Tết năm 2010 , tới tận mùng 5 Liễu bí thư mời có thời gian về thủ đô đoàn tụ với cha mẹ, thân là bí thư tỉnh ủy, đúng là có rất nhiều việc bận rộn.
Cho nên thời gian Liễu Tuấn về thủ đô ăn tết cũng rất eo hẹp, mùng 7 đã phải về tỉnh D, ở thủ đô chưa tròn 2 ngày.
Trong hai ngày này cũng an bài chặt chẽ, rất nhiều lời mời không thể từ chối. Đương nhiên, hiện giờ Liễu bí thư về thủ đo, điện thoài hẹn gặp ít hơn trước kia nhiều, vì thân phận địa vị của y nay đã khác rồi, trước kia một số người có lẽ còn cho rằng có tư cách làm bạn với Liễu Tuấn, hiện giờ đều giữ quy củ, không dám tùy tiện gọi điện thoại. Cho dù số điện thoại của Liễu Tuấn không đổi.
Cái gọi là bạn bè và tư giao trên quan trường sẽ thay đổi theo địa vị.
So ra, đám Trình Tân Kiến, Hà Thắng Lợi, Cận Hữu Vi thức thời hơn nhiều, biết Liễu Tuấn rất bất, nên trước mùng năm đáp thẳng máy bay tới Nam Phương bái phỏng, tụ hội ở Nam Phương thì Liễu bí thư còn có thể bỏ thời gian ra được.
Tụ hội ở đâu không quan trọng, quan trọng là tụ hội với ai.
Mà đám Sài Thiệu Cơ, Lý Huệ, Phan Tri Nhân ... Thì ai nấy đều đảm nhận chức vụ trọng yếu, không thể tùy tiện xuất hiện ở Nam Phương, nhất là Sài Thiệu Cơ và Lý Huệ đều là tỉnh trưởng rồi, thận phận quá mẫn cảm. Dù mọi người đều biết họ là tâm phúc của Liễu Tuấn, nhưng quy củ bề ngoài thì vẫn phải tuân thủ.
Đám Phan Tri Nhân và Kha Khải Phàm cũng gọi điện cho Liễu Tuấn, nói muốn tới Nam Phương chúc tết y, Liễu Tuấn liền nói với bọn họ, mình sẽ về thủ đô vào mùng 5, khi đó mọi người cùng tụ hội. Sài Thiệu Cơ và Lý Huệ cũng tới.
Cuộc tụ hội đó định vào tối ngày mùng 5.
Ban ngày Liễu bí thư phải ở cùng cha mẹ và cha mẹ vợ, hưởng hạnh phúc gia đình.
Có điều Liễu bí thư mang vợ con trở về nhà ở đại nội chưa được một tiếng, vừa mới kịp ngồi xuống uống mấy ngụm trà nói được vài câu thì có khách tới thăm.
Lần này khách là người ở quê lên.
Đó là Liễu Triệu Ngọc chủ tịch Đằng Phi, Liễu Triệu Thời phó chủ tịch kiêm tổng giám đốc tài vụ, Nguyễn Vĩ Đức phó chủ tịch kiêm chủ tịch Cty Đằng Phi Giang Khẩu.
Cả ba đã gọi điện liên hệ điện thoại trước với Liễu Tuấn, biết hôm nay y về, liền hẹn cùng tới chúc tết cha con Liễu Tấn Tài.
Về điểm này Liễu Tần Tài có khác biệt với những cự đầu khác, người ở quê tới thăm, nhất là con cháu trong thân tộc của Liễu gia sơn, thường thì ông không từ chối. Cho nên mỗi năm tết đến xuân về, đám Liễu Triệu Ngọc đều tới chúc tết ông.
Cả ba đều là nhân vật lớn, nhưng muốn vào đại nội vẫn phải hẹn trước.
Liễu Tấn Tài cũng tính đúng thời gian mới từ văn phòng trở về, trước tiên nói chuyện với con chàu vài câu.
- Chú mười hai, thím mười hai, chúc chú thím năm mới vui vẻ.
