc đỏ rất trẻ, chừng 16 ,17 trông khá xinh đẹp, mặc bộ áo da màu đen. Cô gái còn lại cũng chừng hai lăm, tựa hồ là một đôi với tên nam nhân không thành thật kia, trông bình thường, dáng vẻ cũng rất rụt rè,
Cho dù vệ sĩ không ngăn cản nữa, cô gái tóc đỏ vẫn hầm hừ trừng mắt nhìn họ.
Các vệ sĩ tất nhiên chẳng hề để ý, được chọn làm vệ sĩ cho người giàu nhất thế giới, tố chất tâm lý đâu phải bình thường, sao lại đi chấp vặt với một cô gái nhỏ. Đám thanh niên này cách đó không lâu chơi trò nguy hiểm, chức trách sở tại các vệ sĩ, nên phải theo dỏi đám thanh niên này.
Nam nhân thời thượng có chút kiến thức, thấy những vệ sĩ này không dễ chọc vào, kéo tay cô gái tóc đỏ đi vào sân cầu. Vốn hắn không muốn vào, cứ thấy ánh mắt mấy vệ sĩ rất gai người, nhưng không bỏ thể diện xuống được, chỉ đành đi vào trong.
Đám thanh niên trẻ này đi qua bên người Liễu Tuấn, cô gái tóc đỏ liếc nhìn y, mặt lộ vẻ kinh ngạc, còn Liễu Tuấn cũng hơi ngẩn ra một chút, cảm giác cô gái này quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là gặp ở chỗ nào.
Mặc dù Liễu bí thư trí nhơ siêu cường, dù sao không phải là máy vi tính, nhìn qua là không quên.
Nhìn vẻ mặt cô gái này, tựa hồ cũng có cảm giác tương tự.
- Tiểu Vân, nhanh lên nào.
Bốn người trẻ tuổi đi tới sân cầu, cô gái tóc đỏ liền dừng bước, nam nhân thời thượng liền gọi nhỏ. Ý tứ là qua bên kia đánh cầu, không muốn ở gần chỗ đám Liễu Tuấn, lòng khỏi rờn rợn.
Cô gái tóc đỏ chẳng để ý, lấy vợt trong ba lô ra.
Nam nhân thời thượng hiển nhiên là rất sợ cô ta, chỉ đành lấy vợt, gọi nam nhân đeo kính:
- Tiểu Dịch, chúng ta đấu đôi.
Đeo Kính đẩy cái kính gọc đen, nói rất nho nhã:
- Đánh cầu không phải là sở trường của tôi, cậu và Tiểu Vân chơi đi, tôi xem là được.
- Chà, anh thật là, chơi cùng đi. Nếu không thế này, hai ta một bên, Tiểu Vân và Toa Toa một bên, thế là hòa rồi. Tiểu Vân đánh cầu tốt lắm, tôi cũng không phải là đối thủ của cô ấy.
Toa Toa hẳn là bạn gái của Đeo Kính Tiểu Dịch.
Tiểu Dịch định nói thêm, Tiểu Vân Tóc Đỏ đã rất bực mình nói:
- Tiểu Dịch, nam tử hán đại trượng phu, nhanh nhẹn một chút có được không? Toa Toa cầm lấy vợt, chúng ta qua bên kia.
Bốn người đó nhìn qua không ngờ Tiểu Vân ít tuổi nhất là người cầm đầu, cô ta lên tiếng, mọi người đều không dám làm trái, Toa Toa cầm lấy vợt, cùng Tiểu Vân đi qua một bên. Tiểu Dịch và Thời Thượng làm một đôi.
Quả nhiên đúng như lời Thời Thượng nói, Tiểu Vân đánh cầu rất giỏi, Toa Toa trình độ bình thường, có điều hai cô gái vẫn chiếm thượng phong, làm Tiểu Dịch và Thời Thượng chỉ có chống đỡ, không đánh trả được.
Tiểu Thanh cười:
- Xem ra cô nhỏ kiêu ngạo kia còn có chút bản lĩnh.
- Chủ tịch Liễu ngứa tay rồi hả? Đi, chúng ta đánh một ván.
Liễu Tuấn cười nói.
