Một biệt thự ven biển ở Bách Đảo.
Thầm Nhiêu đứng ở ban công, dựa vào lan can nhìn ra xa, trời đất hòa trộn một màu, làm người ta thấy lòng khoan khoái.
Tòa biệt thự này thực sự là được xây "dựa núi kề sông", địa thế cực kỳ hiểm trở, có thể nói là xây trên vách núi, mở cửa sổ ra là vách đá trăm trượng, phía dưới là sóng biển rít gào.
Nói thực Hồ Hạo Nhiên không đồng ý Liễu Tuấn tới nơi này, nơi đây không dễ cảnh vệ, không phải là sợ có kẻ xấu làm càn, hai biệt thự bên cạnh cũng được bao rồi, bốn vệ sĩ ở trong đó, giám sát tia hồng ngoại và giám sát TV được lập nên, chỉ cần không phải là hành động bất lợi chuyên môn nhắm vào Liễu Tuấn, an toàn bên ngoài không phải lo. Quan trọng là tòa biệt thự kia, Hồ Hạo Nhiên thấy không an toàn, kết cầu toàn bằng gỗ, một trận gió lớn thổi tới, là Liễu chính cục "xuống biển mò tôm" ngay.
Nhưng Liễu Tuấn kiên trì muốn tới, Hồ Hạo Nhiên cũng hết cách.
Kỳ thực Hồ vệ sĩ trưởng hơi quá lo rồi, biệt thự này trông có vẻ như không được chắc chắn lắm, nhưng kỳ thực kết cấu bê tông cốt thép, bên ngoài lắp thêm một lớp gỗ mà thôi, tính an toàn không cần phải lo. Nếu không nên nhà thầu xây dựng không gánh vác nổi trách nhiệm, người chủ có thể mua được tòa biệt thự giá trên trời này há là người tầm thường?
- Liễu Tuấn, anh nói xem, nếu có bão, chúng ta có đi nuôi cá không?
Trầm Nhiêu nhìn một hồi, có chút lo lắng hỏi.
- Nuôi cá cũng tốt, chúng ta làm một đôi uyên ương đồng mạng.
Liễu bí thư vẫn thói quen cũ, vừa qua cửa là nằm xuống ghế sô pha, vắt chân lên, dửng dưng nói.
- Anh thật là, nói kiểu gì thế?
Trầm Nhiêu tức thì phật y, lườm y một cái. Làm tới bí thư tỉnh ủy rồi mà nói chuyện không biết suy nghĩ, đừng thấy cô giáo Trầm rất thời đại, bản chất vẫn tin vào thần linh, sợ lỡ miệng không hay.
Liễu Tuấn không giận, nằm ở ghế sô pha giang tay ra:
- Đến đây ôm một cái nào.
Trầm Nhiêu hừ một tiếng, quay đầu đi không để ý tới y, tiếp tục ngắm cảnh biển trời mênh mông. Cho dù cô giáo Trầm rất sợ bão, nhưng hiện giờ gió yên biển lặng, nhìn qua thì trong thời gian ngắn bão cũng sẽ không tới.
- Em chẳng biết gì cả, bất học vô thuật. Bão phải vào mùa nào? Hiện giờ là tháng mấy?
Không biết từ khi nào Liễu bí thư đã rời ghế sô pha, tới bên cửa sổ, đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ của Trầm Nhiêu, cười phê bình.
Mặc dù vừa qua Tết không lâu, thời tiết miền nam đã rất ấm áp rồi, ra biển đổi gió cũng lo bị cảm.
Trầm Nhiêu lại bĩu môi, nhưng mặt lại hiện nụ cười.
Kỳ thực cô giáo Trầm rất thích sự sủng ái của Liễu bí thư, vốn cho rằng địa vị y cao như thế rồi, sẽ cố kỵ ảnh hưởng gì đó, không ngờ mình vừa nói một câu, Liễu bí thư không hề do dự đồng ý ngay, trong thời gian ngắn an bài được một nơi dễ chịu như thế, trong lòng Trầm Nhiêu rất thỏa mãn.
- Có quen trường mới không?
Liễu Tuấn tựa lên vai Trầm Nhiêu, cười hỏi.
Liễu Tuấn điều tới tỉnh D làm việc, công tác của Trầm Nhiêu tất nhiên cũng điều động theo, chuyển tới trường trung học Bạch Mã ở Nam Phương, làm giáo viên ngữ văn. Có điều tết ở lại Ngọc Lan cùng cha mẹ, sau tết mới chính thức chuyển trường.