Đám Liễu Triệu Ngọc được về sĩ dẫn vào đình viện hoàng gia trước kia, vừa qua cửa đã cười lớn thỉnh an chúc tên, Liễu Triệu Thời, Nguyễn Vĩ Đức cũng lớn tiếng chào hỏi.
Liễu Tấn Tài gật đầu đáp lễ.
Nguyễn Bích Tú tươi người lớn tiếng nói:
- Năm mới vui vẻ ... Triệu Ngọc, Triệu Thời, Vĩ Đức. Mau qua đây ngồi đi, bên ngoài lạnh lắm, vào sưởi ấm một chút.
Đám Liễu Triệu Ngọc ngồi trên xe tới đây, gần như đến thẳng "vườn hoa xuân" này, từ cửa tới phòng khách cũng chỉ vài chục bước, có lạnh cũng chẳng đáng kể.
- Dạ, cám ơm thím ...
Đám Liễu Triệu Ngọc vội đi tới.
- Em mười hai, chúc mừng năm mới.
Liễu Triệu Ngọc không vội ngồi xuống mà chào hỏi Liễu Tuấn trước, trước kia hắn luôn gọi là Tiểu Tuấn, giờ "Tiểu Tuấn " đã quá bất hoặc, thân ở vị trí cao, Liễu Triệu Ngọc không dám gọi thế nữa, nhưng gọi là Liễu bí thư lại thành ra xa lạ, cho nên nghĩ ra biện pháp này, gọi là "em mười hai" theo thứ tự trong tộc.
- Anh Triệu Ngọc, chúc mừng năm mới.
Liễu Tuấn nói:
- Anh cứ gọi em là Tiểu Tuấn đi, nghe nó thân thiết hơn.
Liễu Triệu Ngọc hơi xấu hổ, nói:
- Cái này ... E là không hay lắm.
- Có gì mà không hay, mấy đứa là anh em trong họ, gọi thế là đúng.
Không đợi Liễu Tuấn trả lời, Nguyễn Bích Tú đã nói.
Liễu Triệu Ngọc vội gật đầu:
- Vâng thưa thím.
Thế là hai người còn lại cũng chào Liễu Tuấn, Nghiêm Phi dẫn con ra chúc tết các bác. Đáng lẽ Liễu Dương là vãn bối, đám Liễu Triệu Ngọc phải mừng tuổi nó, có điều ở trong phủ thủ tướng, không tiện làm thế.
Có điều đám Liễu Triệu Ngọc cũng sớm đã có chuẩn bị, không mừng tuổi thì tặng quà, không sao cả.
Thực ra bọn họ cũng mang quà cho chú thím, đều là những đặc sản khu Hướng Dương, nhưng luận giá tền không so được với sản phẩm điện tử tặng cho Liễu Dương.
Ba vị cự đầu của xí nghiệp dân doanh lớn nhất nước hợp lại cùng tặng quà cho cháu, tất nhiên phải là thứ mới nhất rồi.
Liễu Tuấn đột nhiên nhận được "đại lễ", tất nhiên là vui mừng, con trai vào tuổi nói thường rất thích đồ điện tử, nhưng Liễu Dương không mừng tới quên tất cả, nhận quà xong quy củ cám ơn các bác, rất chững chạc.
Liễu Triệu Ngọc tấm tắc khen:
- Ái chà, Liễu Dương đúng là không tệ, chút tuổi đầu mà đã người lớn như vậy, trẻ con nhà thường không có khí độ này...
Liễu Triệu Thời và Nguyễn Vĩ Đức cũng phụ họa.
Liễu Tuấn cười:
- Anh Triệu Ngọc, đừng làm hư trẻ nhỏ.
- Không đâu, anh đâu có nói ba hoa. Khí độ của Liễu Dương đúng là không tầm thường, giống như cậu hồi nhỏ, rất có chủ kiến...
Liễu Triệu Ngọc cảm khái nói.
Địa vị của hắn hôm nay chẳng phải là do một tay Liễu Tuấn tạo ra sao? Mà lúc đó Liễu Tuấn còn ít hơn Liễu Dương hiện này mấy tuổi.