Nguyễn Vĩ Đức xua tay:
- Anh phải nghỉ một chút, hai đứa chơi đi.
Kỳ thực Nguyễn Vĩ Đức không tới mức yếu như thế, chẳng qua không muốn làm "kỳ đà cản mũi", với thân phận của Liễu Tuấn và Tiểu Thanh ngày nay, thời gian ở bên nhau không thể nhiều.
- Được, mời chủ tịch Liễu.
Liễu Tuấn mỉm cười đưa ra lời mời.
- Chỉ biết mồm mép.
Tiểu Thanh lườm y một cái, cầm lấy vợt, cười khúc khích đi ra sân.
Luận thể lực, Tiểu Thanh tất nhiên không bằng Liễu Tuấn, có điều kỹ thuật Liễu bí thư chẳng cao hơn cô, nên cũng có thể ngang sức ngang tài. Hơn nữa Liễu bí thư thế nào cũng phải nhường vợ một chút, nếu không thế nào cũng nếm đủ.
Mấy thanh niên trẻ bên cạnh thấy Tiểu Thanh và Liễu Tuấn xuống sân đánh càng hay. Tiểu Vân đột nhiên tấn công như mưa sa bão táp, đánh cho Tiểu Dịch và Thời Thượng không chống đỡ được, Toa Toa ôm vợt đứng luôn qua một bên xem, cơ bản không xen vào, để Tiểu Vân biểu diễn một mình. Mấy đường cầu trôi qua, Tiểu Dịch và Thời Thượng đại bại.
- Không chơi nữa, em lợi hại quá.
Thời Thượng ném vợt sang một bên, thở hồng hộc về chỗ nghỉ ngơi, cầm một *** đồ uống làm một hơi hết quá nửa, không ngừng lau mồ hôi. Tiểu Dịch cũng không khá hơn bao nhiêu.
Tiểu Vân tựa hồ vẫn chưa tận hứng, một tay cầm vợt vỗ vào tay, đứng ở bên này hứng thú nhìn Liễu Tuấn và Tiểu Thanh đấu với nhau. Hết một hiệp, Tiểu Thanh đặt vợt xuống, Tiểu Vân đột nhiên nói:
- Này anh chàng đẹp trai, chúng ta đánh một ván nhé.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Được thôi.
Mùa đông giá rét, nhưng đánh liền hai ván cầu, trên trán Liễu bí thư không thấy mấy mồ hôi.
Tiểu Vân cầm vợt đứng ở đối diện với Liễu Tuấn, cười nói:
- Đẹp trai, anh lớn tuổi hơn, nhường anh phát cầu trước.
Không ngờ cô gái ngỗ nghịch như vậy còn biết "kính lão".
Liễu Tuấn lắc đầu, giao cầu trước.
Phải nói kỹ thuật của Tiểu Vân rất tốt, so kè với Liễu bí thư, qua qua lại lại, đánh hết sức sôi nổi.
Nguyễn Vĩ Đức ở bên vỗ tay than:
- Tiểu Thanh này, hiện giờ Tiểu Tuấn còn giữ được thể lực thì thật đáng nể. Riêng điều này trong các bí thư tỉnh ủy hiện nhiệm không có ai bằng được.
Tiểu Thanh mỉm cười gật đầu, ánh mắt đầy trìu mến.
Bí thư tỉnh ủy hiện nhiệm?
Trương Lệ Tuệ lần nữa cả kinh, nhìn bóng dáng khỏe khoắn trên sân, em họ của Vĩ Đức không ngờ là bí thư tỉnh ủy? Là bí thư tỉnh ủy tỉnh D sao? Cô ta là phụ nữ gia đình điển hình, chẳng hề quan tâm tới chính trị. Nhưng cái danh bí thư tỉnh ủy thất quá kinh người, không thể không kinh hãi.
Rất nhanh một ván nữa lại xong, Liễu Tuấn thắng, nhìn qua y vẫn nhàn nhã, không tốn sức lắm, Tiểu Vân thì toàn thân toát mồ hôi, có thể thấy vừa rồi đã dốc toàn lực.
- Đẹp trai! Anh giỏi lắm.
Tiểu Vân lau mồ hôi, đưa ngón cái trắng trẻo lên:
- Anh ở đây hả? Nhà nào? Sau này có thời gian tôi hẹn anh đánh cầu.