- Cũng được, dù sao không khác trường Thất Trung mấy, đều dùng tiếng phổ thông để dạy, không khác biệt gì.
Cô giáo Trầm lúc mới tốt nghiệp, lòng đầy tự tin, nhiệt tình cải cách giáo dục, mấy năm trôi qua, sự bốc đồng kia không còn nữa, âm tâm làm cô giáo, dạy tốt học trò của mình có tác dụng hơn.
Liễu Tuấn gật đầu.
- Này, hai ngày trước em thấy Liễu Dương rồi.
Trầm Nhiêu đột nhiên phát ra một câu.
Liễu Tuấn nói cho cô biết Liễu Dương học ở trường Bạch Mã, đoán chừng cả trường học, trừ hai vệ sĩ thân phận nhân viên nhà trường, chỉ có Trầm Nhiêu và Nhạc Nhạc là biết thân phận thực sự của Liễu Dương.
Khi Trầm Nhiêu mới nghe thấy câu này thì hơi ngẩn ra, có điều nhanh chóng bình thường lại. Trước đó cô chưa thấy Liễu Dương, không nhịn được tới nhìn qua.
- Giống hệt anh, ông cụ non.
Liễu bí thư chưa có phản ứng, cô giáo Trầm đã thêm một câu.
Có lẽ sống trong hoàn cảnh khác, so với bạn bè cùng trang lừa, Liễu Dương hết sức già dặn, làm việc rất có trình tự, ngoan ngoãn lễ phép, thêm vào thành tích học tập tốt, các giáo viên đều rất thích nó.
Không ngờ tới miệng cô giáo Trầm liền biến thành ông cụ non.
- Thế hả? Nói như vậy là em thấy anh già rồi? Cô giáo Trầm, gan cô to thật đấy.
Liễu bí thư cười "âm hiểm", hai tay trở nên hư hỏng, miệng nói tay làm.
Trầm Nhiêu chỉ cầm thấy cổ và tai ngưa ngứa, toàn thân bất giác mềm ra, đưa tay đánh y vài cái, hốt hoảng nói:
- Này, anh định làm gì? Ban ngày ban mặt, cửa sổ còn mở.
- Em cho rằng ngoài cửa sổ có người nhìn thấy động tác của chúng ta sao?
Liễu Tuấn cắn tai cô, nói.
- Không...
Trầm Nhiêu "liều mạng chống cự", thực tế, ngoài cửa sổ là đại dương vô tận, trừ thi thoảng có chim biển lướt qua, không có sinh vật nào khác. Có điều cô giáo trầm vẫn có chút không quen.
Chuyện này dù không còn là lần đầu nữa, nhưng Trầm Nhiêu vẫn có chút xấu hổ.
Nhưng ở loại chuyện này, Liễu Tuấn luôn làm chủ, rất "độc tài". Y không nói một lời, hai tay sốc lên, thân thể nhẹ bỗng của Trầm Nhiêu bị ôm gọn.
- Đứng...
Trầm Nhiêu vẫn chống cự, có điều chỉ bằng mồm thôi, hai tay đã bất giác ôm lấy cổ Liễu Tuấn, hai chân không đạp loạn lên nữa, chẳng may người này chơi xấu, thuận thế ngã ra đất, "xử lý" cô tại chỗ cũng không biết chừng. Trước kia y cũng đã từng làm thế, ở chuyện nguyên thủy nhất này, bí thư tỉnh ủy cũng chẳng khác gì nam nhân bình thường.
Liễu Tuấn mặc kệ, cứ bế cô ném thẳng xuống ghế sô pha.
Trầm Nhiêu tức thì đỏ mặt, vốn tưởng y sẽ tới phòng ngủ, không ngờ vẫn "xử lý tại chỗ".
- Đóng cửa...
Trầm Nhiêu chỉ kịp kêu một tiếng như vậy liền thấy ngực mát lạnh, cao điểm đã thất thủ.
Liễu Tuấn chẳng quan tâm tới cửa có đóng hay không, cùng Trầm Nhiêu tới đây chính là để hưởng thụ thế giới của hai người, bên ngoài là vách núi dựng đứng, biển rộng mênh mông, cần gì phải để ý.
Thân thể của Trầm Nhiêu thuộc dạng thon dài, duỗi ra trên ghế sô pha, dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, làn da trẻ trung phát ra ánh sáng mê người.