Huyên náo một hồi mời ổn định chỗ ngồi, Nguyễn Bích Tú liền hỏi tới chuyện ở quê. Trừ năm 2002 Liễu Tấn Tài làm thường ủy cục chính trị có về nhà thăm người thân thì đã tám năm không về thăm quê rồi, lòng đầy nhung nhớ, chỉ cần có người ở quê tới bái phỏng, bà nhất định phải hỏi tới.
- Tốt lắm ạ, ông ba và bà ba sức khỏe đều rất tốt...
Liễu Triệu Ngọc đáp, ông ba và bà ba chính là ông bà ngoại của Liễu Tuấn, cho dù biết Nguyễn Bích Tú chắc chắn thường tìm hiểu tình hình của cha mẹ, nhưng đây là lễ tiết cần thiết.
Nghe đám Liễu Triệu Ngọc kể tình hình đáng m ừng ở Liễu gia sơn và khu Hướng Dương, Nguyễn Bich Tú mặt mày tươi tỉnh, đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng gì đó hỏi:
- Triệu Ngọc, sân bay Bảo Châu xây dựng ra sao rồi?
Đó là đề tài bà luôn quan tâm, khi Nghiêm Ngọc Thành nghỉ hưu, Liễu Tấn Tài nói với vợ, quốc vụ viện đã phê chuẩn cho Bảo Châu xây sân bay, mặc dù Bảo Châu nhiều tiền tới đâu, cũng không phải hai ba năm có thể xây lên sân bay được. Nguyễn Bích Tú cũng không thể cứ hỏi thăm chồng mãi được, tránh tăng thêm công việc cho ông.
Liễu Triệu Ngọc đáp:
- Sắp xong rồi ạ, nghe Trầm tỉnh trưởng ... À không hiện giờ là Trầm chủ nhiệm .. Trầm chủ nhiệm nói trước 1/05 năm nay có thể đi vào sử dụng.
Trầm chủ nhiệm là Trầm Quân, cuối năm ngoái tới ủy ban phát triển quốc gia làm phó chủ nhiệm, xâ dựng sân bay là một trong lĩnh vực phân quản của hắn.
Vốn ban đầu Liễu Tuấn định đưa hắn tới tỉnh D, cuối cùng theo y Nghiêm Minh đưa Trầm Quân tới ủy ban phát triển quốc gia.
- Nhanh vậy à? Tốt tốt.
Nguyết Bích Tú hưng phấn nói:
- Nghiêm bí thư khi nghỉ hưu đã nói, đợi sân bay Bảo Châu xây xong sẽ cùng đồng chí Giải Anh về Bảo Châu ở, giờ thì tốt rồi, sắp đạt được nguyện vọng. Đợi chú mười hai của cháu nghỉ hưu, ta cũng về quê ở...
- Chú thím có thể về Liễu gia sơn ở thì tốt quá...
Liễu Triệu Ngọc nghe thế vui sướng, có điều dùng câu chữ vẫn rất cẩn thận, không nói: Mọi người đều đang đợi chú sớm về... Thế chẳng phải mong chú mười hai sớm nghỉ hưu sao?
- Triệu Thời, sao Triệu Mẫn không tới?
Nói chuyện một lúc, Nguyễn Bích Tú hỏi.
Trước kia tới tên Liễu Triệu Mẫn cũng nhất định tới thăm, nói ra thì Liễu Triệu Mẫn và Liễu Triệu Thời mới là anh họ của Liễu Tuấn.
Liễu Triệu Thời vội đáp:
- Thím, anh Triệu Mẫn tới nước Tượng Nha ở Châu Phi rồi, bên đó nhiều việc, không kịp về...
- À ra thế, công tác quan trọng hơn.
Nguyễn Bích Tú gật đầu, tỏ ý thông cảm.
Liễu Tấn Tài hỏi:
- Triệu Mẫn ở bên đó an toàn không?
Nước Tượng Nha thế cục phức tạp, mẫu quốc truyền thống phương Tây đã rút hết về, an toàn ở bên đó không được đảm bảo lắm.
Liễu Triệu Ngọc hơi cau mày, nhanh chóng gián ra, đáp:
- Trước đó không lâu cháu có điện thoại cho Triệu Mẫn, cậu ấy nói an toàn không có vấn đề gì..
Liễu Tấn Tài khẽ gật đầu