Liễu Tuấn lắc đầu:
- Tôi không ở đây.
Tiểu Vân bĩu môi không nói nữa, đi tới khu nghỉ ngơi ngồi xuống, cười khúc khích cùng đám Tiểu Dịch.
Thấy Liễu Tuấn đi tới, Tiểu Thanh liền trêu:
- Liễu bí thư quả nhiên phải cần cô gái trẻ trung xinh đẹp mới có thể kích phát được tiềm lực, khi đánh với em, sao mà hiền lành thế.
Xem ra bản tính của phụ nữ là thế, địa vị thế nào vẫn ghen tuông không giảm.
Liễu bí thư cười:
- Đối thủ khác mà, đó gọi là gặp mạnh càng mạnh.
Lời này nói rõ trình độ Liễu chủ tịch không bằng người ta rồi, Tiểu Thanh trừng mắt nhìn y một cái, rồi quay đầu đi không thèm để ý.
Nguyễn Vĩ Đức cười ha hả đưa cho Liễu Tuấn một điều thuốc, Liễu Tuấn đang định lên tiếng thì đột nhiên im lặng, thì ra bên kia nói chuyện khiến y chủ ý.
- Này Tiểu Dịch, anh còn lo cái gì? Tôi nói với anh rồi, chuyện này cứ để tôi, muốn tới Cty Đằng Phi làm việc ư? Quá đơn giản.
Triểu Vân nói oang oang.
Lời này làm Liễu Tuấn , Tiểu Thanh và Nguyễn Vĩ Đức đưa mặt nhìn nhau.
Tiểu Thanh cười khẽ:
- Anh Vĩ Đức, đó là quản lý cấp cao nào ở công ty anh thế? Khẩu khí thật lớn.
Phải biết rằng Cty Đằng Phi chẳng phải xí nghiệp nhỏ, phúc lợi của nhân viên công ty rất cao. Mặc dù lương tháng của nhân viên không cao lắm, nhưng thêm vào bảy tám thứ phúc lợi thưởng thêm, làm tốt một tháng kiếm bảy tám nghìn thậm chí trên 10.000 cũng chẳng có gì lạ. Cho nên Cty Đằng Phi mỗi lần tuyển dụng, nhất là các chức vị văn phòng, rất nhiều người tranh nhau.
Quan hệ bình thường hoàn toàn không chen vào nổi.
Nguyễn Vĩ Đức cười lắc đầu, nhưng để ý lắng nghe xem đám Tiểu Vân còn nói gì.
- Nào, đưa hồ sơ của anh cho tôi.
Tiểu Vân đưa tay ra với Tiểu Dịch.
Tiểu Dịch mở cặp mang bên người, lấy một bản hồ sơ đưa ra cho cô ta.
Tiểu Vân liếc qua một lượt, nói:
- Thế này là được rồi, lần này bọn họ tuyển dụng sinh viên chưa tốt nghiệp, chuyên ngành pháp luật khá lắm, khẳng định là được. Vậy tối nay bảo Tiểu Nguyễn mời khách, chuẩn bị 20.000 đi.
Cô gái này tuổi còn nhỏ mà khẩu khí không nhỏ, mở miệng ra bảo người ta chuẩn bị 20.000 mời khách, chứ như học sinh trung học bảo người ta bỏ 20 đồng ra mời khách vậy.
Toa Toa gật mình, khẽ thốt lên:
- 20.000? Tiểu Vân, không phải đã nói là 15.000 sao?
Tiểu Vân vung tay:
- Đó là dự toán, thế nào cũng phải chuẩn bị nhiều hơn một chút chứ! Chẳng may nhiều hơn thì sao? Hai người làm sao thế? Không tin à? Tiểu Nguyễn nói cho họ biết cha anh là ai.
Thời Thượng làm ra vẻ chừng mực, không trả lời.
Tiếp đó Tiểu Vân nói một câu làm bên Liễu bí thư cả kinh.
Tiểu Vân dương dương đắc ý nói:
- Cho hai người biết, cha anh ấy là Nguyễn Vĩ Đức chủ tịch tập đoàn Đằng Phi Giang Khẩu.