Trầm Nhiêu mỗi lần đều thế, chỉ cần vừa tiến vào giai đoạn thao tác là không lên tiếng nữa, để mặc cho y dày vò. Nam nhân duy nhất trong sinh mạng của cô rất mạnh mẽ, bất kể làm việc gì cũng nắm chắc quyền chủ động.
Trước kia Liễu Tuấn tựa hồ không mấy động lòng trước cơ thể thanh xuân rực rỡ của cô, thậm chí có một dạo làm cho Trầm Nhiêu hoài nghi "động cơ" Liễu Tuấn tiếp cận mình. Thế này có giống nam nữ yêu nhau sao?
Yêu nhau bằng tinh thần kiểu như Plato tất nhiên là cực kỳ mỹ lệ, nhưng luôn làm người ta thấy thiếu điều gì đó.
Ai ngờ sau lần đầu tiên, Liễu Tuấn liền trở nên "điên cuồng", đem thể lực tràn trể của mình phát huy tới tận cùng, mỗi lần kết hợp đều vô cùng hoàn mỹ.
Trầm Nhiêu mặc dù tính cách đanh đá, lại thường không chịu thua người khác, nhưng tới cuối cùng vẫn phải thẹn thùng yêu cầu "nghỉ một chút".
Lần này bốn xung quanh trừ sóng biển gầm gừ, không còn thứ gì khác quấy rầy, hẳn Liễu Tuấn sẽ phát huy sự "dũng mãnh thiện chiến" hơn người của mình như trước kia.
- Vội quá, em chưa chuẩn bị tốt...
Trầm Nhiêu thỏ thẻ bên tai Liễu Tuấn.
- Mặc kệ.
Liễu nha nội vẫn hung hăng tiến về phía trước.
- Á...
Thấy người này chỉ lo hùng hổ tiến vào, Thẩm Nhiêu bị đau, không nhịn được cắn tai y một cái. Căn cứ vào kinh nghiệm quá khữ, Trầm Nhiêu làm thế là rất mạo hiểm, nhất định sẽ khiến kẻ này "điên cuồng báo thù". Quả nhiên Liễu nha nội càng thêm "cuồng bạo", thình lình gia tăng nhịp độ.
Tiếng rên rĩ say lòng mau chóng tràn khắp biệt thự.
- ... Anh là đồ xấu xa...
Cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, tựa hồ tất cả sóng gió đều lắng xuống, trong chiếc ghế sô pha đột nhiên vang lên tiếng oán giận của Trầm Nhiêu, chỉ là trong tiếng oán giận đó mang vẻ thỏa mãn không nói lên lời.
Liễu Tuấn vẫn nằm đó không nói một lời, thi thoảng hôn lên cổ trắng muốt cô gái đáng yêu phía dưới.
- Á, không thở được nữa.
Qua một hồi, Trầm Nhiêu lại "nghiến răng nghiến lợi" nói.
Liễu Tuấn chống tay lên một chút, đầu vẫn cứ dựa sát vào mặt Trầm Nhiêu.
- Xuống đi..
- Không xuống được...
Lần này là nói thật, một cặp chân thon dài đầy nhựa sống siết chặt lấy hông y.
Trầm Nhiêu mặt đỏ dừ, buông chân ra, lại khẽ đẩy y một cái.
.... .....
- Này, em muốn ăn gì?
Liễu bí thư ở trong bếp hỏi.
Tài nầu nướng của Trầm Nhiêu tất nhiên thua xa Xảo Nhi và Tiểu Thành Tiểu Vũ, so với Liễu bí thư cũng chỉ hơn được chút xíu. Trước kia đa phần là do cô giáo Trầm xuống bếp, có điều sau hai lần đại chiến liên tục, dù cô giáo Trầm còn trẻ cũng không chịu nổi, đang cuộn mình trên ghế sô pha, dùng một tấm khăn mỏng che lấy người, thở dốc không thôi.
Thấy cảnh đó, Liễu bí thư chỉ đành tự ra tay, cơm no áo ấm, thi thoảng tự mình xuống bếp cũng không tệ.
- Gì cũng được... Anh nhanh lên, sắp bắt đầu rồi, còn trì hoãn nữa là không kịp đâu.
Trầm Nhiêu đáp.
- Được, đơn giản một chút, rán trứng rồi mở chút đồ hợp, đối phó thôi.
Liễu bí thư nói, trong nhà bếp vang lên tiếng đập trứng.
Trầm Nhiêu nhoẻn miệng cười.
Cô thích ăn trứng rán, Liễu Tuấn lần nào cũng chiều cô, món ăn Liễu Tuấn biết làm không nhiều, trình độ rán trứng là cao nhất.